Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 135: Ước Mơ Lớn Nhất




Vào ngày diễn ra vòng sơ loại, Tô Diệu đã dậy từ rất sớm.

Trời vẫn còn tối khi đánh răng rửa mặt xong, cả ba người đã sẵn sàng, gặp nhau ở hành lang, sau đó đi đến nhà ăn ở tầng dưới trong sảnh khách sạn để ăn sáng với phiếu ăn sáng của mình.

Bữa sáng theo kiểu tự chọn, món ăn đa dạng, khá đầy đủ và hợp khẩu vị.

Tô Diệu lấy một chiếc xúc xích giăm bông, một quả trứng rán, bánh mì và ngũ cốc.

Tuy nhiên, sau khi về chỗ ngồi, hắn ta thấy mình có vẻ hơi nhã nhặn so với hai đồng đội.

Hậu Tinh Vân ngồi xuống với một đĩa thức ăn lớn và một phần mì, anh ấy để ý đến ánh mắt của Tô Diệu và thản nhiên giải thích "Mức tiêu hao hôm nay có thể rất lớn, tớ cần bổ sung năng lượng."

Giang Hiểu Nguyệt có chút xấu hổ với đồ ăn trên đĩa bên cạnh không kém mình bao nhiêu, thì thào nói "Tớ.. Tớ cũng vậy.."

Tô Diệu mỉm cười biểu thị tớ hiểu, kệ các bạn thôi.

Sắc trời dần hừng sáng, ánh nắng ấm áp tràn vào cửa sổ, lượng người trong nhà ăn càng ngày càng đông, học sinh đổ về càng ngày càng nhiều, xung quanh thưa thớt tiếng nói chuyện, nhà ăn vắng lặng dần trở nên ồn ào.

Hầu hết các thí sinh đến từ khắp mọi miền đất nước đều được xếp vào khách sạn này, và tất nhiên mọi người cũng sẽ xuống để cùng ăn sáng.

Theo nguyên tắc, tất cả mọi người trong nhà ăn lúc này đều là đối thủ của nhau, lại có quan hệ đối đầu trực tiếp nhất, cho nên không tránh khỏi có chút mùi thuốc súng trong không khí.

Các thí sinh trẻ tuổi giương cung bạt kiếm, hễ gặp nhau là có thể bùng lên những tia lửa vô hình, thậm chí khi hai đội xếp hàng trước cùng một máy pha cà phê, ánh mắt của họ là ăn miếng trả miếng, như thể sẵn sàng tranh nhau ly cà phê khi bất đồng vậy.

Tất nhiên, đó chỉ là một phép ẩn dụ phóng đại mà thôi, và không có thí sinh nào ở trong này bị mất trí đến mức đó.

Trước trận đấu, dùng Siêu Năng Lực đánh nhau ở nơi công cộng là một sai lầm nghiêm trọng, sẽ bị truất quyền thi đấu ngay lập tức mà không cần hội ý, nếu nghiêm trọng có thể còn bị mời lên phường ngồi uống nước chè.

Ăn được một nửa, Tô Diệu nhanh chóng chú ý tới người quen mà mình vừa gặp tối hôm trước.

Lôi Kinh Hàng và đội nhóm của anh ta.

Dường như thoáng nhìn thấy một nam sinh tách ra cách đó không xa đang đi về phía đĩa gà bó xôi trên bàn, Lôi Kinh Hàng nhanh tay nhanh mắt, phóng tới bàn trước, nhanh như gió thổi mây bay gắp hết phần cơm gà bó xôi còn sót lại trên đĩa vào đĩa của mình.

Anh dương dương đắc ý quay đầu lại, cười toe toét với người tóc bổ đôi đang đi bộ tới, "Xin lỗi quý khách, món này đã bán hết rồi."

Người tóc bổ đôi ngơ ngác liếc anh một cái, lẳng lặng đi tới máy làm sữa đậu nành bên cạnh đĩa xôi gà, từ dưới bàn lấy ra một cái cốc giấy, cầm lấy một cốc sữa đậu nành, quay đầu rời đi.

