Chỉnh Cổ

Chương 47




Ngày kế, tin tức chiến sự truyền đến trong quân Tây Tần, nội dung đại khái là căn cứ trữ lương bí mật ở hậu phương đã bị thám tử của Hiên Viên phát hiện, Hiên Viên lấy quân bất ngờ tấn công căn cứ, đồng thời đem toàn bộ lương thực đốt hủy. Căn cứ bị tập kích là tin tuyệt mật, Tần Liệt nghe được tin này, vẫn ngồi yên như cũ, lòng không loạn nhưng sắc mặt không khỏi u ám khủng khiếp.

Quân lương là điểm mấu chốt ổn định quân tâm, quân lương bị đốt, nhìn bề ngoài như chỉ là làm cho thiếu lương thực, nhưng thật ra là một đòn trí mạng vào sĩ khí trong quân. Hiên Viên rất có thể nhân cơ hội này mà đánh lui Tây Tần.

“Không thể tưởng được, Hiên Viên lại khéo trả đòn ta như thế.” Tần Liệt nhìn chằm chằm vào mô hình địa thế bằng cát ở trước mặt, “Hiên Viên Dực có thể dò đến tận căn cứ quân lương, thật sự không đơn giản.”

Ta trêu cười nói: “Hai người các ngươi đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi cũng không phải đã từng không thèm coi mặt mà bắt cướp người bên cạnh hắn sao?”

Sự thoải mái ta vô tình xây nên làm bầu không khí hạ xuống, sắc mặt Tần Liệt có chút dịu đi.

“Trở lại vấn đề, trong đám quân bên kia cũng có người đủ uy tín gánh vác việc lớn, về phần chọn người–” Tần Liệt trầm ngâm nói, mày nhíu lại.

Ta nhỏ giọng: “Để ta đi.”

“Không được!” Ta cùng Tần Liệt đều kinh ngạc vì câu trả lời cự tuyệt thốt ra không chần chừ ấy.

“Tại sao? Cảm thấy ta không đủ uy tín? Hay là còn lo lắng với ta?” Ta giận thật sự, “Hay là ngươi muốn đích thân đi? Đừng quên, tiền tuyến bên này còn cần ngươi chủ trì, tuy nói tình huống bên kia cũng là mệnh treo một đường, nếu tiền tuyến bị phá, dù cho quân lương không bị hủy thì kết cuộc thế nào, ngươi chắc so với ta phải rất rõ.”

“Nhưng mà, Duệ Lân…” Tần Liền kéo ta lại, cầm lấy tay ta, đây là động tác hắn rất thích làm, ” Dù việc bên kia có làm không tốt thì cũng như nhau cả, Hiên Viên chắc chắn đã hiểu được tầm quan trọng của căn cứ đối với Tây Tần, cho dù không phải ta tự mình đi xử lý, ta nhất định cũng sẽ phái đại tướng đắc lực nhất ra. Nếu hắn trên đường đem ngươi bắt giết, cái này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến Tây Tần ta, đây quả là kế một mũi tên trúng hai con chim hoàn hảo!”

Ta nhíu mi nhìn hắn: “Kế ấy, dĩ nhiên ta biết rất rõ, nhưng mà…” Thuận thế nằm gọn trong ngực hắn, “Biết rõ là bẫy, nhưng không thể không nhảy vào, nên đây là lúc ngươi phải lựa chọn.”

Tần Liệt trầm mặc không nói gì.

“Hơn nữa, ta sẽ không để hắn bắt được.” Ta dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả quay qua Tần Liệt, “Coi như là việc cuối cùng ta làm cho ngươi, hoàn thành rồi, khế ước của chúng ta coi như kết thúc trước hạn định; Nếu như thất bại… A, coi như từ trước đến giờ ngươi chưa từng gặp ta!”

Tay của Tần Liệt vòng ở trên lưng rút về thật nhanh, hắn vùi mặt vào hõm vai của ta, thân thể hơi run rẩy.

Ta hiểu, đây là bi ai của việc làm quân vương.

Rất khó được như thế này, ta lần đầu tiên ôm lại hắn. Hắn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ta.

Nhưng hắn sau đó lại thất vọng rất nhanh, vì ánh mắt của ta vẫn giống như trước, trong suốt, yên tĩnh, không có một tia gợn sóng.

Sau một lát, hắn buông ta ra, lấy hổ phù trong vạt áo giao cho ta, sau đó khoát tay áo, không nói gì, liền quay lưng đi.

