Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 141: Một Phát Xuyên Mây




Trước đó Tô Diệu không hiểu tại sao đội của Thủy Hạo Dương lại bị năm con Chiến Tướng Hỏa Diễm đẩy vào tình thế tuyệt vọng. Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là đội đại diện của tỉnh. Mặc dù chúng rất mạnh nhưng vẫn chưa đạt đến mức không thể đối phó. Coi như những đội yếu cũng có thể giải quyết được trong một chút thời gian.

Nếu ngay cả những quái vật cấp thấp nhất trong phụ bản này cũng không thể đánh bại được, thì đội này thực sự không lẽ là đang đến đây để đi tham quan sao. Có lẽ khi vừa mới tiến không gian Núi Lửa, cũng đã đang tính toán lấy đặc sản Du Đô gì tối về ăn.

Bây giờ xem ra đội Thủy Hạo Dương chật vật đến nông nỗi này có lẽ là vì cái con sinh vật cấp Quỷ đang bay lượn trên bầu trời kia.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Diệu nhìn thấy một con quái vật Thứ Nguyên cấp Quỷ có năng lực bay, nhưng hắn ta cũng đã đọc về kiến thức liên quan trong tài liệu giảng dạy.

Điểu Quái Liệt Diễm, sinh vật đặc sản địa phương của không gian Núi Lửa, đặc điểm nổi bật của nó là luôn có một ngọn lửa nóng rực trên trán, có phần giống với Chiến Tướng Hỏa Diễm trong không gian.

Cũng chính vì trên trán luôn có một quả cầu lửa, nên đôi khi, nó được cư dân mạng hài hước Dị Năng Giả đặt biệt danh gọi đùa là "Chim viêm đầu"..

Tuy mang cái tên ngộ nghĩnh nhưng hiệu quả chiến đấu của con hàng này không hề yếu, thậm chí có thể nói độ khó của loài chim này trong mắt Dị Năng Giả thuộc hàng bậc nhất trong tất cả các loài quái vật cấp Quỷ.

Chỉ có một lý do chính, đó là nó có thể bay.. và nó bay rất nhanh.

Những Dị Năng Giả có năng lực bay rất hiếm trên thế giới, ngay cả những người có năng lực bay thường là những người có khả năng làm chủ Siêu Năng Lực của mình ở một mức độ nhất định, và sử dụng nhiều thủ đoạn bổ trợ khác nhau để phát huy năng lực bay của mình.

Ví dụ, điều khiển lực từ để đạt được lực bay của chính nó, điều khiển chính xác sức gió để cưỡi gió mà đi, hoặc đơn giản bằng cách giải phóng lực tác động xuống mặt đất và thay đổi hướng bay thông qua phản lực.

Tuy nhiên, ngay cả những phương pháp bay thay thế khác nhau này cũng không phải là thứ mà các học viên Dị Năng Giả cấp thấp hiện tại có thể thành thạo được.

Ngoài ra, ở giai đoạn này, ngay cả khi các học viên sử dụng thủ đoạn tầm xa bị hạn chế bởi cường độ và trình độ nguyên năng, khả năng chính xác và sức mạnh của họ cũng rất hạn chế, và họ không thể đánh trúng mục tiêu tầm cao một cách hiệu quả.

Con Điểu Quái Liệt Diễm kia đạp vào người Tô Diệu, khi nó vừa bay lên khỏi mặt đất, Giang Hiểu Nguyệt lập tức tới giúp. Ba đạo thủy tiễn bay thẳng về phía con Điểu Quái đang cháy kia, tạo thành một bao bọc từ ba hướng khác nhau.

Nhưng con Điểu Quái này cực kỳ nhanh nhẹn và cực kỳ linh hoạt, thân hình của nó có lúc nghiêng có lúc tung bay lên, đôi cánh đỏ vỗ nhịp nhàng, thậm chí thỉnh thoảng có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ giữa không trung, giống như một chiếc tàu lượn trình diễn cắt ngang bầu trời của một gánh xiếc đang khoe mẽ.

Giang Hiểu Nguyệt đã cố gắng hết sức để kiểm soát ba dòng nước vây công, bao bọc truy kích, bao vây bên sườn và dự đoán đánh chặn, đã dùng gần hết các thủ đoạn nhưng con Điểu Quái vẫn dễ dàng né tránh mọi thủ đoạn của cô, nhìn thậm chí còn là không có tốn sức.

Cuối cùng, cho đến khi độ cao của nó vượt quá phạm vi giới hạn tầm xa Thuật Ngự Thủy của Giang Hiểu Nguyệt, cô chỉ biết nhìn tên đó bay ra sau bức tường núi với tiếng kêu chế giễu, và cô không thể tìm thấy nó nữa.

