Chói Mắt

Chương 103: Ngoại truyện 4




Lần này Tình Dã trở về đình Trát Trát, Tình Hồng Chí đã an bài hai người đi cùng cô về để xử lý việc này cho thích hợp.

Một người là cô trợ lý trong công ty của ông, còn một người là Giang Bác, được coi như là bạn vong niên của Tình Hồng Chí, tuổi tầm ba mươi còn chưa kết hôn. Là một bông hoa ngang ngược có tiếng tăm lừng lẫy trong giới luật sư ở Bắc Kinh. Ngang ngược là ở khí chất độc đoán và đánh đâu thắng đó của anh ta trên tòa án. Mà danh xưng “hoa” cũng mang ý nghĩa là anh ta dù ở trong trăm khóm hoa phiến là cũng không dính hoa vào người.  [Bạn vong niên: Một người bạn chênh lệch tuổi tác lớn và khác dòng dõi nhưng tình bạn sâu sắc.]

Tình Hồng Chí lần này có thể thoát khỏi vụ án phức tạp như vậy cũng là nhờ có Giang Bác bận bịu khắp nơi. Sau khi tự mở công ty, Tình Hồng Chí cũng mời Giang Bác về đảm nhiệm những việc pháp lý trong công ty, có vấn đề gì sẽ nhờ anh ta giúp một tay, giống như sự việc thay đổi pháp nhân lần này của Tình Dã.

Tình Dã cùng Giang Bác cũng không tính là quen thuộc, trước đây cũng từng gặp qua hai lần cho nên đối với sự an bài lần này của cha, Tình Dã có chút kháng cự. Cô nghĩ qua về ký tên thôi cha cô không cần phải bày chiến trận lớn như vậy.

Lại nói về vị luật sư Giang này đi. Cứ vậy mà mang theo một vali hàng hiệu, một thân áo khoác màu đen sành điệu kết hợp với áo len cao cổ màu đỏ, còn có đôi giày da bóng loáng của Anh. Tình Dã nghi ngờ cả một vali kia đều dùng để đựng trang phục cho anh ta, đây có khác gì là đi du lịch đâu.

Anh ta còn đặc biệt sửa soạn ria mép, đúng chuẩn bộ mặt của nam nhân cặn bã. Tình Dã cũng không hiểu được những người khách hàng của anh ta sao có thể tin tưởng người có tạo hình thế này?

Hơn nữa lúc chú Tôn lái xe đưa bọn họ đến sân bay, Giang Bác căn bản nhìn không giống một người đã ba mươi tuổi, anh ta cười rộ lên đôi mắt đào hoa, yêu nghiệt lại dùng một giọng nói ra vẻ ông cụ non mà hỏi Tình Dã: “Lần trước tôi thấy em người còn bé xíu, cài hai bím tóc nhỏ thế mà giờ đã lớn thế này rồi.”

“…”

“Tôi còn nghĩ em mới học tới cao trung thôi chứ.”

“…”

“Được rồi, em còn nhớ tôi không hả?”

Tình Dã miễn cưỡng cười với anh ta một cái rồi nắm mắt giả bộ ngủ, người này cuối cùng cũng im lặng.

Nhưng im không được bao lâu anh ta lại bắt chuyện với vị trợ lý Điền.

Mà tâm tình của Tình Dã có chút thấp thỏm. Từ hôm giao thừa đến giờ, cô cùng nhóm người ở đình Trát Trát chưa có liên lạc lại. Đã qua nửa năm, giờ cô lại quay lại nơi đã từng quen thuộc như vậy, gặp lại người kia, cô thấy có chút khẩn trương.

Sau khi lên máy bay, Giang Bác ngồi bên cạnh Tình Dã, lấy ra một phần tài liệu từ trong túi công văn ra đưa cho cô và nói: “Phần này là báo cáo tiền vốn của xưởng, tôi đã làm sẵn giúp em rồi, đến lúc đó chúng ta cứ dự theo nội dung của báo cáo này mà đàm phán giá cả chuyển nhượng. Tôi sẽ giúp em đàm phán, không cần phải lo lắng gì.”

