Chói Mắt

Chương 104: Ngoại truyện 5




Bọn họ được đưa đến một phòng họp thoải mái. Không ngờ ở đó Tình Dã lại gặp được người quen cũ, là Phương Lôi.

Thế là Tình Dã cũng Phương Lôi ngồi ôn chuyện ở ghế salon ngoài phòng họp, giao việc đàm phán lại cho Giang Bác. Nói thật thì cô cũng không muốn nói những chuyện chuyển nhượng cổ phần này với Hình Võ, cứ có cảm giác kỳ quái khi họ ngồi đàm phán mấy thứ này.

Rèm xếp của phòng họp không kéo xuống nên xuyên qua cửa kính sát đất, cô nhìn thấy Hình Võ ngồi đối diện với Giang Bác trên bàn hội nghị, Răng Nanh và trợ lý Điềm lần lượt ngồi bên cạnh hai người.

Tình Dã hỏi Phương Lôi dạo này thế nào? Phương Lôi nói vô cùng tốt, tính cách của cô ấy thì dù đi nơi nào cũng sẽ không bị thua thiệt, sau đó cũng hỏi Tình Dã ở đại học Q thế nào.

Tình Dã nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng họp, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy lần này gặp lại khí sắc của Hình Võ không được tốt, người hình như gầy đi một chút, đường nét trên mặt càng thêm sắc cạnh.

Dù là đối mặt với người như Giang Bác nhưng Hình Võ vẫn bộ dạng nhàn nhạt như vậy, khí thế cũng không kém chút nào, ngồi tại chỗ bình tĩnh mà nghe bọn họ bàn giao.

Tình Dã không yên lòng trả lời Phương Lôi: “Thì là… Rất liều mạng. Tất cả mọi người đều cố gắng hết mình.”

Phương Lôi theo tầm mắt của cô nhìn về phía Hình Võ, nghẹn giọng hỏi: “Cậu và Võ tử, hai người có phải đã chia tay rồi không?”

Tình Dã đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ. Hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên của người hỏi cô vấn đề này, làm cho cô bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Bởi vì ngay cả cô cũng không biết đáp án. Ánh mắt trống rỗng nhìn qua Phương Lôi.

Phương Lơi dứt khoát chuyển đề tài nói chuyện: “Để mình cho cậu xem các bạn cùng phòng với mình.”

Cô ấy lấy điện thoại mở hình ra, Tình Dã tiến lại gần để xem cuộc sống đại học của Phương Lôi. Các cô gái học ngành truyền thông đều rất xinh đẹp, Phương Lôi nói không ngừng về những chuyện lý thú trong trường học của cô ấy cho Tình Dã nghe.

Tình Dã đang chuẩn bị cầm điện thoại của cô ấy để xem hình thì tay áo đụng vào ly nước. Nước nóng đột nhiên đổ lên áo khoác của cô, theo phản xạ cô đứng lên, Phương Lôi ở một bên cũng hốt hoảng hỏi cô: “Cậu có sao không?”

Vốn đang ngồi nói chuyện trong phòng họp, Hình Võ đột nhiên nhìn ra ngoài, ánh mắt trở nên căng thẳng, âm thanh hơi ngừng. Giang Bác cùng mọi người cũng quay đầu nhìn lại, Hình Võ nhìn qua Răng Nanh, Răng Nanh lập tức cầm hộp khăn giấy trước mặt rồi chạy ra ngoài.

Cuộc thảo luận tạm ngừng, Giang Bác đầy hứng thú ngồi tựa lưng vào ghế nhìn Răng Nanh chạy đến chỗ Tình Dã, vừa đưa khăn giấy cho cô vừa hỏi: “Có bị phỏng không?”

Tình Dã lắc đầu: “Không sao, chỉ bị đổ lên quần áo. Không có việc gì một lát là khô.”

Cô vội nhìn vào trong phòng họp, Giang Bác nheo mắt nhìn dáng vẻ cười như không cười, trợ lý Điền thì cũng theo ra ngoài, chỉ có Hình Võ là cúi đầu nhìn văn kiện. Trong bóng tối che dấu đi hàm răng đang cắn chặt của anh.

Khúc đệm nhạc này trôi qua, hội nghị kéo dài thêm bốn mươi phút nữa. Thảo luận khá là thuận lợi, sáng mai có thể đi làm thủ tục luôn.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Giang Bác nói nhỏ với Tình Dã: “Người họ hàng kia của em thật dễ nói chuyện, tôi đưa ra yêu cầu gì cậu ta cũng chấp thuận.”

Tình Dã nhíu mày: “Chú đưa ra những yêu cầu gì?”

