Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 192: Sư phụ ở dưới, thú vương ở trên (6)




Edit: Xanh Lá 


Tà thần có thể xuất hiện ở Vô Song Thành liền có nghĩa hắn không hề sợ cô, nên thấy cô mở miệng nghi ngờ, hắn liền trực tiếp phóng thích thần lực, vây cô bên trong bóng tối vô tận.


Nếu đã gọi là Tà thần, vậy thứ hắn có thể phóng thích ra liền không có khả năng chỉ là bóng tối, nên Đường Khanh rất nhanh đã cảm nhận được sức mạnh tội ác sâu bên trong bóng tối kia. Sức mạnh đó cũng không phải chỉ công kích bên ngoài, mà là trực tiếp chui vào trong đầu óc người ta, rất nhanh, tất cả các cảm xúc mặt trái đều bị nó dẫn ra toàn bộ.


Vì đã làm nhiệm vụ xuyên qua nhiều thế giới, nên dù mặt ngoài Đường Khanh không có bất cứ khác thường gì, nhưng sâu bên trong nội tâm, cô sớm đã không phải cô năm đó, mà hành động này của Tà thần vừa lúc dẫn dụ ra tất cả bất mãn cùng ham muốn sâu bên trong nội tâm cô.


Khi nội tâm một người che giấu càng nhiều thứ, Tà thần sẽ càng có khả năng cảm nhận được sức mạnh lớn hơn.


Không thể không nói, Đường Khanh như vậy thì hiệu quả hiện ra lại có phần giống với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mưu toan đăng tiên thành thần, mà cô thì lại bị vướng trong các loại nhiệm vụ không được giải thoát.


Tà thần có thể câu ra thứ sâu nhất bên trong nội tâm người, nếu định lực không đủ, rất có khả năng sẽ cứ như vậy trở thành con rối, nên khi trong lòng cô có chút dao động, hệ thống liền lập tức cảnh cáo: “Khanh Khanh, ổn định!”


Đấu tranh với nội tâm là khó nhất, cũng may cuối cùng cô vẫn chống đỡ được. 


Mắt nhắm lại một lát, khi lần nữa mở ra, lại khôi phục trở về Thành chủ đại nhân lãnh ngạo kia. Thần sắc cô nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra trận vật lộn sinh tử trước đó.


Trong đôi mắt bị áo choàng che khuất hiện lên một tia tán thưởng, đây cũng không phải người đầu tiên hắn làm như vậy, nhưng thường thường ngay từ lúc bắt đầu những người đó liền trực tiếp ngã vào nội tâm xấu xí của bản thân, người như vậy khó thành châu báu. Tà thần vẫn luôn tìm kiếm nội tâm mạnh mẽ, từ thú nhân dũng mãnh, Ma tộc cường đại, thậm chí còn có thần minh được người người ca ngợi, gần như không ai có thể chống đỡ qua, hiện giờ lại bị nhân loại nhỏ bé làm được, thật đúng là thú vị. Phải biết rằng ban đầu hắn chẳng qua chỉ muốn biến cô thành con rối của mình thôi.


“Thành chủ đại nhân quả thật khiến ta bất ngờ.”


Đường Khanh yên lặng trợn trắng mắt trong lòng. Tâm tư của đối phương sao cô lại không biết?


“Tà thần đột nhiên đến thăm Vô Song Thành nho nhỏ của ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?”


Ý trong lời này liền đại biểu cô đã tin tưởng mình. Tà thần cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Ngươi có muốn thử tư vị làm thần minh không?” Dứt lời, liền thấy Thành chủ trước nay bình tĩnh rốt cuộc ngẩn ra một chớp mắt. Thấy thế, hắn không khỏi tiếp tục dụ hoặc: “Trước mắt có một cơ hội, chỉ là không biết Thành chủ đại nhân có muốn thử một phen?”


Đường Khanh bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ ngắn ngủi, vừa định mở miệng, đã thấy một người đột nhiên đi tới từ bên ngoài đại điện.


Người tới một thân bạch y hoa phục, ngũ quan tuấn mỹ có thể nói là tuyệt đại phong hoa, người như vậy so với Tà thần đứng ở một bên tức khắc hình thành đối lập rõ nét, dù Tà thần cũng coi như thần minh, nhưng vẫn bị so sánh đến tro bụi cũng không dư thừa.


Bạch Trạch đến đây khiến Đường Khanh hơi sửng sốt, rất nhanh cô liền nghiêm mặt nói: “Ai cho ngươi tiến vào.”


Tà thần vốn muốn tìm mọi cách hại hắn, gia hỏa này lại còn trực tiếp lao đến trước mặt hắn ta, chẳng phải hỏng hết dụng tâm lương khổ của cô à?!


Bạch Trạch vẻ mặt ôn nhu, cũng không vì lời nói của sư phụ nhà mình mà lộ ra nửa điểm bất mãn, ngược lại tự nhiên hào phóng nói: “Nghe nói hôm nay sư phụ chiêu đãi khách quý, con nghĩ nếu đã là khách quý của sư phụ, vậy cũng nên tới gặp một lần.”


Nghe vậy, Tà thần đột nhiên cười khẽ, “Thành chủ đại nhân đúng là thu được một đồ đệ tốt.”


Đường Khanh khẽ nhíu mày gần như không thể thấy được, “Quá khen.”


Bạch Trạch đột nhiên xuất hiện, Tà thần đương nhiên sẽ không nói tiếp, hắn ý vị thâm trường nhìn Bạch Trạch, tiếp theo lại nói với Đường Khanh: “Hôm nay liền ngừng ở đây đi, lần sau ta sẽ lại đến tìm Thành chủ đại nhân ôn chuyện.”