Giang Hiểu Nguyệt cắn nhẹ môi một cái.

Việc Giang Hiểu Nguyệt có thể thông thạo Thuật Ngự Thủy đến trình độ như vậy ở cấp E là cực kỳ hiếm, những Dị Năng Giả tầm xa khác có tốc độ bắn và tầm bắn của dòng nước như hiện tại là điều cực kỳ hiếm. Ngay cả cô còn không bắt được con Điểu Quái này chứ đừng nói đến những người khác.

Giang Hiểu Nguyệt nghĩ thầm, cảm thấy rằng bây giờ cô ấy chỉ có thể cố gắng bắt đối thủ của mình bằng Tia Nước Băng Tinh.

Tốc độ bắn Tia Nước Băng Tinh đủ nhanh, nhưng phạm vi không tốt hơn Thuật Ngự Thủy thông thường, hơn nữa có thể không bắn trúng ở khoảng cách cao như vậy.

Ngoài ra, môi trường hiện tại của không gian Núi Lửa này cũng rất không thân thiện với kỹ năng thức tỉnh Tia Nước Băng Tinh -- hay tất cả các kỹ năng thức tỉnh Băng hệ.

Điểm mạnh của Tia Nước Băng Tinh là mỗi một phát bắn phun ra đều có thể nhanh chóng đóng băng kẻ địch, nhưng môi trường nhiệt độ cao như vậy nhất định sẽ làm giảm hiệu ứng đóng băng, ngay cả khi bắn trúng một hai phát cũng không thể hạ gục được đối phương.

Lúc đang suy nghĩ, cô đã thấy Tô Diệu đứng dậy, lại chuyển sang bộ áo giáp màu xanh lục quân đội trước đó, trên tay cầm khẩu súng lục xung điện.

"Đừng lo lắng," Tô Diệu nhẹ nói, nhìn ra được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, "Tiếp theo cứ giao cho tớ là xong."

Giang Hiểu Nguyệt gật đầu khi nghe thấy những lời đó, và bước sang một bên trong im lặng.

Khi Tô Diệu đã nói cứ giao cho hắn ta, thì điều đó sẽ không có vấn đề gì, cô đối với hắn có lòng tin như vậy.

Thân thể Tô Diệu đứng thẳng trên tảng đá màu lửa, ngón tay bấu chặt tay cầm và cò súng, nòng súng dựng sang một bên, cả người đứng bất động như một tác phẩm điêu khắc bằng sắt.

Khung khóa trước mặt hắn đang quét và lắc xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.

Nhiệt độ xung quanh dường như lại tăng thêm hai độ, không khí nặng nề như ngưng tụ thành một khối chì nóng bỏng, mọi người đứng im không nhúc nhích, trong lòng đợi lâu chỉ có tiếng thở dài truyền đến.

Tiếng gió lại một lần nữa vang trên bầu trời.

Đó là âm thanh cơ thể thép của sinh vật Thứ Nguyên vượt qua và ma sát với không khí, còn có tiếng vỗ cánh.

Khung khóa không có mục đích trong tầm mắt trong nửa giây đã tìm thấy được vị trí kẻ địch, đánh dấu vị trí tấn công của kẻ thù trong giao diện hỗ trợ chiến đấu. Dư ảnh của khung khóa kéo theo quỹ đạo của ngọn lửa đang lặn xuống, giống như một thiên thạch rơi.

Tô Diệu lùi lại, siết chặt khẩu súng, đột nhiên từ bỏ thăng bằng ngả người ra sau, đồng thời nâng khẩu súng lục xung điện.

Vào khoảnh khắc nhanh như sét đánh, con Điểu Quái bay song song đang rơi xuống trước cơ thể của Tô Diệu với một làn sóng không khí nóng rực, và đôi cánh của nó đập tới gần như cuốn lấy áo giáp trên người hắn ta.

Mà cùng lúc đó, khẩu súng lục của Tô Diệu giơ lên theo phương thẳng đứng bóp cò.

Viên đạn xung điện xoắn ra khỏi nòng súng và chạm vào lớp da cứng cáp của con Điểu Quái Liệt Diễm ở khoảng cách gần như bằng không. Viên đạn xuyên qua ngực, máu nóng bắn ra, rồi bị đốt cháy và bốc hơi dưới nhiệt độ nóng của chính nó.

Tô Diệu ngửa đầu xuống đất, con Điểu Quái Liệt Diễm lại bay lên, nhưng nó lại phát ra tiếng kêu the thé vang vọng dưới bầu trời, cơ thể nó trên không trung co giật dữ dội, có vẻ như nó suýt rơi xuống vì quá đau.