Giang Bác trả lời: “Chi tiết về chuyển nhượng cổ phần và trách nhiệm rủi ro. Em không biết cái xưởng này từng có một khoản nợ à? Phần công nợ này đúng ra là phải thanh toán trước khi em chuyển nhượng, chẳng qua cậu ta nói là không cần. Ngoài ra còn liên lụy một chút đến thuế trước bạ, tem phiếu các loại. Tôi nói hy vọng cậu ta sẽ đảm nhận những cái này, cậu ta cũng không có ý kiến gì.”

Tình Dã đột nhiên dừng bước: “Chú! Sao chú không nói trước với tôi?”

Giang Bác không biết phải nói sao: “Loại chuyện này còn phải nói trước với em à? Tôi đàm phán thay em không tốt à? Không phải là vì họ hàng nên em không tiện mở miệng sao?”

Tình Dã bị chọc tức đến nỗi khi Hình Võ và mọi người ra khỏi phòng họp mời bọn họ đi ăn cơm, Tình Dã cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Mọi chuyện cứ như cô đem luật sư về để thanh toán hết tài sản với anh, rồi từ nay về sau không liên quan gì nữa.

Giang Bác vừa mới đáp: “Vậy được.”

Tình Dã đã trực tiếp trả lời: “Không cần. Chúng tôi hơi mệt nên đi về trước.”

Hình Võ nhìn qua cô hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Thuê phòng ở khách sạn.”

Hình Võ không nói thêm gì nữa.

Trên đường trở về, Tình Dã cảm thấy cả người bị Giang Bác làm cho tức điên lên rồi. Không chỉ thế, khi xuống xe taxi người này còn lải nhải hỏi: “Có phải là Răng Nanh không?”

Tình Dã liếc anh ta một cái, giơ ngón cái lên đùa cợt anh ta.

….

Buổi tối, Tình Dã nằm ở trên giường lật qua lật lại cũng không ngủ được. Cô ở đây, chỉ cách anh có hai mươi phút đường xe. Giống như chỉ cần ra khỏi khách sạn, gọi xe chở đi là cô có thể gặp anh ngay lập tức. Không như ở Bắc Kinh, muốn gặp được anh cũng rất xa xôi.

Loại cảm giác này làm cho cảm xúc của Tình Dã phập phồng lên xuống, không cách nào ngủ yên. Lại nằm lật qua lật lại thêm một giờ, cô có chút phát điên mà đứng dậy mặc áo khoác vào. Trợ lý Điền lập tức ngồi dậy hỏi: “Em muốn ra ngoài sao?”

Tình Dã kéo tay áo khoác, quay lại nhìn người chị chỉ lớn hơn mình có mấy tuổi, cười nói với cô ấy: “Ngủ không được nên ra ngoài hít thở không khí, chị có muốn đi cùng không?”

Tuy là cô nói vậy, nhưng trong mắt lại là ý cảnh báo. Trợ lý Điền có chút khó nói: “Nhưng đã trễ thế này…”

Tình Dã tiếp tục vừa đeo giày vừa nói với cô ấy: “Còn không thì chị có thể lấy điện thoại ra gọi báo cáo ngay với cha tôi.”

Dứt lời, Tình Dã đứng thẳng người dậy, cột lại đám tóc dài rối tung: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, sau khi chị trở lại Bắc Kinh sẽ mất đi bát cơm này. Chị có muốn thử không?”

Trên mặt trợ lý Điền lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Vậy buổi tối em có còn quay lại không?”

Tình Dã cầm lên thứ cuối cùng là cái điện thoại rồi nói với cô ấy: “Tôi thật sự là ra ngoài hít thở không khí, chị nghĩ gì vậy?” Cô cười một cái rồi mở cửa.

Buổi tối nơi đây có chút vắng lặng, không có sự náo nhiệt về đêm. Mọi người đã sớm đóng cửa đi ngủ. Trên đường ngay cả chiếc xe ba bánh cũng không có. Tình Dã kéo nón của áo khoác đội lên đỉ nh đầu, cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là muốn ra ngoài hít thở bầu không khí đã lâu không gặp này, cả người cũng thoải mái đi một chút.

Thị trấn cách phố điện tử không xa, cô vẫn luôn nghĩ mình là một người mù đường nhưng sau khi ở đây gần một năm, lần này quay lại, cô mới phát hiện ra nơi này thật ra cũng nhỏ. Hình Võ thường chạy xe mô tô chở cô chạy vòng vòng nơi này. Dựa vào tuyến đường mà cô nhớ, đi một lát đã thấy phố điện tử.