Mà ta cũng không quay đầu nhìn lại, xoay người rời đi.

Ta dẫn theo hai gã thân tín đã tự mình bồi dưỡng trong quân, thay vào quần áo của dân thường, cưỡi những con ngựa cũng bình thường không kém. Nơi đóng quân cách chỗ dân chúng cũng không quá xa, không cần phải cưỡi những con chiến mã hạng nhất để thu hút sự chú ý của địch làm gì. Để đề phòng người bên Hiên Viên nhận ra, ta đã dịch dung, cố gắng sửa khuôn mặt cùng bộ dáng cho không khác biệt lắm với hai gã thân tín, làm cho kẻ khác tin rằng chúng ta đơn giản chỉ là quan hệ huynh đệ.

Mang ít người như vậy ra ngoài, ta cũng đang tự đánh cờ — so với dẫn đại đội nhân mã đi đánh bừa với kẻ địch không biết lực lượng, thì dựa vào chiến thuật tâm lý và trí óc vẫn hơn. Đương nhiên, liều mình cũng là rất lớn.

Ngựa chạy trốn về phía trước, thân tín của ta dọc đường đi chưa một lần lơ là cảnh giác, đến độ mà thần kinh bị đẩy vào trạng thái trông gà hóa cuốc. Mà ta thì trái lại rất thoải mái — binh đến thì đánh, nước đến đất che, có thế thôi.

Đến lúc đi tới giải đất hẹp nằm gọn lỏn giữa hai khu đất cao, chỉ đủ cho hai người song song đi qua, cách khu vực trữ quân lương chừng ba mươi dặm, thì mười mấy tên hắc y nhân từ hai khu vực trên cao vọt xuống, bao vây chúng ta lại.

Ta vội vã kéo ngựa, vừa trấn an con ngựa đang kinh động, mắt cũng vừa lóe lên tinh quang — quả nhiên là biện pháp hay, mai phục tại địa thế như thế này, dù ta có cả ngàn quân hộ vệ, cũng không thể yên lành mà đi qua. Cứ như thế, đại binh của Hiên Viên có thể từ hai bãi đất trên cao nhanh chóng lao xuống tiến công, dù số quân mai phục ít, cũng có thể sắp xếp cho người đẩy đá trên núi xuống, vừa tận dụng được hết nhân lực, vừa đưa chúng ta vào chỗ chết.

Ta bỗng nhiên nghĩ thật may mắn vì ta quyết định đem theo ít người như vậy.

“Đại…… Đại…… Các đại hiệp……” Thân tín rất có ăn ý, lao ra che phía trước cho ta, “Nếu…… nếu là muốn tiền….. Xin…… Xin cứ việc lấy, chỉ cần… cầu các ngài ngàn vạn lần đừng hại đến tính mạng của chúng ta.”

Thân tín của ta quả nhiên rất có thiên phú khoản diễn kịch, không chỉ diễn rất thuyết phục bộ dáng sợ hãi đến cả người phát run, mà còn kéo cả ta quỳ xuống, hai tay dâng ngân lượng xin khoan dung.

Một tên hắc y nhân tiến đến, không nói năng gì, chỉ một chưởng đánh tới, tên thân tín kia miệng liền phun máu tươi, té trên mặt đất run rẩy.

Quả nhiên là người được ta huấn luyện, có thể vì việc lớn mà chịu nhục. Hắn biết hắc y nhân kia là thử xem hắn có biết võ công hay không, cố ý không dùng nội công chống đỡ, một chưởng này, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Quan trọng hơn, chưởng pháp này, làm cho ta dù không thấy bộ mặt thật của hắc y nhân kia, ta cũng biết đó là ai.

Hiên Viên Dực!

Không thể tưởng được hắn cũng dám tự mình chạy đến đây mai phục! Quả nhiên là người đại trí đại dũng! Nếu vậy, chủ trì đại cục tiền tuyến của Hiên Viên chắc chắn là Thượng Quan Liên Phong! Nếu còn sống thoát khỏi đây, nhất định phải báo tin này cho Tần Liệt!

Tên thân tín chưa bị thương còn lại đang ôm chân Hiên Viên Dực, không ngừng cầu xin: “Đại hiệp! Chúng ta chỉ là dân thường, không có tiền nhiều. Chỉ là buôn bán bên ngoài bình thường, lần này nghe tin lão phụ ở nhà bệnh tình nguy kịch, nên vội vàng trở về để gặp mặt lần cuối! Mong ngài giúp đỡ, ban phát từ bi, tích điểm âm đức mà buông tha huynh đệ chúng ta đi!”