Nhưng cuối cùng nó vẫn tiếp tục bay lên, cố gắng thoát khỏi tầm bắn của khẩu súng lục xung điện trong tuyệt vọng.

Tổng cộng bắn trúng ba phát.

Mặc dù nó không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó cũng sẽ đủ đau đớn.

Nhưng mà đây vẫn còn không phải là điều chính.

Tô Diệu khẽ nhắm mắt lại, và khi hắn mở ra lần nữa, mọi thứ trong tầm nhìn của hắn đều biến thành một màu lạnh, mọi thứ trong không gian đều bị mờ và biến dạng. Chỉ có con Điểu Quái Liệt Diễm đang bay cao trên bầu trời là màu đỏ tươi duy nhất.

Hắn đã bật chế độ tăng cường thị giác.

Ngay khoảnh khắc không phẩy không mấy giây mà hắn ta vừa đối mặt kia, hắn đã đánh dấu con Điểu Quái rồi, cho dù nó nằm ngoài tầm nhìn, khung khóa của hệ thống vẫn chắc chắn dõi theo sau con chim.

Nói cách khác cũng chính là "Ngắm xuyên tường".

Mà ngay sau khi bắn phát súng, Tô Diệu đã ngay lập tức kích hoạt tính năng "Một kích trí mạng", lúc này khẩu súng lục xung điện đã bị gập lại và biến dạng, đồng thời hệ thống đã vào trạng thái "Nạp năng lượng".

Cự Điểu Liệt Diễm đã có kinh nghiệm.

Đầu tiên nó nấp sau những tảng đá, lơ lửng và thở hổn hển một lúc, có vẻ như đang điều chỉnh.

Sau đó, nó bắt đầu cố gắng tránh tầm mắt của Tô Diệu, sau khi vỗ cánh bay đến vách núi, bay một vòng lớn dọc theo lưng ngọn núi cao sừng sững, dường như muốn bay vòng ra phía sau Tô Diệu từ góc khuất tầm nhìn để phát động một cuộc tấn công bất ngờ.

Nhưng điều mà nó không ngờ tới là ngay cả khi nó đang bay vòng qua cực sau ngọn núi, thân ảnh của nó đang bay vẫn bị đánh dấu rõ trong tầm mắt trước mặt Tô Diệu.

Ba mươi giây nạp năng lượng kết thúc, từ "Nạp năng lượng hoàn tất" bật lên trong giao diện hệ thống.

Hắn ta giơ tay lên và dự đoán khóa quỹ đạo của bóng đỏ đang bay sau ngọn núi.

Một tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất, một làn sóng xung kích màu xanh lam bay ra từ mỏm đá, và gió lốc quét vào mặt đất, thổi tung một mảng đất đá vụn bay khắp nơi.

Ánh sáng xanh lam bắn bay ra từ nòng súng kia, một phát đó giống như xuyên mây, không có chút nào mơ màng bắn thẳng tắp lên.

Điểu Quái Liệt Diễm lượn một vòng lớn, khi nó bay ra khỏi chỗ che chắn, nó không tiếc sức để tăng tốc đột ngột.

Nó tràn đầy suy nghĩ rằng với một lần tấn công của nó sẽ đạt được hiệu ứng kỳ diệu sau khi bay một vòng tròn cực lớn, và nó có thể giết chết con người chỉ trong một cú bay sà xuống nhưng lại không nghĩ tới vừa bay ra khỏi chỗ rẽ, nó lại đang đối mặt với một chùm sáng nóng chiếm toàn bộ tầm nhìn của mình.

Có vẻ như đang cố ý bắn vào nó.

Ánh sáng xuyên qua cơ thể nó, giống như một mũi tên bắn qua tượng thần bay vút trên không trung, con Điểu Quái Liệt Diễm thét chói tai, lớp vỏ cứng rắn bị xuyên thủng, nhưng gia tốc của thân thể vẫn không dừng lại.

Nó yếu ớt quằn quại giữa không trung giống như một chiếc cánh bị gãy, không ngừng gia tốc, cuối cùng kéo theo cái trán đang bốc cháy dữ dội theo quỹ đạo hung hăng lao xuống đất, với một tiếng nổ và một chuỗi dài vết cày trên mặt đất, nó rơi xuống va vào một tảng đá cách Tô Diệu mười mét, tắt thở.

Khẩu súng lục xung điện từ từ hạ xuống, họng súng kim loại vẫn còn khói xanh.

Một chiến binh mặc giáp từ từ quay lại, quay lưng về phía xác con Điểu Quái Liệt Diễm đã rơi xuống, sau lưng là ngọn lửa rực cháy.

Cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng, há to mồm, hồi lâu không nói ra được.

Vẻn vẹn chỉ có một phát.. Là đã giết chết một con cấp Quỷ?