Phố điện tử vẫn như trước, các cánh cửa lớn nhỏ không đồng đều chỉ là đều đã đóng cửa. Buổi tối cả con đường chỉ có ở chỗ để rác thỉnh thoảng có túi nylon bay bay, không khỏi có chút vắng lặng.

Tình Dã cứ đi lang thang không có mục đích như vậy, cho đến khi ở trong một cái ngõ hẻm tìm được mấy nhà còn đang mở cửa, đã buổi tối nhưng buôn bán còn rất tốt, ven đường bày mấy cái bàn đều có người, ở cửa còn có cái tủ lạnh, mặt trên tủ lạnh còn khăn che đậy, Tinh Dã bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, có chút cảm thán mà đi tới chỗ tủ lạnh, xốc khăn lên nhìn, quả nhiên ở đây có bán kem.

Cô không nói hai lời cầm một cây kem Đông Bắc lớn, hô to vào bên trong: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”

“Ba đồng. “

Tinh Dã lấy điện thoại di động ra quét cái mã, mới vừa mở bao bì ra quay đầu liền thấy một bàn toàn con trai ở cửa đang nhìn cô chằm chằm.

Chỉ nhìn một cái Tinh Dã đã thấy Hình Võ ngồi ở phía sau. Que kem cô vừa đưa lên miệng cũng đột nhiên dừng lại, cả người giống như hóa đá. Đại Hắc lúc này cười nói: “Cô đội mũ lên làm xuýt chút nữa không nhận ra.”

Nói xong, cậu kéo cái ghế nhựa qua bên cạnh: “Ngồi đi.”

Một bàn có bốn, năm người con trai, ngoại trừ Đại Hắc, những người khác cô từng gặp qua, nhưng không quen thuộc.

Đại Hắc rất tự giác đem ghế nhựa đặt ở bên cạnh Hình Võ, Tinh Dã có chút lúng ta lúng túng mà đi tới ngồi xuống. Đột nhiên ở gần như vậy làm cho Tinh Dã không biết phải làm sao. Anh vẫn còn mặc bộ đồ mô tô ban ngày, khóa kéo đều kéo đến tận cằm, tóc che khuất nửa gương mặt, hai cánh tay ôm ngực, cả người cuộn lại. Mùa đông năm ngoái Tinh Dã cũng không thấy anh mặc đồ dầy như vậy.

Sau khi Tình Dã ngồi xuống, Đại Hắc lại hỏi một câu: “Trễ như thế này, sao cô chạy một mình ra đây?”

“Ngủ không được, nên tùy tiện đi dạo một chút.” Nói xong Tinh Dã đem que kem đến bên mép cắn một cái, lạnh đến mức khiến cô thiếu chút nữa là nhổ ra, mặt nhăn một cái. Hình Võ nghiêng đầu liếc nhìn đồ trên tay của cô, tuy là không nói chuyện, nhưng trong mắt không hiểu sao mang ý tứ không vui gì.

Tinh Dã lại cắn thêm cái nữa, Đại Hắc cười nói: “Không sợ lạnh à?”

“Lạnh mà, nhưng mà sảng khoái.” Cả bàn đều nở nụ cười.

Hình Võ lại chậm rãi buông cánh tay xuống thản nhiên nói: “Vậy tụi mày chơi đi, tao đi về trước.”

Trong lòng Tình Dã cô trĩu. Đây là ý gì? Cô mới vừa ngồi xuống anh đã muốn đi?

Đại Hắc cười giỡn nói: “Bây giờ muốn thấy anh thật khó, lại phải về xem sách à?”

Đầu của Hình Võ đầu hơi quay qua chỗ Tình Dã, Tinh Dã lúng túng cúi đầu. Anh không nói chuyện, đứng lên đi tới ven đường. Tinh Dã cũng không còn dám quay đầu, lại nghe thấy thanh âm xe máy nổ, trong ngõ hẻm yên tĩnh nghe có vẻ hơi cao ngất.

Âm thanh “Lộc cộc” giống như nhịp tim của Tinh Dã, cô đột nhiên rất sợ anh cứ đi như vậy, không phải sợ anh để cô ở lại đây một mình, mà là loại cảm giác khiến cho Tinh Dã bỗng dưng muốn khóc.

Nhưng xe máy sau lưng không có rời đi, Tinh Dã nghe thấy anh gọi mình: “Có đi hay không?”

Đại Hắc cùng mọi người nhìn về phía Tinh Dã, Tinh Dã quay đầu lại, chân dài của Hình Võ đạp ở hai bên xe máy, hai tay khoang lại thờ ơ nhìn cô, đôi mắt đen và sâu như vậy khiến nhịp tim của Tình Dã đột nhiên bị lỡ nhịp.

