Chỉnh Cổ

Chương 46




Năm năm sau.



Hiên Viên và Tây Tần trời sinh đã là kẻ thù, rốt cuộc quốc quân Tần Liệt ra lệnh một tiếng, lại mở màn cảnh lưỡng quốc phân tranh.

Phía Tây lần thứ hai lại gió tanh mưa máu…

Chiến tranh lần này quyết định quyền bá chủ của Tây Tần, khiến cho Đại Á ở vùng Trung Nguyên, thậm chí cả các nước phía Đông cũng phải quan tâm. Khơi mào cuộc chiến là Tây Tần, nhưng hai nước đã sớm có dự tính cho chiến tranh nên chuẩn bị đầy đủ. Mà hoàng đế hai nước tự mình thân chinh, tựa như quyết tâm đánh đến cùng, không đánh bại đối thủ tuyệt không bỏ qua.

Hiện nay chiến tranh đã giằng co được ba tháng, tình trạng thê thảm không cần phải nói. Nhưng tướng sĩ hai nước đều dũng mãnh thiện chiến, anh hùng không sợ hi sinh, cả hai nước đã thương vong nhưng vẫn giằng co, chưa bên nào giành được thế đột phá.

v

Tây Tần quân doanh.

Năm năm rồi, đứng ở Tây Tần đã năm năm, không có vui sướng cũng không có thống khổ.

Thời gian năm năm, chỉ là thực hiện một hứa hẹn.

Năm năm trước, ta được Tần Liệt đưa khỏi Hiên Viên tới Tây Tần, nhưng Tây Tần cũng không phải là chỗ ta muốn dừng chân. Ta đã từng tự giễu, thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho Long Duệ Lân ta trở về.

Lúc đó phải ăn nhờ ở đậu là không có lựa chọn nào khác, thế nhưng cũng không phải là không có cách thay đổi.

Tần Liệt là người thông minh, hắn biết âm mưu thông đồng với Ly Tuyết Trữ không gạt được ta nên cũng không cố nói dối. Nhưng việc Ly Tuyết Trữ hạ tình ẩn trên người ta là chuyện ngoài dự định. Mà dù không có tình ẩn, ta có lẽ cũng sẽ khó tin tưởng vào việc yêu thương người khác một lần nữa. Để đổi thêm nhiều tự do, ta cùng Tần Liệt ước định, trong năm năm ta sẽ trung với Tây Tần, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ giúp Tây Tần tuyên chiến với Hiên Viên, đặc biệt là cải thiện vũ khí, tăng sản lượng lương thực cùng củng cố phòng ngự nơi biên cảnh. Chỉ cần Tây Tần có thể ít nhất chiếm lại mười lăm thành trì bị cắt trước đây từ tay Hiên Viên, ta có thể lấy lại tự do.

Ta là người chủ động đưa ra loại “khế ước bán mình” bất công này với Tần Liệt, ta ghét nhất là bị nợ “nhân tình”, ta cũng tạm thời không tính toán những chuyện xảy ra trước đây có phải hay không là bị Tần Liệt hãm hại. Tần Liệt có lẽ nghĩ, cho dù hết năm năm, ước định thật sự thực hiện, đến lúc đó hắn không thả thì ta cũng không có khả năng rời đi nên đáp ứng điều kiện của ta. Dù sao thì cũng chỉ mình ta rõ, không có gì có thể lưu được ta.

“Duệ Lân.” Tần Liệt từ phía sau ôm lấy ta, mặt dán sau cổ hôn nhẹ, hắn đã từng nói, trên cơ thể ta hắn thích nhất là cái cổ, bởi vì phần trên biểu thị cho nhịp đậm của sinh mệnh, rất ấm áp, làm người an tâm.

“Nghĩ cái gì mà thất thần như thế?”

Ta xoay người, lấy tay ngăn môi hắn lại, “Nghĩ làm cách nào cho ngươi thắng.”

Tần Liệt không chịu buông, tiếp tục tiến tới, cố gắng khơi gợi dục vọng của ta. Hóa ra tình ẩn cũng không phải là quá mức khắc nghiệt, tuy không còn khả năng yêu thương ai, nhưng dục vọng cơ thể thì vẫn còn.

Nghe câu trả lời của ta, trong mắt Tần Liệt hiện lên biểu cảm phức tạp, nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, khó bắt được.

