Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 41: Hoài Nghi Nhân Sinh




Trong bảy ngày tiếp theo, Tô Diệu ở trong ngôi biệt thự lớn này, đi theo đàn em tiểu học Khương Vũ Đồng học tập chiến pháp.

Ờ đương nhiên, "Đàn em tiểu học" này là hắn tự mình gọi như thế, cô ấy có thể sẽ xù lông lên nếu cô ấy bị gọi trực tiếp. Bởi vì cô ấy có vẻ bận tâm đến chiều cao của mình.

Đừng hỏi làm sao hắn ta biết được, hắn vẫn cảm thấy hơi đau quặn thận khi nhắc đến chủ đề này..

Tô Cẩm Nghị đã không trở lại trong tuần này, nhưng hầu như ngày nào anh ấy cũng gọi điện để hỏi thăm về tiến độ, bày tỏ sự lo lắng về tình trạng của em trai mình.

Ngày hôm sau, Khương Vũ Đồng nói, "Em trai của cậu? Em ấy thực sự là một thiên tài.. Không, cậu mới nên được gọi là thiên tài, em ấy quả thực là một con quái vật! Cậu thực sự nên xem em ấy học nhanh như thế nào, quả thực là thần rồi!"

Hào hứng của Khương Vũ Đồng có vẻ như không cao bằng trước đó "Em ấy.. Cũng tạm được, học được cũng rất là nhanh. Trường Quyền cũng đã học được một nửa, Ờ.. Cứ coi như là vậy đi."

Vào ngày thứ năm cô ấy nói "Ah? Cái gì? Tiến độ à? Ờ.. Rất tốt, đều rất tốt."

Tô Cẩm Nghị nói "Nghe cậu nói hơi không có tinh thần."

"Cái gì? Haizz? Tớ á? Không có à tớ rất ổn." Khương Vũ Đồng khô cằn mỉm cười, "Tớ làm sao lại không tốt đâu? Làm gì có gì.

A cái lý do không ổn?"

"..."

Vì có điều gì đó không ổn, Tô Cẩm Nghị quyết định sớm đến xem trước buổi tập của họ vào chiều thứ sáu.

Sau đó rất nhanh anh ấy có vẻ như đã hiểu lý do.

Tiểu thư Khương Vũ Đồng.. Giống như sắp bị Tô Diệu làm cho khí tự bế rồi.

Lúc Tô Cẩm Nghị đi vào thì hai người đang đối luyện ở bên trong võ đường.

Lúc này, khung cảnh trong căn phòng này thật sự rất tuyệt vời, chỉ thấy hai bóng người bay xung quanh, đôi khi chạm vào nhau, đôi khi tách ra, đi quanh cơ thể của nhau để tìm kiếm khuyết điểm.

Động tác quyền cước võ thuật của hai bên cực nhanh, tiếng quyền cước va chạm công kích dồn dập không ngừng, xem có vẻ như sức mạnh ngang nhau, nhất thời khó phân thắng bại.

Nhưng mà đây mới chính là điều đáng sợ nhất.

Rõ ràng Tô Diệu một tuần trước vẫn là cái tên gà mờ từ đầu đến đuôi, thế mà lúc này giao đấu cùng với cựu binh Khương Vũ Đồng, lại liên tiếp mười mấy hiệp cũng không có rơi xuống thế yếu.

Coi như nói Tô Diệu bây giờ và một tuần trước đã tưởng như là hai người khác nhau tựa hồ cũng hoàn toàn không quá phận.

Đương nhiên, là người ngoài cuộc, Tô Cẩm Nghị cũng có thể thấy rõ ràng cô ấy cố ý áp chế sức mạnh và tốc độ ngang với Tô Diệu, và chỉ sử dụng Trường Quyền như Tô Diệu mà thôi.

Nói cách khác cuộc tỷ thí này vẫn chỉ là luận bàn kỹ xảo thuần túy.

Song phương quyền phong gào thét, thay đổi chiêu thức với tốc độ cao, đến gần trăm hiệp sau, Tô Diệu dường như không còn sức lực, hô hấp dần trở nên nặng nề, động tác bất giác chậm lại, Khương Vũ Đồng mới bắt được một điểm sơ hở, thắng trong nửa chiêu.