Cô chưa kịp định thần lại đã đứng lên đi về phía anh, lúc đi đến trước mặt anh cô lại lẩm bẩm một câu: “Em còn chưa ăn kem xong.”

Ánh mắt Hình Võ nhìn về phía que kem trong tay cô, giây kế tiếp đoạt que kem nhét vào trong miệng mình rồi nói với cô: “Đi lên.”

Thật ra, khi ăn miếng đầu tiên Tinh Dã đã hối hận, nếu như Hình Võ không đoạt đi, cô cũng không biết mình có ăn hết không. Tuy là trong miệng lạnh băng, nhưng do anh ở trước mặt. Tinh Dã đột nhiên cảm thấy lòng mình như có ngọn lửa hừng hực, bao cảm xúc phức tạp trong phút chốc bùng phát.

Hình Võ chạy rất nhanh, đi thẳng đến khách sạn cô đang ở, Tinh Dã giữ chặt hai bên xe máy, cuối cùng cô cũng đã biết được kỹ thuật chạy xe của Hình Võ. Anh có thể chạy xe nhanh và ổn định như vậy, vậy có nghĩa là trước đây anh cố tình chạy ẩu.

Cô đột nhiên rất nhớ khoảng thời gian trước đây của bọn họ, không có nhiều lo lắng như vậy, hai trái tim chỉ là đơn thuần hấp dẫn lẫn nhau. Không phải giống như bây giờ, rõ ràng gần nhau như vậy, lại cách xa nhau. Thậm chí ngay cả muốn ôm anh một cái, cô lại cảm thấy gian nan như vậy.

Không đến mười phút Hình Võ đã chở cô về tới khách sạn, kem đã bị Hình Võ ăn rất nhanh, lúc này anh thờ ơ nhậm que kem trong miệng nhìn cô.

Sau khi Tinh Dã xuống xe, nói với anh: “Sáng sớm ngày mai em sẽ đi thăm mẹ anh.”

“Không cần mang đồ gì đến.”

Tinh Dã bỏ hai tay vào lớn túi áo, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: “Đó là chuyện của em.”

Hình Võ quay đầu, nhưng không lập tức rời đi

Mãi cho đến khi Tình Dã mở miệng lần nữa: “Ngày đó, là anh sao?”

Hình Võ quay lại bình tĩnh nhìn cô lần nữa, đôi mắt trong veo của Tình Dã tỏa sáng rực rỡ, có chút khao khát, có chút lo lắng và có chút mong chờ. Nếu mà Hình Võ thu hồi tầm mắt chậm một chút, thì cô suýt nữa đã khóc, nhưng cuối cùng anh cũng bắt đầu cho xe chạy rồi nói với cô: “Đi ngủ sớm đi.”

Anh không có dừng lại dù chỉ một chốc, chỉ trong chớp mắt chiếc xe biến mất ở cuối đường, Tinh Dã cứ như vậy nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.

Đêm đó cô ngủ không ngon và mơ rất nhiều, cô mơ thấy lần đầu tiên đến đình Trát Trát, Hình Võ đã nấu mì cho cô ăn, hai người nép vào bàn mạt chược, anh thờ ơ nghịch điện thoại còn cô cắm cúi ăn mì. Trong giấc mơ họ không thân thiết nhưng lại rất thoải mái, nhìn lại cảnh tượng hai người gặp nhau đó, dường như đã lâu lắm rồi.

Ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng Tình Dã đã ra ngoài, lúc cô đi trợ lý Điền còn chưa tỉnh. Tuy là Hình Võ đã dặn cô đừng mang theo đồ gì, nhưng cả năm mới trở về một lần, cô đến tay không thị ngại quá.

Đi đến siêu thị lớn của Huyện thành mua một hộp quà rồi gọi xe chạy đến đình Trát Trát. Điều khiến cho Tình Dã hết ý là, cô đến sớm như vậy mà Hình Võ đã ra ngoài, không biết có phải là do tối hôm qua cô nói với anh sáng nay sẽ đến thăm Lý Lam Phương nên anh cố ý trốn cô không?

Ngược lại, Lý Lam Phương thấy Tình Dã lại rất nhiệt tình. Căn nhà bây giờ đã xây xong toàn bộ, Lý Lam Phương lôi kéo cô đi khắp nơi tham quan. Chỉ là lầu hai vẫn để trống như trước, ngoại trừ gian phòng của Hình Võ, hai gian phòng còn lại đều để trống không.