Mắt thấy hắn muốn rời khỏi, Đường Khanh lại gọi hắn lại, “Khi nào.”


Nghe được lời này, Tà thần có thể biết cô đã cảm thấy hứng thú với chuyện mình nói ra, không khỏi khẽ nhếch môi cười nhạt, “Chờ ta nghĩ ra nên tới lúc nào, thì tự nhiên sẽ tới.” Nói xong, biến mất ở trước mặt hai người.


Tà thần tuy đã phong bế thần tức cảu bản thân, nhưng cũng không hề che giấu thực lực của mình, có thể hư không biến mất dưới tình cảnh rõ như ban ngày, luận thực lực thì ít nhất hiện tại Bạch Trạch cũng không làm được, thậm chí ngay cả Đường Khanh hiện giờ cũng căn bản không có thực lực này.


Bạch Trạch thấy hắn biến mất, nhìn như tùy ý hỏi: “Sư phụ, người này thân thủ bất phàm, không biết là vị nào?”


Đường Khanh đương nhiên sẽ không nói cho hắn ‘Nhóc à, vị này chính là người tâm tâm niệm niệm muốn lấy mạng ngươi’, vì thế chỉ có thể nói: “Chuyện của người này, ngươi không cần biết quá nhiều.” Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước người hầu bẩm báo, lúc đó có Tà thần ở đây nên cô cũng không dư thừa tâm tư nghĩ nhiều, hiện giờ bản tôn đã tới, cô thật ra không ngại hỏi hắn một câu.


“Nghe nói người phía dưới tặng người cho ngươi?”


Bạch Trạch nghe được lời này, sắc mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, “Sao sư phụ lại đột nhiên hỏi chuyện này.”


Đường Khanh cho rằng hắn ngượng ngùng, không khỏi nghĩ một chút, đồ đệ nhà mình đã mười sáu tuổi, ở thế giới này, nam tử mười sáu tuổi có không ít đều đã thành thân. Nghĩ vậy, cô không khỏi hơi kiêu ngạo một chút, đứa nhỏ này vừa nuôi chính là 6 năm đó, còn trổ mã đến ưu nhã như vậy, quả thật không thể không bội phục bản lĩnh nuôi trẻ của mình nha.


“Là vi sư quên mất, ngươi đã không phải trẻ con nữa rồi.” Nói đến đây, cô hiếm khi có chút xấu hổ vỗ vỗ vai hắn. Vừa vỗ mới thình lình phát hiện đối phương thế mà không biết từ khi nào đã cao hơn mình một cái đầu, không khỏi ngây ra một chớp mắt nói với hệ thống: “Thống Nát, loại cảm giác đứa trẻ mình nuôi lớn có thể ‘đào đi’ cải trắng* nhà người khác thật sự khó chấp nhận nha.” (*Ý từ câu “cải trắng nhà mình trồng bị heo đào đi mất” có nghĩa con gái mình nuôi bị con trai nhà khác “cuỗm” đi, ở đây Đường Khanh vẫn ví “cải trắng” là con gái nhà người khác)


Sáu năm này hệ thống cũng coi như nhìn hắn lớn lên, hơn nữa dáng vẻ đáng yêu khi hắn còn nhỏ kia rõ ràng trước mắt, hệ thống sớm đã không còn có nguyên tắc nữa rồi.


“Cái gì gọi là ‘đào đi’? Bạch Trạch nhà ta tốt xấu cũng là thần thú, thần thú ngươi biết không, kia chính là còn cao hơn thần minh bình thường một bậc đấy, đưa cải trắng cho hắn quả thực quá xem thường người! Không, là xem thường thần thú!”


Nghe thế, Đường Khanh trầm tư một trận, người phía dưới có thể đưa cùng lắm cũng chỉ là mấy cô nương tư sắc hơn người một chút, quả thật nếu muốn so gia thất, so địa vị, so học thức, vẫn kém hơn danh môn khuê tú rất nhiều.


Nghĩ vậy, cô thấm thía nói: “Những người được người phía dưới đưa lên đó, làm người hầu còn có thể, cái khác thì không được.”


Cũng không biết lời này có chỗ nào khiến Bạch Trạch cao hứng, hắn thế mà lại cười vui vẻ nói: “Nghe sư phụ.”


“Ừm.” Đường Khanh thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, đột nhiên nghĩ tới Mộc gia, không khỏi lại nói: “Ngươi còn nhỏ, việc này không vội, chờ lớn hơn một chút, vi sư tự nhiên sẽ tuyển chọn người thích hợp cho ngươi.”


Người một chớp mắt trước còn mặt đầy vui vẻ, sau khi nghe đến lời này, ánh mắt lập tức trầm xuống.


Một màn này Đường Khanh cũng không phát hiện, bởi cô còn đang cảm khái với hệ thống, “Nuôi 6 năm trời, cuối cùng cứ thế để nha đầu Mộc gia kia hưởng lợi, ngẫm lại quả thật có chút không nỡ.”


Hệ thống lại nói: “Được rồi, không để nha đầu Mộc gia kia hưởng lợi, chẳng lẽ để cho ngươi hưởng chắc?”


Nghe được lời này của hệ thống, Đường Khanh tức khắc giật mình, “Không có việc gì đừng nói mấy thứ khủng bố như vậy được không, dù là ban ngày cũng cực dọa người đó!”


Mà đúng lúc này, hệ thống lại đột nhiên ngây ra, tiếp theo kinh ngạc nói: “Giá trị hắc hóa của Bạch Trạch tăng lên.”