Nhưng ngay cả bản thân Khương Vũ Đồng cũng có thể thấy rằng cô ấy đang thực sự vẫn là chiếm lợi thế. Dù sao thì trình độ thức tỉnh của cô ấy cũng đã đạt đến mức độ đó, cho dù có thể khống chế sức mạnh và tốc độ thì sức chịu đựng của cô ấy vẫn lâu hơn Tô Diệu.

Nếu như song phương tiếp tục so đấu kỹ xảo thuần túy cứ đánh như vậy này, cô ấy còn có thể thắng được không?

Nói thật ra, chính bản thân cô cũng không biết.

Khương Vũ Đồng tự nhiên nhận thấy rằng Tô Cẩm Nghị bước vào, nhưng cô ấy quá bận rộn để chào hỏi anh ấy.

Lúc này cô ấy càu nhàu và nói: "Cậu đến rồi à? Vừa đúng lúc. Tớ đã không còn gì để dạy em ấy nữa cả. Cậu có thể đưa em ấy về. Ngày mai tớ sẽ trở lại thủ đô."

Tô Diệu sững sờ "Hả? Nhanh như vậy đã đi à? Không phải vẫn còn một ngày nữa sao?"

Cứ như vậy kết thúc Tô Diệu cảm thấy vẫn rất là đáng tiếc.

Mấy ngày nay, huấn luyện cùng với cô em gái này hắn cảm giác giống như mắc kẹt trong một cửa ải boss vậy, mỗi khi thất bại, hắn ta có thể nhớ rõ hơn thói quen và phương thức tấn công của đối phương, đối phó càng ngày càng thuận lợi.

Kết quả, hắn thấy mình rốt cuộc cũng sắp vượt qua cửa ải này rồi, mà bây giờ boss lại đột nhiên nói không đánh nữa và chuẩn bị vỗ mông tìm đường chạy?

Khương Vũ Đồng tức giận lườm hắn một cái.

Luyện thêm một ngày?

Chẳng may luyện thêm một ngày chị thật sự bị em đánh bại thì phải làm sao? Chị không phải là không cần sĩ diện đó chứ?

Sự tiến bộ của Tô Diệu quá nhanh, ngay cả Tô Cẩm Nghị, người luôn tin tưởng hắn cũng có chút kinh ngạc.

Đúng vậy, mặc dù anh ấy là cái mặt đơ, nhưng trong đáy lòng đúng là rất kinh ngạc.

"Em đã thực sự thành thạo điều này chỉ trong vài ngày qua?" Anh hỏi.

"Vâng." Tô Diệu nhún nhún vai, "Ừm.. Nói như thế nào đây? Em cũng không rõ lắm là chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng chỉ là luyện nhiều, nghĩ nhiều, sau khi tĩnh tâm lại thì đã luyện thành như thế này rồi.."

Tô Cẩm Nghị đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Khương Vũ Đồng, nhưng mà tiểu cô nương này căn bản không có thèm để ý, cô đang ở một bên hoài nghi nhân sinh.

Sau bảy ngày thời gian, vốn dĩ cô chỉ định chọn ba năm chiêu thức cốt yếu để dạy Tô Diệu, nhưng không ngờ hắn không chỉ học được hai mươi bốn chiêu thức của Trường Quyền mà thậm chí còn đánh qua đánh lại tốt với người sư phụ như cô.

Bây giờ cô đang nghiêm túc xem xét liệu con đường của Dị Năng Giả có còn thực sự phù hợp với bản thân cô hay không..

Tô Diệu nói mình cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, kỳ thật là hắn đang nói dối.

Rốt cuộc vì sao có thể thành thục nhanh như vậy, trong lòng hắn đại khái vẫn là biết.

Như đã nói trước đây, hắn ta có thể lưu và ghi lại các bước di chuyển của đối thủ trong hệ thống bằng cách "Xem". Trong chiến đấu thực tế, chỉ cần hắn kích hoạt sự trợ giúp của hệ thống, tất cả các bước di chuyển đã lưu có thể ngay lập tức xuất hiện trong đầu hắn ta, và theo trải nghiệm trí nhớ hắn ngay lập tức chọn nước đi phù hợp nhất để ứng phó.

