Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 103: Bố Cục




Người khác có thể không nhìn ra được, nhưng Tô Diệu trực tiếp giao đấu cùng Hậu Tinh Đào trước đó ở trạng thái Thuật Bạo Huyết có thể rõ ràng nhìn ra được. Tại thời điểm này, tốc độ cao mà Hậu Tinh Vân bộc phát ra ngang bằng tốc độ của Hậu Tinh Đào ở trạng thái bạo.

Tô Diệu cuối cùng cũng hiểu tại sao Hậu Tinh Đào không ngần ngại học loại chiến pháp tự hại bản thân để vượt qua đẳng cấp của chính mình này, bởi vì cùng là Tốc độ hệ anh ta nếu muốn đánh thắng anh trai của mình, thì anh chỉ có thể hi vọng vào Thuật Bạo Huyết.

Hậu Tinh Vân quả thực mạnh hơn anh ta rất nhiều. Luận về độ tinh tế của bộ pháp, khả năng kiểm soát tốc độ tốt, năng lực bạo phát và tốc độ thì mọi mặt đều phải vượt qua người em trai của mình.

Mặt khác từ biểu hiện thực chiến trước mắt xem ra, Tô Diệu cũng không lạc quan về tỷ lệ thành công của Hậu Tinh Đào trong việc thách đấu với anh trai mình.

Ngay cả trong trạng thái bạo, tốc độ của Hậu Tinh Đào dường như nhiều nhất cũng chỉ tương đương với Hậu Tinh Vân mà thôi.

Nhưng mà trình độ chiến pháp Hậu Tinh Đào dựa vào loại thủ đoạn tự mình hại mình để đốt cháy giai đoạn này, thì khả năng kiểm soát bản thân kém hơn rất nhiều so với Hậu Tinh Vân. Dưới tình huống tốc độ ngang nhau thật muốn động thủ khẳng định vẫn là phải dựa vào kỹ xảo để quyết định thắng bại, điều này đối với Hậu Tinh Đào thì cực kỳ bất lợi.

Sau khi Hậu Tinh Vân phá giải được chiến thuật của Giang Hiểu Nguyệt và đánh bay cô lên không trung, anh ta không tiến lên và đuổi theo cô, mà tạm thời dừng lại tại chỗ, nhìn cô đứng dựa lưng vào thành võ đài.

Nhìn thấy anh như vậy, có vẻ như không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng hy vọng Giang Hiểu Nguyệt có thể nhận ra khoảng cách mà lui ra ngoài.

Nhưng xem những trận đấu trước của anh ta cũng chưa bao giờ thấy anh ta khách khí như vậy với ai khác. Tô Diệu ở dưới đài thầm nghĩ rằng chủ yếu khả năng hay là do đối thủ lần này là một cô gái xinh đẹp, nam nhi đại trượng phu nào đó tâm tính nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, không muốn ra tay độc ác..

Cho dù bạn đang ở thế giới nào, thì giá trị nhan sắc tức là chính nghĩa luôn luôn thông dụng.

Nhưng đáng tiếc, Giang Hiểu Nguyệt cũng không có ý lùi bước như vậy.

Khi cô đứng lên lần nữa, quanh thân đã là hàn khí tràn ngập. Dòng nước hóa thành vòng xoáy rồi từ từ xoay tròn dưới chân cô, bay trên không trung, bao quanh bởi những đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô.

Hậu Tinh Vân nhíu lấy lông mày.

Chỉ cần một cái lướt nhẹ đầu ngón tay của Giang Hiểu Nguyệt, lập tức vô số giọt nước nhỏ li ti bắn ra khỏi mặt nước uốn lượn, một lượng lớn giọt nước dày đặc bị đẩy ra như trút nước, cảnh tượng khiến da đầu tê dại.

""Tia Nước Băng Tinh"!" Đạo diễn Trương bình luận nói, "Thật không thể tin được, đây là một kỹ năng thức tỉnh cực mạnh, Giang Hiểu Nguyệt quả thực là một thiên tài hiếm có trong trường trung cấp số hai thành Bắc trong mười năm qua. Ở độ tuổi này đã thực sự có thể thành thạo kỹ năng thức tỉnh như Tia Nước Băng Tinh đến mức độ này."