Cho nên người ta chỉ đến lấy một cốc sữa đậu nành để uống mà thôi.

Lôi Kinh Hàng "..."

Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng khi được đối phương nhìn vào có cảm giác như "Nên quan tâm chăm sóc cho những đứa trẻ chậm phát triển"..

"Này, bạn chờ tôi chút." Lôi Kinh Hàng hừ lạnh một tiếng.

Tóc bổ đôi quay đầu sang một bên và không nói gì, nhưng dường như đang ra hiệu cho anh ta nói.

"Đừng quá tự mãn." Lôi Kinh Hàng u ám nói.

Mặc dù có vẻ như anh ấy đã luôn nói một cách tự mãn.

"Bạn muốn thế nào?" Tóc bổ đôi nhẹ giọng hỏi.

"Cuộc thi này," Lôi Kinh Hàng cười chế nhạo, và chỉ vào mình, "Tôi sẽ giành chức vô địch."

"Ồ?" Tóc bổ đôi nói, "Bạn thực sự nghĩ rằng bạn có thể đánh bại chúng tôi? Hay.. Bạn nghĩ rằng bạn có thể đánh bại "Cô ấy"?"

"Không thử thì làm sao biết được?" Lôi Kinh Hàng háo hức kích động muốn thử.

"Nhưng mà bạn đã thử qua rồi." Tóc bổ đôi không nể mặt mũi, "Bạn lần trước bị cô ấy treo lên đánh, nhớ không?"

Có vẻ như họ là người quen cũ, có thể họ đã từng giao thủ qua với nhau từ trước.

Khí tức của Lôi Kinh Hàng yếu ớt, có chút héo rũ, nhưng miệng vẫn cứng ngắc "Nhưng mà tôi chưa thử lần thứ hai! Lần này nhất định sẽ khác!"

Điều này nghe có vẻ như thấp hơn người ta một cái đầu..

"Sở Hạo Phong, sao rồi?"

Người vừa đi tới vừa hỏi chính là một nữ sinh, một cô gái dường như có khí chất của riêng mình và đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm.

Cô ấy có mái tóc dài đen đẹp, cột đuôi ngựa, đôi mắt trong veo, và cô ấy có vẻ rất tự nhiên, cô ấy thuộc kiểu người có thể hòa mình với bất kỳ ai.

Khi cô đi tới, những học viên xung quanh đều ít nhiều liếc nhìn cô.

Nếu muốn nói về độ nổi tiếng thì chắc chắn cô gái này là người độc nhất vô nhị ở nhà ăn này.

Tên cô ấy là Tống Vãn Tình, như mọi người đều biết cho đến nay, Dị Năng Giả cấp D duy nhất trong giải đấu này.

Cô cũng là người vừa được tóc bổ đôi Sở Hạo Phong và Lôi Kinh Hàng nhắc tới.

Nhìn thấy Tống Vãn Tình đi tới trước mặt, Lôi Kinh Hàng vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước. "Không có chuyện gì, tôi chỉ là nói, lần này tôi sẽ không bao giờ thua bạn nữa."

"Ồ." Tống Vãn Tình hiểu rõ, nhẹ gật đầu, "Vậy bạn cố gắng nha."

Cũng không đợi anh ta trả lời, cô đã dẫn đội của mình rời đi.

Lôi Kinh Hàng "..."

Một vòng người bên cạnh vẫn đang nhìn anh, lúc này một mình đứng bên bàn, trên tay cầm một đĩa xôi gà, anh chợt cảm thấy hơi ngớ ngẩn..

* * * Có cảm giác một đứa oắt con chạy đi tìm người lớn và bị phớt lờ vậy.

Lôi Kinh Hàng tức giận quay trở lại bàn của đội mình, Lưu Vũ Triệt và Tín Kỳ Chá bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào đĩa gà đầy xôi của anh hồi lâu.