Nếu vẫn dùng cờ tướng để so sánh hai bên chiến đấu, thì chức năng này của hệ thống nên được coi như một tập lệnh máy tính.

Như chúng ta đã biết, một người khó có thể thắng máy tính khi chơi cờ tướng.

Nhưng thiếu sót duy nhất là các phương án ứng phó mà kịch bản này sử dụng đều là các chiêu thức được lưu trong hệ thống, từ giai đoạn hiện tại của Tô Diệu, đó thực chất là các chiêu thức mà hắn ta copy từ Khương Vũ Đồng.

Kết quả là mặc dù hắn có thể sao chép và lưu lại chiêu thức của đối phương để đạt được chiến pháp nhanh chóng trong thời gian rất ngắn, nhưng nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể tăng tốc đến trình độ tương đương với mục tiêu sao chép.

Nếu muốn tiếp tục hoàn thiện chiến pháp này, thì chỉ có thể dựa vào luyện nhiều và thực chiến để tích lũy kinh nghiệm, từ từ làm đến nơi đến chốn.

Bây giờ chỉ nói về chiến pháp của Trường Quyền, Tô Diệu cảm thấy mình gần giống với Khương Vũ Đồng, thanh kỹ năng hiện tại cho thấy Trường Quyền cấp độ là lv6, vì vậy nhìn trực quan, nếu Trường Quyền của Khương Vũ Đồng được chuyển đổi sang cấp hệ thống, ước tính cũng gần như là lv6.

Khương Vũ Đồng liếc nhìn Tô Cẩm Nghị. "Vậy bây giờ, cậu nghĩ em ấy có đủ tư cách không?"

"Ừm." Tô Cẩm Nghị gật gật đầu.

Không chỉ là đủ tư cách? Nếu nói rằng số điểm là 100 điểm, thì thành tích của Tô Diệu có thể là 150 điểm.

Khương Vũ Đồng quay sang Tô Cẩm Nghị "Cậu biết không, trước đây khi cậu nói với tớ rằng cảm thấy em ấy có thể vô địch giải liên đấu cấp ba, tớ đã nghĩ rằng cậu thật điên rồ."

Cô dừng lại, mỉm cười và không nói gì thêm.

Sau đó cô ấy quay sang Tô Diệu "Hãy cố gắng lên, cùng chờ đợi màn trình diễn của em trong cuộc thi đấu."

Sau một lúc dừng lại, cô đến gần Tô Diệu và thì thầm bí ẩn, "Chị biết anh trai em hẳn là không nói cho em biết, nhưng thực ra trong lòng cậu ấy cũng tương đối quan tâm đến em đấy.

Lúc bắt đầu vừa mới nghỉ hè cậu ấy có rất nhiều việc trong tay, về sau khi nghe nói em ở bên Huy Thành này gặp phải việc ngoài ý muốn, không nói hai lời lập tức liền chạy về đây thăm em đấy.."

Tô Diệu sững sờ một chút, vô ý thức nhìn về phía anh họ.

Hóa ra ông anh họ lại quan tâm đến em trai rẻ mạt của chính mình như vậy sao?

Tô Cẩm Nghị tiếp tục duy trì bộ mặt đơ "Chẳng qua là anh đột nhiên cảm thấy những thứ đó không gấp."

"Đúng rồi đúng rồi, cậu cứ tiếp tục nói cho em ấy biết như thế đi."

Khương Vũ Đồng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tô Diệu.

"Hi vọng sau này khi chúng ta gặp lại đã là đồng đội rồi."

Tô Diệu biết rằng điều này có nghĩa là cô ấy cũng đã thừa nhận bản thân và chấp nhận mình như một đồng đội tiềm năng.

Tô Diệu cũng nở nụ cười, "Là chị mới đúng, đừng có mất cảnh giác, lần sau gặp lại, em sẽ lại tìm chị để so tài -- không phải như lần này, mà là chúng ta đều phải dốc hết sức luận bàn. Lúc đó phải cẩn thận một chút, đừng để bị đánh bại bởi học sinh của chị."

"Hừ? Đừng quá tự mãn, nhóc con." Khương Vũ Đồng đứng lên sân bay của mình một cách tự hào, "Nhóc con muốn đánh bại chị á? Còn quá sớm hai nghìn năm."