Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 140: Cái Này Cũng Quá Nhanh Rồi Mà




"Bây giờ làm thế nào?" Giang Hiểu Nguyệt chớp mắt, nghiêm túc hỏi Tô Diệu.

Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tô Diệu đột nhiên cảm thấy cô trông thật đáng yêu.

Lúc này, cô em gái bên dưới mồ hôi nhễ nhại, dường như cuối cùng cô ấy cũng thoáng nhìn thấy ai đó từ khóe mắt trong tình huống cấp bách của mình, vội vàng kêu lên "Làm ơn, giúp chúng tôi!"

Nhưng không ai di chuyển ngay lập tức.

Tô Diệu suy nghĩ một chút.

Mặc dù từ quan điểm bọn hắn không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cho đối thủ cạnh tranh, nhưng dường như khi khoanh tay đứng nhìn cũng chẳng có lợi gì.

Có thể đoán trước được nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng qua là ba người sau sẽ bị đám Chiến Tướng Hỏa Diễm tiêu diệt sạch. Sau đó, những chiến sĩ đang phục kích ở đâu đó sẽ nhảy ra trước khi bọn họ bị đe dọa tính mạng, và giết sạch năm con quái vật Thứ Nguyên trong vài giây trước khi bạn kịp phản ứng.

Sau đó ba người dưới đây sẽ được giải cứu khỏi không gian Núi Lửa đồng thời mất đi tư cách tham gia cuộc thi, nhưng đá nguyên năng thạch của năm con Chiến Tướng Hỏa Diễm này, Tô Diệu bọn hắn chắc chắn không cần phải suy nghĩ về điều đó -- ban tổ chức cuộc thi không có khả năng đem điểm tích lũy quái vật do nhân viên công tác xử lý tính trên đầu đội nhóm còn lại đang dự thi được.

Cho nên bây giờ chỉ cần các thí sinh can thiệp trước khi ba người dưới đây bị "Mất đi tư cách", bọn hắn mới có thể gặt hái được thành quả.

"Đi thôi." Đây không phải là một phán đoán khó, Tô Diệu nhanh chóng quyết định, "Chúng ta đi xuống giúp đỡ."

Thế là ba người không chậm trễ nữa mà nhanh chóng xuống tham gia trận chiến.

Lần này, Tô Diệu trực tiếp kích hoạt áo giáp cơ bản, bay vào đấu trường, đấm một đấm thẳng vào mặt một Chiến Tướng Hỏa Diễm đang bao vây chém giết cô gái.

Toàn bộ khuôn mặt của người sau dường như bị lõm vào trong, cơ thể cồng kềnh bay ra, ngọn lửa trùng kích khuấy động lên cuồng phong và sóng khí thổi đến trên thân hai tên đồng bạn chung quanh nó đều khom người xuống, một bên nữ sinh cũng bị thổi làm cho không mở mắt ra được.

Thân hình của Hậu Tinh Vân hóa thành một tàn ảnh, giống như một con dao sắt cắt thẳng tới Thủy Hạo Dương đang bị thương để đón nhận mọi đòn tấn công của hai Chiến Tướng Hỏa Diễm.

Hai con sinh vật Thứ Nguyên lập tức chuyển lửa qua, nhưng mặc kệ lưỡi kiếm của bọn chúng vung vẩy như thế nào cũng không đụng được vào Hậu Tinh Vân dù là một cọng tóc. Anh kéo theo tàn ảnh phía sau, lượn lờ xung quanh hai con quái vật với tốc độ cao, tay chân đánh ra liên tục, tiếng bang bang bang vang lên không dứt.

Giang Hiểu Nguyệt điều khiển dòng nước từ xa đánh bật một trong những con Chiến Tướng Hỏa Diễm lên không trung, sau đó giữ khoảng cách và sử dụng nhiều dòng nước để chống lại nó. Con quái vật Thứ Nguyên vừa độc ác vừa hung tợn đang bại lui dưới thế công của dòng nước hiện tại do Giang Hiểu Nguyệt điều khiển, và không có cách nào để chống lại nó.

Chiến Tướng Hỏa Diễm đầu tiên đã ăn nắm đấm gần như toàn lực của Tô Diệu bị đánh bay lên không trung mà không có sự phòng bị gì, trán bị đánh nổ tung ngay tại chỗ, ùng ục ục lăn ra ngoài không còn thở nữa.

Bây giờ con Chiến Tướng Hỏa Diễm cuối cùng còn sót lại cũng không vì điều này mà lùi bước, tiếp tục lao thẳng về phía Tô Diệu sống chết mặc bay, trông như một chiến binh cảm tử thấy chết không chùn.

Tất nhiên, điều đó sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến kết quả.

Quá trình chỉ xảy ra giữa một cái đối mặt.

Trong chiêu đầu tiên, thân thể của Chiến Tướng Hỏa Diễm đột nhiên run lên bần bật, lưỡi kiếm hỏa diễm cầm trong tay không vững vàng bị đánh văng ra, và đầu nó hơi ngửa ra sau.

Ở chiêu thứ hai, nắm đấm bằng sắt kim loại lạnh lẽo đánh vào bụng đối thủ một cách dữ dội.

Động lực phát ra như một vụ nổ, và lực quyền tăng lên ba tấn trong một hơi thở đang cuồn cuộn tuôn ra như một dòng nước.

Chiến Tướng Hỏa Diễm bị đỏ đến mức bay lên trên không trung, thân hình như bị xé rách, dưới lực quyền cường đại dường như bị áp đảo mà biến dạng.