“Thực sự là bất công, ta đối với ngươi không tốt sao? Cứ phải tính trăm phương nghìn kế rời khỏi ta?” Ngữ khí có điểm làm nũng, người ngoài nghe xong chắc sởn hết gai ốc, nhưng ta nghe mãi đã thành quen, mặt này của hắn, có lẽ toàn bộ Tây Tần trên dưới cũng chì có mình ta được nhìn thấy.

“Tần Liệt, đừng quên ước định của chúng ta.” Ta nghiêm mặt nói.

“Duệ Lân, ngươi thực sự làm ta mâu thuẫn. Ngươi nói trận này sẽ thắng, nhưng ta nghĩ thế nào cũng chỉ thấy trận này có hại!” Tay hắn vói vào trong vạt áo, bắt đầu khiêu khích hai điểm mẫn cảm trước ngực ta.

“Giả cừu non trước mặt ta ít thôi, mặt ngươi thế nào ta còn không rõ nhất sao? Nếu hy sinh ta mà thắng được Hiên Viên, chắc ngươi sẽ đem đầu ta treo ở tường thành mà không cần nghĩ ngợi nhiều.”

Không để ý thần sắc tổn thương nhàn nhạt trong mắt hắn, ta cười lạnh nói. Biểu cảm này của hắn rất hiếm thấy — nếu là trước đây, ta có lẽ đã bị cảm động, nhưng ta hiện tại, tâm đã không cỏn khả năng rung động nữa rồi.

Bầu không khí có vẻ miễn cưỡng, làm Tần Liệt tức giận không phải chuyện tốt.

“Nhưng thân thể này của ngươi cũng rất có sức hấp dẫn…” Ta đảo khách thành chủ, chủ động hôn lên ngực hắn.

“Nếu thân thể có thể lưu lại ngươi… vậy cũng không thể không nếm thử…”

Mặc cho ta cởi y phục của hắn, khó tin được một bá chủ như vậy lại nguyện phục dưới thân ta, làm ta nhịn không được lại đem “thế tiến công” của hắn với Hiên Viên Dực ra so sánh. Ta biết, Tần Liệt dùng cách của hắn để biểu đạt tôn trọng ta.

Sau khi ân ái, ta với tay kéo mái tóc đen dài đen nhánh của hắn. Hắn quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ cuồng loạn cùng mê man, sau đó thì điên cuồng hôn ta.

Ta thích nhìn nhất biểu cảm này của hắn.

Là người thông minh, hắn biết đối với tình ẩn của ta nên sử dụng kế sách khác. Hắn hiểu rất rõ, với người có tầm nhìn rộng lớn như ta, tôn trọng ta cũng là một cách cho ta không gian thoải mái, đây cũng là lý do ta vẫn còn cố ở lại Tây Tần năm năm. Dĩ nhiên là ngoại trừ những lúc hắn chủ động, còn lại thì chúng ta cũng là ngang hàng với nhau, ta cũng không để ý lắm.

Trong thời gian ở đây, ta đứng trong tối còn hắn ở ngoài sáng, phối hợp ăn ý. Vừa ban ơn vừa đe dọa, vừa đấm vừa xoa, với những kẻ không thể xử lý công khai, ta sẽ phái sát thủ ngầm do ta bồi dưỡng đi thanh toán, mà quan trọng nhất chính là tập trung quyền lực về một chỗ. Dưới sự trợ giúp của ta, ngành chăn nuôi phát triển theo hướng nông canh, mở biên cảnh giao dịch với các quốc gia khác để bù khuyết những thứ không thể cải thiện trong nước, nhờ thế mà Tây Tần mới cường đại như ngày hôm nay.

Hắn rút ra, để ta nằm ở trên người hắn thở dốc. Hắn ôm ta vào trong ngực, tay không chịu nằm yên một chỗ mà cứ mò mẫm thân dưới của ta. Ta hiểu ý tứ của hắn, có qua thì phải có lại! Ta nhắm mắt.

“Thôi, ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn rất nhiều việc cần làm.” Hắn ôm ta vào trong ngực. Thể lực của ta vốn không tốt nên nhanh chóng thiếp đi.

Đang mông lung, ta nghe thấy giọng thì thầm: “Năm năm trước, có lẽ ta sẽ không chút do dự hi sinh ngươi lấy thắng lợi, không biết bây giờ, ta còn có thể làm như thế không…”