Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 142: Trước Khi Chết Muốn Sờ Một Cái




Một phát bắn giết chết một con cấp Quỷ.

Thậm chí bao gồm cả hai đồng đội của Tô Diệu, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Việc các tinh anh có thể thắng được cấp Quỷ cũng không có gì lạ, rất nhiều người trong số họ đều có thể làm được.

Nhưng là một phát chết ngay?

Loại sự tình này đừng nói là Dị Năng Giả cấp E, thậm chí ngay cả Dị Năng Giả cấp D cũng chưa chắc có thể làm được, phải không?

"Quá.. quá mạnh." Cô gái trâm cài đầu bên cạnh lẩm bẩm một mình, lúc này trong mắt cô, bóng lưng của Tô Diệu cao vô tận, gần giống như một ngọn núi nhìn không thấy đỉnh.

Nhưng bản thân Tô Diệu cũng không vì chuyện này mà nở mày nở mặt, tuy rằng khẩu súng vừa rồi quả thực rất dũng mãnh, nhưng bản thân hắn cũng biết rất rõ điểm yếu của đòn này.

"Một kích trí mạng" này quả thực là một kỹ năng mạnh mẽ vượt qua giai đoạn cấp E, tuy nhiên nạp quả thực hơi lâu, trong quá trình nạp phải giữ khẩu súng lục xung điện nhưng không bắn được.

Ngoài ra, khẩu súng này mặc dù đủ uy lực để bắn ra, nhưng dù sao nó cũng chỉ là tia bắn thẳng, thời gian nạp lâu như vậy chỉ có con rùa mới phản ứng lại. Với tiền đề là đối thủ đã có chuẩn bị, cú bắn này có thể không thành công.

Đồng thời bạn không thể nạp năng lượng trước rồi ôm súng chờ cơ hội, sau khi nạp đầy năng lượng thì phải bắn nhả ra càng sớm càng tốt trong thời gian ngắn, nếu không có thể tự tiêu hao sinh lực.

Còn có một kích trí mạng này, rõ ràng là một chiêu thức tiêu tốn một lượng cực kỳ lớn, sau một phát bắn, Tô Diệu cảm thấy nguyên năng trong cơ thể như mất đi.

Vì vậy, nếu không chắc chắn tuyệt đối về việc đánh trúng thì thực ra chiêu này cũng không có tính thực dụng.

Tô Diệu giải trừ áo giáp, bộ phận áo giáp bao phủ cơ thể hắn tan rã nhanh chóng và tan biến như những tinh quang.

Tô Diệu ba người bọn hắn không nhiều lời liền xuất ra đá nguyên năng thạch hấp thu nguyên năng Điểu Quái Liệt Diễm cùng mấy con Chiến Tướng Hỏa Diễm, thu vào ba lô làm điểm tích lũy.

Hai anh em được cứu cũng không nói gì về chuyện đó, dù sao nếu đám người Tô Diệu không ra tay, bọn họ bây giờ đã bị loại rồi, đứng trên phương diện của người được cứu, bọn họ cũng đủ biết ơn vì có thể đứng ở đây, không có lý do gì để đòi hỏi ai đó cho một viên đá nguyên năng thạch.

Ồ đúng rồi, còn có một đồng đội của hai anh em này nằm ở một bên bất tỉnh, tuy rằng thanh niên này đến nay vẫn không lộ mặt, phỏng chừng ý kiến của anh ta cũng không quan trọng.

Cô gái trâm cài đầu nhìn bọn hắn cúi đầu thu hoạch, do dự đi tới chỗ Tô Diệu, thì thào nói: "Cái kia.. Cảm ơn.. Nếu các bạn không ra tay, bọn tôi hiện tại hẳn là đã toang rồi."

"Không cần." Tô Diệu xua tay, "Mục đích của bọn tôi cũng chỉ là điểm tích lũy mà thôi, cứu được các bạn chỉ là thuận tay thôi mà."

"Tôi biết, nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn." Cô gái cười khổ, "Mặc dù tôi rất muốn nói rằng đội của chúng ta cùng nhau hành động.. Nhưng quả nhiên vẫn là bỏ đi thôi, chúng tôi chỉ có thể kìm chân các bạn trong tình trạng này. Các bạn đã giúp đỡ rất nhiều. Chúng tôi thực sự không thể trơ trẽn đưa ra yêu cầu như vậy.."

Có vẻ coi như cô cũng thức thời. Không nói đến đội ngũ thực lực thế nào, bọn hắn bên này mang theo một tên bất tỉnh nhân sự còn có một tên thương binh không ngừng chảy máu, bị loại lúc nào cũng không có gì lạ.

".. Đúng rồi, hình như cho tới giờ tôi vẫn chưa tự giới thiệu về bản thân." Cô gái lè lưỡi, "Tôi tên là Thủy Hạo Duyệt. Như bạn có thể đã biết, người bên cạnh tôi là anh trai tôi Thủy Hạo Dương. Nhưng dù là anh trai, nhưng thực ra anh ấy chỉ hơn tôi hai mươi phút.."

"Thì cũng vẫn là anh trai!" Thủy Hạo Dương bên cạnh vẫn còn đang chảy máu nhấn mạnh.