Lần này Lý Hải Đông có thể chen vào nói "Đúng vậy, hoàn toàn chính xác không tầm thường. Tôi nhớ được trong trận đấu kỳ trước cũng chỉ có số rất ít Thủy hệ thiên tài Dị Năng Giả dùng qua chiêu này.

" Tia Nước Băng Tinh "là một kỹ năng thức tỉnh được biết đến với tốc độ bắn cực cao. Phạm vi tấn công của nó lớn và rất dày đặc. Ngay cả khi một giọt nước chạm vào đối thủ và nó có thể nhanh chóng bắt đầu đóng băng, đó hẳn là một kỹ năng thức tỉnh rất tệ đối với Hậu Tinh Vân một Tốc độ hệ.."

Tất nhiên, tốc độ giải thích không thể theo kịp những thay đổi trên thực địa.

Tốc độ bắn cực cao của Tia Nước Băng Tinh và mật độ phô thiên là một chút khó khăn ngay cả đối với Hậu Tinh Vân, nếu né tránh hoàn toàn bằng phản ứng, có thể rất khó để tránh được hoàn toàn.

Nhưng ở đây cũng giống như việc tránh đạn.

Bạn không cần phải nhanh hơn súng để tránh đạn, bạn chỉ cần nhanh hơn xạ thủ là được rồi.

Mặc dù kỹ năng thức tỉnh Tia Nước Băng Tinh rất mạnh mẽ, nhưng có thể nhìn thấu trước ý đồ và hướng nhắm của người sử dụng Giang Hiểu Nguyệt.

Ngay từ trước khi giọt nước đầu tiên bay ra, Hậu Tinh Vân đã kéo theo một đám tàn ảnh dự phán trốn tránh. Thân hình anh giống như gió, tia nước dày đặc bắn phá đuổi theo phía sau anh, nhưng chỉ không ngừng xuyên thấu qua các đạo hư ảnh, đi qua trên sàn đấu, băng tuyết nổ tung trên vách tường, hơi lạnh bay tán loạn.

Cho dù không nhanh bằng tốc độ bắn của tia nước, nhưng Giang Hiểu Nguyệt nhắm chuẩn chỗ nào, bước kế tiếp muốn chuyển lửa đến đâu, những thứ này đều đã quá rõ ràng đối với Hậu Tinh Vân.

Anh ta có nhiều thời gian để đọc nét mặt của cô ấy, nhìn thấu ý định của cô ấy qua đôi mắt, và sau đó sẽ dễ dàng như trở bàn tay tránh được các cuộc tấn công.

Hư ảnh tốc độ cao né tránh tất cả các đòn tấn công của Tia Nước Băng Tinh, và lao về phía Giang Hiểu Nguyệt một cách hung hãn sau khi đi hết vòng cung của hầu hết đấu trường.

Giang Hiểu Nguyệt phản kích chưa thể đắc thủ, không chút nghĩ ngợi lập tức đưa tay ấn xuống ngay tại chỗ. Toàn thân cô ấy đột nhiên lạnh đi, những tinh thể băng lan tràn dưới chân, dường như đang có ý định sử dụng lại chiêu xuất phát điểm cũ "Mười Dặm Sông Băng" một lần nữa để phòng thủ và tấn công..

Nhưng lần này có vẻ hơi chậm một nhịp.

Hậu Tinh Vân hiện loé lên trước mặt cô với một tiếng vù, quyền ảnh đã đánh vào bụng của cô trước khi băng tinh kịp thời được phóng thích.

Giang Hiểu Nguyệt rên một tiếng. Thân thể cô lung lay, lại ngoan cường mà ổn định hai chân của mình, rồi trả lại một chưởng về phía đối diện.