Sau đó lại lấy ra một phần tài liệu đưa cho cô: “Phần này là thỏa thuận chuyển nhượng, cha em có nói chỗ đó rất nghèo, tôi nghĩ chắc bọn họ cũng không hiểu rõ những thứ này, nên tôi cũng làm luôn, đến lúc đó họ không có ý kiến gì chỉ cần ký tên là được. Em yên tâm, thỏa thuận này tôi đã thoái thác mọi rủi ro cho em rồi, các vấn đề nợ nần, tình trạng kinh doanh, lao động chân tay này nọ đều đã liệt kê rõ ràng. Chỉ cần đối phương ký tên thì từ nay công ty này dù có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến em.” 

Tình Dã hời hợt nhìn qua, đem cái thỏa thuận chuyển nhượng trả lại cho anh ta, còn phần báo cáo tiền vốn cùng phí chuyển nhượng thì cô cầm nó xé đôi.

“Xoạt” một tiếng làm Giang Bác hoảng hốt lập tức kêu lên: “Em xé nó làm gì?

Tình Dã xé xong đưa phần giấy bỏ đó đặt lên người anh ta: “Không cần.”

Giang Bác nhíu mày: “Không cần là sao? Cha em còn đặc biệt nói tôi đem tài sản tính toán rõ ràng, đừng để cho em bị thua thiệt mà.”

Tình Dã nói lại lần nữa: “Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng tôi không cần bất kỳ phí chuyển nhượng nào.”

Giang Bác lúc này nheo mắt lại, làm bộ dạng đa mưu túc trí. Tình Dã lại cười một cái, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cha tôi còn dặn chú cái gì nữa?”

Giang Bác hơi ngạc nhiên nhướng mi, ngay tức nở nụ cười: “Tôi phát hiện em rất giống cha em, đầu óc nhanh nhạy.”

Tình Dã nghiêng kéo màn che lên nhìn ra tầng mây như sương như khỏi, thản nhiên nói: “An bài hai người theo tôi như vậy, làm như tôi đã đưa công ty ra thị trường niêm yết rồi không bằng.”

Giang Bác nhấc chân lên, rất nhàn nhã nói: “Nói cho em cũng được cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng có chỗ nào tốt? Giới thiệu cho tôi mấy người bạn học của em?”

Tình Dã ném một ánh mắt khinh bỉ: “Chú à, không biết xấu hổ sao?”

Giang Bác làm vẻ mặt không sao cả: “Gọi anh, chú gì mà chú. Tôi lớn hơn em có bao nhiêu đâu, các em gái trong trường em có phải đều giống như em không dùng mắt mà nhìn người?”

“Chỉ là không dùng mắt nhìn những người không đứng đắn mà thôi.”

Giang Bác lập tức nở nụ cười, quay người sang một bên nói với Tình Dã: “Cha em đúng là có nhờ chuyện khác, nhắn tôi chú ý xem có phải em có bạn trai ở nơi này không.”

Tình Dã cũng khó chịu nghiêng người nhìn qua bên cửa sổ, nói một cách lạnh lùng: “Vậy chú còn nói cho tôi biết?”

Giang Bác rất tự tin nói: “Có nói hay không tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ cha em nhờ vả. Tôi là người từng trải mà, cho nên em gái chú ý đó, đừng để bị bại lộ,”

“…” Em gái nhà ngươi. [Lu: Tình Dã chửi tục trong lòng:)))]

Máy bay hạ cánh lại trằn trọc trên xe buýt, Giang Bác chê bai hết một đường, nhưng khi từ trên xe buýt đi xuống huyện An Tử, Giang Bác mới thật tình cảm thán: “Nơi đây thật sự lạc hậu, xe taxi này là sản phẩm bị đào thải từ thời đại nào rồi? Tôi cảm thấy cha em lo thừa rồi, ở nơi này mà em cũng tìm ra được một người bạn trai vậy thì ánh mắt của em cũng thật là đặc biệt đấy.”

Tuy là cảm nhận của Giang Bác và Tình Dã về huyện An Tử này giống nhau, nhưng khi cô nghe những lời này lại cảm thấy chói tai, trực tiếp bước ra đón xe.

Trợ lý Điền kéo theo vali đi sau cô nói: “Tình Dã, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ở đi! Để hành lý rồi mới đi gặp đối phương.”

Nơi này chỉ có Tình Dã biết đường, cho nên khi lên taxi cô liền đọc địa chỉ khách sạn lần trước Hình Võ dẫn cô đi cho tài xế. Sau đó ngồi yên ở vị trí bên cạnh tài xế nhìn ra cửa sổ, không nói lời nào.