Thành thật mà nói, ngay cả khi đội của họ mạnh và không có ai bị thương, Tô Diệu thực sự không muốn ra tay với họ.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì từ đầu tới giờ, Thủy Hạo Dương đều dùng ánh mắt sáng rực như một tên ngốc nhìn chằm chằm hắn, khiến Tô Diệu cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh..

Hắn liếc nhìn Thủy Hạo Dương, con hàng này giống như chảy mất một vại máu, vẫn còn có thể tùy tiện đứng lên đã là sự thần kỳ của y học.

"Mà này, bạn thật sự không sao chứ?" Tô Diệu không khỏi hỏi.

Trên thực tế, ai cũng có dụng cụ y học trong ba lô để điều trị vết thương, một số loại thuốc đặc trị cho Dị Năng Giả có tác dụng mạnh mẽ mà không loại thuốc thông thường nào trên thị trường sánh được.

Tô Diệu không biết thành phần cụ thể, nhưng theo sách giáo khoa, một số nguyên liệu dược vật chiết xuất từ không gian Thứ Nguyên có thể phản ứng với nguyên năng trong thân thể Dị Năng Giả, và có thể kích thích cơ thể Dị Năng Giả tăng tốc độ tự phục hồi cực kỳ hiệu quả.

Chỉ là lúc này Thủy Hạo Dương vẫn đang nhìn hắn với ánh mắt như thiêu đốt, cũng không có ý định tự chữa trị vết thương cho mình.

"Bộ giáp vừa rồi có khác gì bộ bạn dùng trong trận đấu trước đây không?" Thủy Hạo Dương hỏi, "Còn có cái tình huống với khẩu súng đẹp trai đó là gì? Năng lực mới của bạn sao? Vừa mới bắn một phát kia có phải hay không là tia pháo Cannon.."

Tô Diệu liếc mắt.

Này, trọng tâm hiện tại của bạn có nên thực sự ở đây không? Bạn đang chảy máu đấy anh giai à, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khả năng toi mạng thật đấy?

"Làm ơn, cho tôi sờ bộ áo giáp vừa nãy một tí! Chỉ cần sờ một tí thôi cũng được!" Đôi mắt đen của Thủy Hạo Dương nhìn thẳng vào hắn, "Hoặc là khẩu súng đó cũng được!"

Đây là lần đầu tiên Tô Diệu gặp người có thể nói một câu dở hơi với đôi mắt trong veo như vậy.

Tuy nhiên, không có gì để xem xét cả.

"Không được."

Kết quả là không nghĩ tới con hàng này há miệng ra, "Oa" liền phun một ngụm máu tươi.

Tô Diệu "..."

Cần phải khoa trương như vậy sao?

Thủy Hạo Dương ngồi đần trên mặt đất, một tay che vết thương đang chảy máu trên người, máu đỏ tươi nơi khóe miệng nở nụ cười khổ.

"Thực ra, tôi đã có một ước mơ từ khi còn rất nhỏ." Anh cười khổ và ho lên một tiếng "Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với bộ chiến y khung vỏ ngoài là khi tôi nhìn thấy một hiệp sĩ đẹp trai trong bộ giáp chiến đấu một cách dũng cảm đánh bại một kẻ lập dị trong phim hoạt hình truyền hình. Lúc đó, tôi nghĩ, à, đó có lẽ là sự lãng mạn của đàn ông, đó là điều tôi sẽ hướng đến.

Đây là ước mơ của tôi từ trước đến nay.. Không, phải nói là ao ước đã ấp ủ từ lâu, đó là một ngày nào đó tôi cũng có thể mặc một bộ chiến y đẹp trai như vậy và chiến đấu anh dũng. Nhưng thật tiếc, khụ khụ.. Ước mơ này coi như không còn con đường để đạt được thành hiện thực.."

Tô Diệu mặt không biểu tình.

Bạn định lừa gạt ai chứ, không phải mới sáng nay bạn vẫn ước mơ được lái chiếc Zaku Gundam sao?

"Vậy làm ơn đi!" Thủy Hạo Dương lại ho ra một ngụm máu,"Ít nhất.. ít nhất trước khi chết, hãy để tôi sờ một cái đi!

Cút.

Mặc dù rất không khách khí, nhưng đây quả thực là từ đầu tiên hiện lên trong đầu Tô Diệu.

Đừng nói rằng bạn giả vờ giống như một anh hùng thê lương tuổi xế chiều, ngay cả khi bạn mang theo một dàn âm thanh nổi với một bài hát buồn, thì điều đó cũng vô ích.

Lúc này, Thủy Hạo Duyệt vừa kiểm tra tình trạng của người đồng đội kia của bọn họ và xác nhận rằng người đó chỉ là ngất đi chứ không phải chết lăn quay, khi quay lại cô không thể không che mặt.

Cô rất muốn nói rằng cô không quen cái con hàng đáng xấu hổ này, nhưng dù sao đó cũng là anh trai cô, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc lấy đồ y tế trong túi ra để chữa trị vết thương cho anh trai, đồng thời liên tục xin lỗi Tô Diệu.

Sau khi thu thập xong những viên đá nguyên năng thạch, cả ba người không còn lý do gì ở lại đây, sau đó họ tạm biệt anh em Thủy Hạo Dương, tiếp tục tiến vào khu vực sâu của không gian Núi Lửa.