Nếu là cận chiến thì không có gì đáng nói. Hậu Tinh Vân tiện tay bắt được cổ tay trắng nõn của cô, thuận thế đánh lui cô ấy bằng cùi chỏ. Giang Hiểu Nguyệt đập mạnh lưng vào bức tường tròn phía sau, khóe miệng tràn ra máu.

Xem ra thắng bại đã phân.

Song phương giao chiến một bên là pháp sư tầm xa, một bên là chiến sĩ đầy sự nhanh nhẹn.

Trong hoàn cảnh khoảng cách gần như bằng không này, trận chiến không còn hồi hộp nữa.

Trên khán đài phát ra tiếng nuối tiếc thở dài.

Tuy hơi đáng tiếc nhưng kết quả này cũng đáng mong đợi.

Giang Hiểu Nguyệt đã thể hiện ra tốt nhất rồi, không ai có thể chê trách được cô ấy điều gì cả, cô ấy đã mang đến cho mọi người một trận đấu đủ hấp dẫn, nhưng đối thủ quá mạnh.

Cho nên điều này đã kết thúc rồi sao?

Dường như Giang Hiểu Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài việc trực tiếp đầu hàng.

Ở khoảng cách này, ngay cả khi cô ấy di chuyển một ngón tay, Hậu Tinh Vân cũng có thời gian để ngăn chặn ý định của cô ấy.

Lúc này, cô không khỏi nghĩ đến chuyện đã xảy ra với Tô Diệu trong không gian Rừng Rậm cách đây một tuần trước.

Hắn luôn luôn có thể nghĩ ra được biện pháp.

Nhiều điều tưởng chừng như không thể và những tình huống khó xử luôn có thể trở nên rất đơn giản trước mắt hắn ta.

"Tóm lại sẽ luôn có đường đột phá."

Đêm đó, Tô Diệu đã từng nói với cô khi họ ngồi quanh đống lửa trại và trò chuyện.

"Trước bất kỳ trận chiến nào, bạn phải cố gắng hết sức để biết người biết ta. Bạn phải hiểu đối thủ, phân tích năng lực và thói quen của đối phương, tìm ra sơ hở của đối phương. Sau đó bạn phải hiểu rõ bản thân, biết năng lực của bản thân, giới hạn của bản thân mình thì mới có thể tìm ra cách đánh bại sơ hở của kẻ thù".

"Nếu đối phương không có sơ hở thì sao?"

"Vậy thì tự mình tìm cách tạo ra đi." Tô Diệu cười, "Ví dụ như.. Nhiều người khi cảm thấy đã tuyệt đối nắm chắc phần thắng trong tay thì càng dễ tạo ra sơ hở, bởi vì họ sẽ buông lỏng sự cảnh giác.

Người nào có thể tính ra được nước đi xa hơn trong một ván cờ sẽ luôn thắng, và điều này cũng đúng trong thực chiến.

Nếu bạn có thể cố gắng thiết lập ra một bố cục, từ kịch bản đầu tiên của bạn đến bước cuối cùng, sau đó bạn có thể dẫn dụ kẻ thù theo mỗi một bước đi hành động của bạn.. Thì cuối cùng, bạn chắc chắn sẽ là người chiến thắng."

Kỳ thật đêm hôm đó vây quanh ở bên đống lửa, lời này của Tô Diệu cũng chỉ là thuận miệng nói ra, sau khi nói xong hắn cũng sẽ quên ngay.

Mà hắn không biết là Giang Hiểu Nguyệt đã ghi tạc điều này rõ ràng ở trong lòng.

Đối với cô ấy thì Hậu Tinh Vân là một đối thủ mạnh mẽ không có chút nào sơ hở, cô ấy biết rằng năng lực của mình hoàn toàn không thể bắt kịp đối thủ và cô ấy gần như không có cơ hội chiến thắng trong một cuộc đối đầu trực diện.

Cho nên cô đã thử cố gắng áp dụng lời đề nghị của Tô Diệu.

Sắp đặt ra một bố cục để khiến đối phương làm theo ý mình và rơi vào sự sắp đặt của mình.

Mà sau đó sẽ là bước cuối cùng và cũng là bước quan trọng nhất.