Cơ thể của nó rơi một cách nặng nề lên trên vách núi màu đỏ cách đó hơn mười mét, hầu hết các cơ quan nội tạng của nó đã bị vỡ nát, và ngọn lửa trên khắp cơ thể đã bị dập tắt, trực tiếp tắt thở.

Nữ sinh kia sững sờ nhìn bóng lưng Tô Diệu, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Thế là.. xong?

Vừa rồi cô đã chiến đấu với ba Chiến Tướng Hỏa Diễm này lâu như vậy, mất nửa ngày trời cũng không có biện pháp, kết quả là chỉ gặp người ta trong hai giây, toàn bộ quá trình dễ dàng như "One hit, áo choàng hói", điều này làm cho mặt mũi của cô vứt đi đâu chứ?

Coi như nói có một số khoảng cách thực lực là bình thường, nhưng điều này.. cũng quá phóng đại rồi, phải không?

Hơn nữa không chỉ có Tô Diệu, hai người kia căn bản trong nháy mắt cũng đã xong việc rồi.

Trước mặt ba người này Chiến Tướng Hỏa Diễm hoàn toàn là một món ăn tạp ngư, còn chưa đủ đánh một chiêu.

Nói thực ra, điều này rất có điểm đả kích người.

Nhưng cô gái này cũng có thể phân rõ chuyện nặng nhẹ, trước tiên bỏ qua mớ cảm xúc hỗn độn rồi nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở "Vẫn chưa xong! Những quái vật này còn có con cầm đầu biết bay, bọn tôi đoán chừng hẳn là một con sinh vật cấp Quỷ! Nó đã bay lơ lửng trên bầu trời cao để quan sát tình hình, mặc dù không còn nhìn thấy được nữa, nhưng nó vẫn nên ở đó! Bọn tôi đã bị con đó tấn công trước đó!"

Tô Diệu tâm niệm vừa động.

Sinh vật cấp Quỷ?

Ngay khi nghe thấy điều này, gió rít mang theo thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ cao từ trên trời xuống, giống như một chiếc tàu lượn kiểu cũ bị khóa chặt trên mặt đất, sà xuống với một tiếng vù vù ma sát dữ dội với không khí!

Mục tiêu của nó là Tô Diệu, người đã giết mất hai con Chiến Tướng Hỏa Diễm ngay lập tức!

Đối phương tới rất nhanh, nó dùng núi làm chỗ yểm trợ để tiếp cận, lúc xuất hiện làm Tô Diệu không kịp suy nghĩ.

Động lực của chiếc găng tay áo giáp tăng lên, hắn ta nhanh chóng quay lại, dòng điện cánh tay nhảy lên, đấm một cú đấm gần như là bằng cảm giác về phía sau lưng..

* * * Không có đánh trúng!

Chính xác mà nói, không phải không trúng mà là nó đã tránh được.

Tuy rằng Tô Diệu không nhìn rõ, nhưng khung khóa bổ trợ trước mặt đã giúp hắn khóa chặt đối phương ngay từ đầu, cho nên dù không có tầm nhìn, nhưng quả thực cú đấm này cũng cực kỳ chính xác.

Nhưng khóe mắt hắn thoáng thấy bóng đen đang phi nước đại phía sau đột nhiên nâng độ cao ngay lúc hắn đấm, tuy rằng chỉ nâng lên một độ cao nhỏ, nhưng tình cờ cũng có thể tránh được sự sắc bén của quả đấm thép.

Cú đấm kéo theo dòng điện và gió táp của Tô Diệu không thành công, và đòn tấn công của kẻ thù theo ngay sau đó.

Một cú trùng kích mạnh giáng vào áo giáp trên ngực hắn ta, cơn đau kéo theo đó là một áp lực khổng lồ xuyên qua khoang ngực, khiến hắn như muốn nôn vào chiếc mũ giáp.

Mặc dù không biết rõ là loài gì, nhưng thực lực của sinh vật cấp Quỷ thực sự không phải là dùng để trưng bày cho đẹp, hơn nữa còn là một cú bổ nhào với tốc độ cao như vậy. Nếu như không phải trước đó nguyên năng tấn thăng đến cấp E, tính năng áo giáp cũng theo đó tăng lên, việc này làm không tốt thật đúng là sẽ bị đạp cho gần chết.

Mà con sinh vật cấp Quỷ phi hành kia một kích thành công nhưng lại không truy kích, mà thay vào đó nó ngay lập tức vỗ đôi cánh để nâng cao độ cao, để lại một chuỗi những tiếng kêu như giễu cợt, chế giễu, rồi lại lao lên trời và bay sau vách núi.

Tô Diệu nửa quỳ trên mặt đất, miệng nhổ ra miếng nước bọt. "

" Bạn.. Bạn không sao chứ? "Nữ sinh đằng sau kia hơi lo lắng hỏi.

" Không sao."

Tô Diệu đứng dậy không quay đầu nhìn lại, đồng thời mũ giáp, tay phải và thân áo giáp đã giải thể, các bộ phận áo giáp được tháo rời giữa không trung, tổ chức lại, biến thành các bộ phận mới và lắp ráp lại.

Ngay lập tức, hắn ta đã chuyển từ chế độ cơ bản sang chế độ Xạ kích, cầm khẩu súng lục xung điện trên tay.

Cái con hàng kia không phải rất thích bay sao?

Vừa vặn đúng lúc.

Xem Tô mỗ tao đây dạy mày làm người là như thế nào!