"Hừm.. Đại ca, anh định làm gì.." Lưu Vũ Triệt nuốt nước bọt.

Lôi Kinh Hàng lườm anh ta một cái.

"Ăn đi! Phân ra mà ăn cho tao!" Anh đẩy đĩa xôi to về phía trước, "Chúng ta hôm nay ăn không xong không được phép ra ngoài!"

Lưu Vũ Triệt "..."

Tín Kỳ Chá "..."

Tô Diệu ngồi tại chỗ lẳng lặng xem vở kịch, vừa giải quyết đồ ăn trong đĩa, lúc này mới chậm rãi uống ngũ cốc.

Tống Vãn Tình, Dị Năng Giả cấp D hả..

Chắc chắn vẫn phải cẩn thận trong trận bán kết.

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người hỏi: "Xin lỗi, bạn có phải là Tô Diệu không?"

Tô Diệu định thần lại thì thấy bên cạnh có một người con trai cao gầy tong teo, vẻ mặt nghiêm túc và cứng nhắc, ánh mắt bất hảo, tư thế kiểu như sẽ làm gì đó nếu không vừa ý.

"Là tôi. Sao, có vấn đề gì không?"

"Ha ha, đương nhiên là có."

Nam sinh kia khẽ nhắm lại con mắt, phát ra tiếng cười lạnh.

Nửa giây sau..

"Tôi là fan của bạn! Bạn làm ơn làm phúc, chỉ một lần cũng được, cho tôi xem áo giáp của bạn đi!"

Tô Diệu "?"

Điều gì đang diễn ra?

Không phải bạn đến gây sự sao?

Nam sinh kia biến thành một khuôn mặt cuồng tín trong một giây, và anh ta vẫn rất cuồng nhiệt "Tôi có thể chạm vào nó không? Dù là một chút cũng được, cho tôi sờ bạn một chút!

Nhân tiện, đó là vật liệu gì? Xin lỗi tôi thực sự rất muốn biết, nó có phải là kim loại trên trái đất không? Hợp kim Thứ Nguyên? Hay nó là một kim loại hoàn toàn khác do chính bạn tạo ra vậy.."

Tô Diệu "..."

Đây là tình huống gì? Tại sao lại còn có cả người hâm mộ ở trong những đối thủ cạnh tranh này?

"Xin lỗi, chắc bạn đang cảm thấy khó hiểu hả, nhưng tôi thực sự không có năng lực để chống lại bộ khung vỏ ngoài." Nam sinh kia nói, "Tôi tên là Thủy Hạo Dương, đến từ Thanh Châu, tôi là một fan hâm mộ lớn của bộ khung vỏ ngoài, bất kể bộ khung vỏ ngoài cỡ nào cũng là món ăn của tôi.

Thẳng cho đến khi học trung học cơ sở mới thôi, ước mơ lớn nhất trong đời của tôi là một lần được lái Gundam.."

Tô Diệu thuận mồm hỏi ".. Vậy còn sau trung học cơ sở thì sao?"

Thủy Hạo Dương cười toe toét, "Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ước mơ lớn nhất của tôi là có thể lái Zakugan Gundam.."

Tô Diệu "..."

Vẫn là một đứa trẻ có ước mơ.

"Anh!"

Một cô bé ghim một cái viên tròn xuyên đầu, cao một mét rưỡi vội vàng chạy tới, đỏ mặt nắm lấy cánh tay của Thủy Hạo Dương "Ai dà em mới đi một tí mà sao anh lại.."

Cô vội vàng quay sang Tô Diệu "Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi đã làm phiền bạn, tôi xin lỗi!"

Thấy cô ấy thành thật xin lỗi, Tô Diệu muốn nói "Không sao đâu", nhưng bọn họ hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội này, chỉ thấy cô gái nắm lấy cánh tay của Thủy Hạo Dương và chạy đi mà không quay lại.