Khi đến khách sạn xuống xe, Giang Bác nhìn ra dọc đường đi tâm trạng của Tình Dã không tốt liền đi đến bên người cô nói chuyện: “Đừng có nghiêm mặt mà, cha em phái hai người chúng ta đi theo giám thị em cũng là vì em mà suy nghĩ thôi. Em nghĩ đi, thời điểm thi tốt nghiệp quan trọng như vậy mà ông ấy lại không có cách nào khác chỉ có để em đến địa phương này nên luôn cảm thấy có lỗi với em. Còn không phải là sợ em hồ đồ trong chốc lát mà bước sai đường sao? Sau này khi em tốt nghiệp rồi, cha em sẽ tìm cho em một người giàu có… Ít nhất cũng là môn đăng hộ đối! Tỷ như là anh vậy, ưu chất tinh anh.”

Tình Dã đưa thẻ căn cước cho trợ lý Điền, rồi quay đầu nói với Giang Bác: “Người ông ấy có lỗi là mẹ tôi chứ không phải tôi, còn nữa, xin chú đem mặt mũi của mình nhặt lên đi.”

Giang Bác trầm mặc, con gái của anh Tình thật là cá tính, trách không được trước khi đi anh Tình còn phải điều động binh lực nhờ anh phát hiện xem có manh mối gì không đúng là nhất định phải chặt đứt niệm tưởng của bé Tình Dã. [Lu: tiểu Tình Dã:)))]

Giang Bác híp mắt một cái, lặng lẽ cười.

Tình Dã cùng trợ lý Điền ở một phòng, Giang Bác đơn độc một phòng. Lúc lên phòng là đã ba giờ rồi, nghỉ ngơi một chút bọn họ liền đi đến đình Trát Trát. 

Đúng ra là cần đi đến cục công thương lập hồ sơ nhưng hôm nay đã không kịp rồi, cho nên dự định đi gặp mặt đối phương đàm phán cho xong rồi mai đi chuẩn bị tài liệu.

Thời tiết đầu tháng hai tựa hồ không có lạnh như năm ngoái, Tình Dã mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt không quá dày, trông cô không có vẻ gì là ngại ngùng, đứng cùng trợ lý Điềm chờ Giang Bác xuống.

Nhưng khi người này đi xuống, anh ta đã thay một bộ âu phục, đi giày da, mang phong thái bước đi như gió, quả thực là một bông hoa độc lạ ở huyện này.

Tình Dã nhướng mi hỏi anh ta: “Chú thay quần áo làm gì?”

Giang Bác chỉnh chỉnh bộ âu phục nói: “Cái này gọi là sự chuyên nghiệp, em gái à. Đi thôi, xuất phát.”

“…”

Thế là Giang Bác một thân quần áo không thích hợp xuất hiện ở đình Trát Trát, rước lấy một đường đầy ánh mắt vây xem. Bởi vì Tình Dã đã nói trước với Đỗ Kỳ Yến rằng hôm nay cô sẽ về, cho nên khi họ đến nhà máy thực phẩm Tình Cốc thì ngay cả Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập cũng đều đã ở đây.

Cô bước vào cái sân đã vô cùng quen thuộc, Hổ Mập kích động bỏ sách xuống, đứng lên từ băng ghế nhỏ cười ngây ngô với Tình Dã: “Mình chờ cậu đã lâu.”

Tình Dã cũng giang hai cánh tay với cậu: “Có nhớ mình không?”

Hổ Mập cười cười ôm cô một cái: “Nhớ, lúc nào cũng nhớ hết.”

Giang Bác ở bên cạnh Tình Dã yên lặng đánh giá, cái dáng người khổng lồ như quái vật, da mặt thì giật giật thế này, không thể nào?

Ngay sau đó Tóc Vàng Hoe cũng bu lại, bộ dạng cực kỳ ủy khuất: “Trong mắt em lúc nào cũng chỉ có Mập Mập, không có anh sao? Anh nhắn tin em chẳng bao giờ trả lời lại, có phải quên mất anh rồi không?”

Tình Dã tiến lên khoác vai anh đi về phía khu nhà xưởng, thầm thì mà mắng: “Miệng anh còn cần người giữ cửa à? Lần này tôi có mang quà về cho anh đó.”

Tóc Vàng Hoe vừa nghe thấy quà là kích động: “Là thứ gì vậy?”

“Ngày mai sẽ biết.”