Hắn một cước đem kẻ kia đá cho té lộn ngửa, Hiên Viên Dực dẫm lên người tên thân tín, “Nếu là thương nhân bình thường, trên tay sao lại có vết chai dày như vậy?”

Ta ôm tên thân tín bị thương trong tay, giả bộ sợ hãi nhưng trong đầu đang nhanh chóng tính kế: mắt Hiên Viên Dực quả nhiên rất tinh! Ngay cả chi tiết nhỏ ấy cũng bị hắn phát hiện.

Nhìn thấy tên thân tín bị Hiên Viên Dực giẫm lên đang nghẹn họng không thể trả lời, ta có chút nôn nóng: “Đó là vì cha nói ca ca thường xuyên phải xuất môn ra ngoài, phải luyện một chút kỹ năng phòng thân nên mới có vết chai như vậy!”

Ta vừa dứt lời liền có chút hối hận, tuy rằng ta đã cố gắng thay đổi giọng nói, nhưng khôn khéo như Hiên Viên Dực, làm sao biết được hắn sẽ không nhận ra ta? Tệ hại nhất chính là đưa sự chú ý của hắn lại đây, cảm giác như vừa đi tìm đường chết vậy.

Hiên Viên Dực đem kẻ dưới chân đá qua một bên, đi đến bên cạnh ta, một tay kéo ta trên mặt đất đứng lên, tay kia đem lòng bàn tay ta mở ra, “Tay ngươi cũng thật nhẵn bóng, xem ra mười ngón tay này chưa bao giờ dính nước lạnh, tiểu tử cũng tốt mệnh nhỉ?”

Nói xong những lời khó nghe, ánh mắt đầy cảnh giác của Hiên Viên Dực hạ xuống người ta. Bỗng nhiên, mắt hắn nhíu lại, tựa như đã phát hiện ra cái gì.

“Hỗn đản! Màu da trên cổ và trên mặt ngươi không giống nhau… Ngươi dịch dung!”

Nguy rồi! Ta lẽ ra nên sớm nghĩ đến tiếp xúc gần thế này, rất có thể làm cho dịch dung bị bại lộ, mà lần này quân tình khẩn cấp, không có nhiều thời gian để dịch dung toàn thân.

Tay Hiên Viên Dực thô lỗ lần mò ở cằm ta tìm chỗ tiếp xúc của mặt nạ với da, rồi xé mạnh một cái, khuôn mặt thật của ta bị lộ trong không khí lạnh.

“Xong đời!” Ta kêu to trong lòng, hai mắt nhắm nghiền, nhất thời không nghĩ ra được phương pháp ứng phó.

Nghe thấy tiếng hít vào kinh ngạc của những người xung quanh, ta muốn khóc không ra nước mắt.

“Khuôn mặt đẹp quá… Ta không lẽ đã gặp qua ngươi ở đâu rồi?” Tiếng Hiên Viên Dực truyền đến bên tai, bên trong hàm chứa sự ngạc nhiên không che dấu.

Cái gì! Ta kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm hiên Viên Dực đang gần trong gang tấc, hắn vậy mà không nhận ra ta! Hắn không nhớ rõ ta!

Trong lòng ngực thở phào một tiếng lớn, trách không được, sau khi ta bị Tây Tần mang đi, một chút động tĩnh bên Hiên Viên cũng không có. Ta cho rằng Hiên Viên Dực vì tiền đồ còn dài, hiểu được nên lấy xã tắc làm trọng, hóa ra là do đã xảy ra chuyện gì đó mà đã quên mất ta.

Quên cũng tốt, sau lại càng đỡ rối rắm! Ta trong lòng cười lạnh nói.

Quân binh bên người Hiên Viên Dực hẳn là tân binh mới được huấn luyện, nên không ai nhận ra ta, ta không thể không bội phục “vận may” đến mức tuyệt hảo trong hôm nay của mình.

