Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 191: Sư phụ ở dưới, thú vương ở trên (5)




Edit: Xanh Lá 


Bạch Trạch dáng vẻ tinh xảo, cử chỉ cao nhã, hơn nữa Đường Khanh trước nay đối tốt với hắn không hề keo kiệt, các loại y phục hoa mỹ quý giá đều mặc vào trên người hắn, giống hệt một quý công tử ưu nhã, mà đám người hầu cũng không mội ai dám coi khinh hắn cả, thấy hắn cũng đều gọi một tiếng tiểu công tử.


Chẳng qua quý công tử ưu nhã mà ban ngày người người đều khen ngợi kia, đến buổi tối lại trở chứng quậy Đường Khanh, nguyên nhân là vì không chịu ở phòng riêng sớm đã được chuẩn bị xong cho hắn.


Đường Khanh tuy chiều chuộng hắn, nhưng cũng biết câu vấn đề nguyên tắc không thể thoái nhượng. Lúc trước chính là vì mềm lòng nên mới có một màn sáng sớm hôm nay.


“Bạch Cửu, ngươi nên trưởng thành rồi.”


Bạch Trạch sao lại chịu nghe, từ sau khi hắn bị nhân loại bắt đi, thế giới của hắn cũng chỉ có nàng, nhưng hôm nay nàng lại muốn vứt bỏ hắn.


Phải nói rằng Bạch Trạch biến thành hình người vẫn am hiểu sâu sắc kỹ xảo giả vờ đáng yêu như cũ, dáng vẻ đáng thương bất lực kia, Đường Khanh nhìn mà trong lòng xót thương từng trận. Mắt thấy cô sắp tước vũ khí đầu hàng, hệ thống lại đột nhiên mở miệng.


“Khanh Khanh à, ngẫm lại về sau trong sơn động hắn đối xử với ngươi thế nào đi. Khóa Tâm Trận đó, vạn kiếp bất phục nha, là loại ngay cả linh hồn cũng không được cứu rỗi, ngươi còn dung túng không nào?”


Chậu nước lạnh này vừa dột xuống, Đường Khanh nháy mắt tỉnh táo lại.


Thần thú Bạch Trạch cho tới bây giờ đều không phải kẻ yếu, dù là dáng vẻ nhìn như nhỏ yếu hiện giờ kia cũng đều cất giấu thần lực vô tận. Mà cô, mặc kệ là hiện tại hay về sau này, cũng không có khả năng vĩnh viễn bên cạnh hắn. Nghĩ vậy, trái tim tức khắc cứng rắn hơn.


Mùa đông khắc nghiệt, đại tuyết bay tán loạn, đúng là kiểu thời tiết khiến người ta lạnh run bần bật, Bạch Trạch cứ như vậy bị đẩy ra ngoài cửa, đứng suốt một buổi tối.


Ban đầu hắn còn nhỏ giọng nài nỉ muốn đối phương mở miệng, chẳng qua theo thời gian trôi qua, cánh cửa kia lại trước sau chưa từng mở ra vì hắn. Dần dần hắn cũng hết hy vọng, chỉ là rõ ràng tâm đã chết, hắn lại vẫn chấp nhất đợi ở bên ngoài, dù thế nào cũng không chịu đến căn phòng sớm đã chuẩn bị xong cho hắn.


Một đêm này, Đường Khanh tuy trước sau không hề mở cửa, nhưng căn bản vẫn không ngủ được. Phải biết rằng người không phải cỏ cây, đâu ai có thể vô tình, nói thế nào cũng đã cưng chiều vài tháng, cô quả thật sợ hắn bị đông lạnh đến hỏng người.


Vốn một đêm không ngủ, nên sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng, cô liền mở cửa ra, thấy được Bạch Trạch đã đông lạnh đến mức toàn thân kết băng .


Bạch Trạch hai mắt nhắm nghiền, mái tóc trắng vốn mềm mại giờ phút này bởi vì sương sớm ướt nhẹp mà kết thành sương dày màu trắng.


Đường Khanh thấy cảnh tượng này, đau lòng là có, nhưng nhiều hơn lại là tức giận. Rõ ràng sớm đã chuẩn bị xong cho hắn phòng ở thoải mái, nhưng vẫn cố chấp như vậy! Có phải hắn đoán chắc mình sẽ đau lòng? Sẽ không nỡ? Nên mới chà đạp bản thân như vậy?


“Người đâu.”


“Đại nhân.”


Nhìn người hầu cung kính quỳ gối trước mặt mình, Đường Khanh liếc mắt qua Bạch Trạch đang chật vật, lạnh nhạt nói: “Dẫn hắn đi xuống tìm đại phu.”


“Vâng, đại nhân.”


Người hầu lập tức tiến lên, chẳng qua ngay khi nàng ta sắp đụng đến Bạch Trạch, hắn lại đột nhiên mở mắt. Người hầu biết hắn được Thành chủ đại nhân sủng ái hết mực, thấy hắn cự tuyệt mình dìu hắn, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn Thành chủ.


Đường Khanh nhìn dáng vẻ quật cường kia, chỉ nói với người hầu: “Mặc kệ hắn, hắn thích tự mình đi, thì để cho chính hắn đi.”


Thành chủ đại nhân đã nói thế này, người hầu cũng liền lui sang một bên, nhìn Tiểu Bạch Trạch gian nan đứng lên từ trên đất.


Bạch Trạch đứng lên cũng không nhiều lời, chỉ ngước mắt bình tĩnh nhìn cô mấy giây, tiếp theo xoay người rời đi.


Cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, hôm qua hắn vẫn chỉ biết giả vờ đáng yêu chơi xấu người ta, hôm nay lại như sau một đêm đã trưởng thành, ánh mắt kia cũng không phải ánh mắt một đứa trẻ nên có. Đối với điều này, cô chỉ có thể mặt đầy lo lắng nói với hệ thống: “Lần đầu tiên nuôi trẻ con, ngươi nói xem có thể bị ta nuôi hỏng không thế?”


Hệ thống chần chừ một chớp mắt, hắn cũng không có kinh nghiệm nuôi trẻ, chẳng qua tốt xấu gì cũng là thần thú, hẳn là không dễ dàng bị nuôi hỏng như vậy đúng không.


“Hẳn là không đến mức.”


Đường Khanh ngước mắt nhìn không trung xám xịt vẫn đang có tuyết rơi, than nhẹ một tiếng, tuy nói trước đó cô nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn thương xót đối phương, vì thế lại gọi người hầu, “Đợi lát nữa bảo đại phu đến đây tìm ta.”


Trước mắt trong phủ cần mời đại phu cũng chỉ có vị tiểu công tử tùy hứng kia, người hầu hiểu rõ trong lòng, vì thế cung kính tiến lên, “Tuân lệnh, Thành chủ đại nhân.”


Rốt cuộc cũng là thần thú, nên dù bị đông lạnh ở ngoài một đêm cũng không tổn thất chút nào, đến cuối cùng đại phu ngay cả thuốc cũng không cần kê, chỉ dặn dò uống thêm chút nước ấm, nghỉ ngơi một hồi là được.


Nghe tin như vậy, Đường Khanh không khỏi cảm thán, rốt cuộc cũng là nam chính nha.


Thời gian 6 năm nháy mắt lướt qua, Đường Khanh gần như không có bất cứ thay đổi nào, nhưng Bạch Trạch lại từ đứa trẻ non nớt lớn lên thành thiếu niên mặt mày càng thêm tinh xảo.


Thiếu niên mười sáu tuổi phong hoa rực rỡ, hơn nữa giá trị nhan sắc nghịch thiên kia của hắn lại càng khiến tất cả dân chúng Vô Song Thành yêu thích hơn, rốt cuộc chỉ cần hắn không làm ra chuyện thương thiên hại lí, thì ai có thể chán ghét một thiếu niên tuấn mỹ tới vậy đây?


6 năm này, việc Đường Khanh cưng chiều hắn tất cả mọi người đều thấy được, mặc dù trên mặt cô không tỏ rõ, nhưng những người phía dưới cũng không phải đều ăn chay, có thể khiến Thành chủ đại nhân tự mình thu làm đồ đệ còn tự mình dạy dỗ, ở Vô Song Thành này chỉ có một mình hắn thôi nha.


Vì thế, người phía dưới đều dùng đủ mọi cách lấy lòng hắn, vốn là thiếu niên tuyệt mỹ tinh xảo, lại thêm vô số vật phẩm mỹ lệ quý hiếm, dường như trở thành trích tiên hạ xuống thế gian.


Lấy lòng nhiều lần, dần dần có người nổi lên tâm tư xiêu vẹo, thiếu niên mười sáu tuổi tuy còn có vẻ hơi non nớt, nhưng có một số việc lại có thể thông suốt được. Vì thế, hôm nay cũng không biết là ai dẫn đầu đưa ra chủ ý rác rưởi, lại có thể đưa mấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa đến tặng.


Thiếu nữ thướt tha nhiều vẻ, nhu nhược động lòng người, nhưng Bạch Trạch không chỉ không chút vui sướng, ngược lại sắc mặt âm trầm khiến cho người ta sợ.


Người hầu chưa bao giờ thấy tiểu công tử lộ ra vẻ mặt như thế, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, thậm chí còn có người nhát gan trực tiếp chạy đi tìm Thành chủ.


Nhưng hiện tại Đường Khanh đã ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có tâm tư để ý tới chuyện nhỏ bậc này, trực tiếp đuổi người đi, tiếp theo lại nói với một người hầu bên cạnh: “Về sau loại việc nhỏ này liền không cần nói tỉ mỉ với ta.”


Cô đường đường là Thành chủ Vô Song Thành, mỗi ngày đều có một đống việc cần cô xử lý, loại việc đưa nữ nhân đến chọc đồ đệ nhà mình tức giận còn muốn tới tìm cô, thật sự không phải đang trêu cô à?


“Thành chủ đại nhân đúng là quan tâm săn sóc đồ đệ của ngài đó.”


Một giọng nói cực kỳ âm nhu vang lên, tức khắc khiến Đường Khanh nhíu mày, đặc biệt là sau khi đối phương nói mình là Tà thần.


“Ngươi nói ngươi là Tà thần Quân Vô Tà, có chứng cứ gì không?”


Nam tử trước mắt này từ đầu đến chân đều là một thân đồ đen, ngay cả khuôn mặt cũng ẩn dưới áo choàng màu đen kia, mặc cho ai thấy người như vậy, chỉ e cũng đều sinh lòng cảnh giác.


Đường Khanh đương nhiên biết hắn là Tà thần, chẳng qua “Bạch Chỉ” lại không biết, huống hồ với dáng vẻ hiện tại của hắn ta, dù là bất cứ ai cũng đều sẽ không lập tức tin tưởng.


Tà thần vẫn đứng trong bóng tối, nghe được lời này cũng chỉ cười lạnh vài tiếng, “Ngươi xác định ngươi muốn biết?”


Mày Đường Khanh vốn đang nhăn lại sâu thêm vài phần, tốt xấu nơi này cũng là Vô Song Thành, đứng trong lãnh địa của cô còn dám cuồng vọng như vậy, quả thực không đặt cô vào trong mắt.