Sau đó, Tình Dã nhỏ giọng nói gì đó với Tóc Vàng Hoe, bọn Giang Bác không nghe thấy được, chỉ thấy Tóc Vàng Hoe quay đầu nhìn mình chòng chọc.

Giang Bác nhìn bộ dạng Tình Dã cùng Tóc Vàng Hoe choàng vai bá cổ bí mật nhỏ to liều nhíu mày sâu hơn.

Tình Dã vừa vào xưởng liền trực tiếp đi tìm Lưu Niên, sau đó vẫn luôn cùng Lưu Niên nói chuyện sản xuất gần đây.

Giang Bác cùng trợ lý Điền được Đỗ Kỳ Yến mời vào phòng làm việc, rót trà cho bọn họ.

Giang Bác cầm chén trà nhìn qua cửa kính thấy Tình Dã cùng cái người gọi là Lưu Niên kia cực kỳ thân thuộc. Đúng lúc này Đỗ Kỳ Yên hô lên: “Tình Dã, bọn họ trở về rồi.”

Tình Dã cùng Lưu Niên ngừng lại không nói chuyện nữa, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa xưởng. Răng Nanh đi đằng trước, phía sau chính là nam nhân đã hơn nửa năm chưa gặp.

Tóc dài hơn một chút, không còn bộ dạng đầu định như trước nữa, không biết từ lúc nào đã thành đầu máy bay lộn xộn, mặc bộ đồ mô tô màu đen, ánh mắt lạnh lùng đẹp trai. Tình Dã từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh tim đã đột nhiên ngừng đập, thậm chí cô có thể cảm nhận được âm thanh lọt vào màng nhĩ đều được khuếch đại vô hạn, mọi người trong nháy mắt biến mất, trong mắt cô chỉ còn bóng dáng kia.

Tình Dã đã nghĩ rằng cô sẽ không kiểm soát cảm xúc khi nhìn thấy anh, sẽ bốc đồng như đêm giao thừa, thậm chí là không thể khống chế được chính mình, nhưng e rằng thật sự là đã quá lâu rồi không có gặp mặt, người mà cô đã từng rất quen thuộc giờ cảm thấy hơi xa lạ, cô đã kiềm chế hơn so với tưởng tượng, ít nhất là nhìn bằng mắt thường, cô không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Cô chẳng qua chỉ là buông sản phẩm mới trong tay xuống, đi về phía bọn họ. 

Hình Võ cũng rất nhanh đã chú ý đến cô, anh nghiêng mắt nhìn cô, cũng chỉ nhìn cô như vậy, đôi mắt đen láy không đáy.

Giang Bác cùng trợ lý Điền cũng đi ra từ phòng làm việc, Tình Dã đi tới trước mặt Răng Nanh và những người khác, điều ngạc nhiên là không có ai lên tiếng, ngay cả Tóc Vàng Hoe, người thường hay ồn ào nhất, lúc này cũng yên lặng nhìn họ.

Bầu không khí trong nháy mắt có cảm giác bị lúng túng, ngay cả trợ lý Điền cũng không hiểu chuyện gì mà nhìn đưa mắt xung quanh.

Giang Bác nhếch khóe miệng nghiền ngẫm, người tới là hai chàng trai, một người dáng dấp nhã nhặn, một người lại khí chất anh hùng hừng hực, hai người đều cao khoảng tầm một mét tám, dáng dấp cũng không tệ.

Tình Dã mang theo người của cô đến đối diện với bọn họ, bình tĩnh nhưng không mất lễ độ giới thiệu: “Vị này là Giang luật sư, còn đây là trợ lý của cha tôi, họ Điền.”

Sau đó nhìn về phía đối diện giới thiệu: “Răng Nanh, Hình Võ.”

Giang Bác tiến lên một bước, đưa ra danh thiếp cho bọn họ, trong mắt lộ ra ý cười nói rằng: “Tình Dã ủy thác tôi làm thủ tục chuyển nhượng lần này, chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện chứ?”

Răng Nanh tiếp nhận danh thiếp nhìn xem, lại nhìn về phía Tình Dã. Tình Dã né tránh ánh mắt, cô đã nói rõ với Giang Bác rồi, cô không cần phí chuyển nhượng, phần thủ tục còn lại làm như bình thường là được.