Tên thân tín lúc nãy bị Hiên Viên Dực đá thấy ta bị bắt — chân không thể chạm đất, dịch dung lại bị lột ra, chỉ biết đứng sững một chỗ. Ai ngờ hắn linh động xoay chuyển tình thế, nhào vào ôm chân Hiên Viên Dực, réo lên: “Đại hiệp! Đệ đệ của ta là nam! Là nam nhân hẳn hòi, ngài không thể đưa về làm áp trại phu nhân đâu! Ngài đừng làm khó dễ hắn! Van cầu ngài!”

“A?” Hiên Viên Dực nhẹ buông tay, ta ngã ngồi trên mặt đất, tay bấu lấy vạt áo trước ngực, không ngừng ho khan. Hiên Viên Dực chết tiệt, hắn dám bóp cổ ta nhấc lên, làm cho cổ họng bây giờ giống như đang bị lửa đốt.

Hắn dùng ngón tay nâng cằm ta lên, “Quả thực là khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, ngươi cho rằng nếu là nam nhân thì sẽ an toàn sao?”

Thảm! Tên khốn này ngay lúc như vậy mà còn tâm tình đùa bỡn “nam nhân nhà lành đã có chồng”! (nguyên gốc là “đàng hoàng phụ nam” <<< cái này ai cũng hiểu nhỉ =))) Quả nhiên là dù mất trí nhớ, tính cách vẫn khốn nạn như cũ. “Chủ tử!” Quân hai bên trái phải ra nhắc nhở. Người ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc thì u mê, nếu không nhanh chóng làm rõ ràng thân phận của chúng ta, đến lúc “kẻ cần phải đợi” xuất hiện, xử lý sẽ không còn dễ dàng. Hiên Viên Dực nhanh chóng phản ứng, hình như hắn vì bị tướng mạo của ta làm loạn “tâm tình nguội lạnh” của hắn mà đâm ra tức giận, tay liền hướng phía trong áo của ta. Ta biết, hắn đang muốn tìm thử xem trên người ta có hổ phù của Tây Tần hay không! Quân hai bên cũng bắt đầu lục soát hai gã thân tín của ta. Mắt ta ánh lên nét buồn bã — hổ phù tuyệt đối không thể để hắn thấy, nếu không, coi như chúng ta chết chắc. Lúc tay hắn vói vào trong áo, ta nhanh như chớp rút đoản kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào hắn. Hiên Viên Dực dù sao cũng là cao thủ, thần kinh phản ứng cực tốt, lập tức nương theo thế đâm tới của ta, né sang một bên, nhưng khoảng cách hai ta quá gần, hắn vẫn bị kiếm của ta đâm trúng. Hắc ý nhân bên cạnh thấy chủ tử bị thương, tức khắc vung kiếm lên, hướng ta đâm tới, ta cuống quít lui về phía sau. Lúc này Hiên Viên Dực hét lớn một tiếng: “Dừng tay!” Sau đó lấy bội kiếm đánh bay hết những thứ vũ khí đang hướng vào người ta. “Ai cho các ngươi đụng đến hắn?” Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc vì hành động kỳ lạ của Hiên Viên Dực, cái này không có chút gì giống với tác phong không từ thủ đoạn độc ác từ trước đến nay của hắn. Ta thấy cơ hội, lập tức nhào vào lòng tên thân tín bên cạnh “khóc lớn”, không ngừng nức nở nghẹn ngào nói, “Ca, bọn họ đều là người xấu, bọn họ đều muốn khi dễ ta, ta không muốn bàn tay bẩn thỉu của chúng chạm vào ta…” Tên thân tín phối hợp, ôm chặt ta, ta ở trong lòng hắn ném cho những kẻ kia ánh mắt ghê tởm. Ngay phút giằng co nhất, xa xa hình như truyền đến tiếng vó ngựa, có lẽ là có người khác sắp đi qua đây. Hiên Viên Dực chặn máu vết thương trên vai, “Thả bọn họ đi.” “Nhưng mà…” Hắc y nhân bên cạnh Hiên Viên Dực không thể giải thích được, nếu gặp chuyện như thế này, lấy cách làm việc của Hiên Viên Dực, hắn sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. “Ta nói thả bọn họ đi.” Thanh âm oai phong, bình tĩnh làm người khác không thể không tuân theo. Thân tín giúp ta lên ngựa, rồi quay lại tạ ơn trời của Hiên Viên Dực rồi ly khai. Ta quay đầu nhìn lại bóng lưng của Hiên Viên Dực. “Ngày hôm nay không giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận.” Miệng nở ra một nụ cười nhạt, ta vung roi thúc ngựa thẳng hướng về phía trước.