Phần tiền trước đây cô bỏ ra để mua nhà xưởng, mỗi tháng Hình Võ bảo Đỗ Kỳ Yến gửi cho cô đã sớm đủ vốn rồi. Cô cũng không muốn bàn đến những việc thanh lý tài sản gì đó, từ khi cô rời khỏi đình Trát Trát, cô đã không còn bỏ chút tâm sức nào vào xưởng này, bây giờ trở về cũng chỉ là đơn thuần xử lý vấn đề giấy tờ, kỳ thực không có phức tạp đến thế.

Răng Nanh thu hồi danh thiếp, Hình Võ nói với Giang Bác: “Đến nơi khác nói chuyện đi.”

Tài liệu chuyển đổi đã chuẩn bị xong, đều ở chỗ Phương Kiệt, ở bên đó cũng tương đối rộng rãi, ngay bên cạnh khu số ba trường bắn, đi qua cũng không xa.

Lúc bọn họ gần đi, Tóc Vàng Hoe đến cạnh Hình Võ nói: “Chú ý cái đồ khốn* kia một chút.” [Nguyên văn là thế này 八格牙路: Nó là một câu chửi bên Nhật có nghĩa là tên đàn ông như kẻ ngốc hoặc là đồ khốn nạn. Ở đây hai ông này dùng tiếng Nhật để nói cụm từ này để chửi Giang Bác á]

Hình Võ nhíu mày: “Cái gì mà đồ khốn* kia?”

“Cái tên đi bên cạnh Tình Dã để ria mép như thế trông không giống đồ khốn* sao? Mới nãy Tình Dã nhắc tao không được nói mối quan hệ của hai người trước mặt hắn, đây là vì sao?”

Mới vừa nói xong Tóc Vang Hoe lập tức thay đổi sắc mặt: “Tình Dã sẽ không là… Với hắn?”

Hình Võ quay đầu nhìn dáng vẻ đường đường của Giang Bác, không lên tiếng.

Trên đường đi, Tình Dã vẫn luôn nói chuyện cùng Răng Nanh, trò chuyện về một số tình huống của nhà xưởng. Từ sau khi cô rời đi, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà xưởng đều là Hình Võ xử lý, Răng Nanh đi chứng thực, bình thường nhận người, kết nối khách hàng, thương nghiệp cung ứng, quảng cáo thương mại những thứ này đều là Răng Nanh lo liệu. Trong xưởng hiện đang có mười mấy công nhân, rồi tuyển kế toán, càng ngày càng giống như vậy.

Giang Bác, trợ lý Điền cùng Hình Võ đi ở phía sau, Giang Bác ở một bên cố gắng hỏi thăm tình huống nhà xưởng phát triển sau nay, thuận tiện cùng Hình Võ trò chuyện.

Bất tri bất giác đã đi đến công ty của Phương Kiệt, đó là một ký túc xá năm tầng, trông rất là có khí thế.

Giang Bác cố ý kéo Tình Dã lại nói chuyện: “Tôi vừa cùng Hình Võ nói chuyện vài câu, xưởng này sau này sẽ kéo về không ít đầu tư, em xác định không muốn khoảng tiền chuyển nhượng sao, nếu như cha em biết chuyện này…”

“Không muốn.” Tình Dã quả quyết trả lời.

Sau khi đi vào ký túc xá, năm người bọn họ tiến vào thang máy. Răng Nanh ấn nút di chuyển, trợ lý Điền đỡ cửa, Tình Dã bước vào đầu tiên đứng ở trong cùng, sau đó mọi người lục đục tiến vào, thang máy đóng cửa lại.

Thời điểm Tình Dã ngước mắt lên nhìn thì phát hiện Hình Võ đứng ở trước cô. Bóng lưng của anh vẫn cao như cũ, khoảng cách gần như vậy, như thể mùi hương quen thuộc trên người anh đang xông về phía cô, hòa vào hơi thở của cô, trong nháy mắt đánh thức rung động đã lâu của cô, cô đột nhiên có cảm giác muốn ôm anh thật chặt từ phía sau, nhưng thang máy rất nhanh đã dừng lại, Ranh Nanh lên tiếng: “Đến rồi, đi qua bên này.”

Tình Dã không tự chủ bước về phía trước một bước lại dẫm phải gót giày của Hình Võ, anh quay lại nhìn cô một cái, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên lí nhí nói: “Thật ngại quá.”

Hình Võ thu lại tầm mắt bước ra ngoài, Tình Dã hốt hoảng đi ra cuối cùng, nhanh chóng thu lại sự thất thố của mình

………………….