Lý Lam Phương để cho Tình Dã tự đi xem, còn bà đi ra ngoài mua ít đồ ăn. Tình Dã đẩy cửa phòng Hình Võ ra, gian phòng rộng rãi sáng sủa, ở giữa đặt một cái giường đôi, Tình Dã nhìn cái giường này cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Năm ngoái lúc sau tết bọn họ ở trong khách sạn, Tình Dã từng nói với anh các phòng sau khi làm xong, bọn họ đều sẽ đổi thành giường đôi. Bây giờ giường đã ở đó nhưng cô lại đi.

Trên ban công đặt một chiếc ghế treo chắc chắn, là dáng vẻ cô thích. Cô từng nói với anh, ngồi ở sân thượng đọc sách gió thổi nhè nhẹ là chuyện thích ý nhất trong đời. Cô chỉ thuận miệng nói ra anh lại nhớ kỹ.

Tình Dã ngồi ở ghế treo nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt rơi trên bàn học của Hình Võ. Trên mặt bàn các loại tài liệu ôn tập được đặt chỉnh tề, chất thành chồng cao. Hình ảnh quen thuộc này làm Tình Dã cảm nhận được trạng thái học tập của chính cô trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Cô đứng lên đi tới trước đống tài liệu kia, thuận tay mở ra, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống. Cô cảm nhận được dáng vẻ anh bình thường cố gắng phấn đấu, còn có chữ viết như giương nanh múa vuốt thuộc về Hình Võ. Tình Dã nở nụ cười nhẹ nhàng, cô rút ra một quyển tập viết đặt ở trong tài liệu ôn tập của anh, lại thấy bìa quyển tập đều đã hỏng giống như được thường xuyên sử dụng,

Vì thế Tình Dã đem quyển sổ kia lấy xuống, mới biết được đó là một quyển chép các đề đã làm sai, bên trong ghi chép chi chít những đề bài chờ được giải.

Từ khi bắt đầu thay đổi cho đến tận ngày hôm qua, hầu như mỗi ngày Hình Võ đều sẽ kiên trì ghi lại quá trình chính mình ôn tập, kỷ luật đến mức đáng sợ.

Tình Dã kinh ngạc nhìn quyển tập ngay ngắn chằng chịt chữ, chóp mũi lên men. Cô không khỏi cầm bút lên, kiên nhẫn cẩn thận đánh dấu bên cạnh mấy vấn đề anh đang làm. Thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua.

Mãi đến lúc Giang Bác gọi điện thoại cho cô, nói hắn cùng trợ lý Điềm đã cùng Hình Võ gặp mặt, chuẩn bị đi cục công thương, bây giờ đã đến cửa nhà của Hình Võ.

Tình Dã mới từ trong quyển tập phục hồi lại tinh thần, cô nhanh chóng khép lại quyển tập trả về chỗ cũ, lại đứng lên vội vàng cắm bút vào ống. Vừa mới chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, cô lại thấy trên giá sách có một khung hình, giống như là vội vàng đặt lên, ở giữa một đống sách trông có vẻ không hòa hợp.

Tình Dã quỷ thần xui khiến lại rút ra, thình lình nhìn thấy tấm hình mà mùa đông năm ngoái thi Marathon, Tóc Vàng Hoe giúp cô cùng Hình Võ chụp.

Trong tấm hình hai người bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, khi Tóc Vàng Hoe ấn nút chụp, Hình Võ đưa tay khoác lên trên vai của cô, còn cô cười đến xán lạn không gì sánh được. Tình Dã nhìn thấy tấm hình này bỗng nhiên vành mắt đỏ bừng.

Cầu thang lên lầu xuất hiện tiếng bước chân, rất nhanh tiếng của Hình Võ xuất hiện ở cửa: “Có thể đi được chưa?”

Thân thể Tình Dã cứng đờ, hốt hoảng vội vàng nhét khung hình vào kệ sách rồi xoay người nhìn anh, Hình Võ ánh mắt như có như không mà nhìn phía sau cô. Tình Dã đi nhanh ra ngoài, lướt nhanh qua anh rồi đi xuống lầu.

Lý Lam Phương đang pha trà cho Giang Bác cùng trợ lý Điền, thấy Tình Dã đi xuống, Lý Lam Phương nói với cô: “Không cần vội, uống chén nước rồi lại đi, cục công thương chỗ này làm việc không cần xếp hàng, có thể tới kịp.”

Tình Dã tiếp nhận ly nước đứng ở cửa phía sau nhìn ra bên ngoài. Nơi này đã khác với lúc cô mới vừa đi, toàn bộ sân sau đã được làm lại, còn xây tường vây tách rời các hộ khác ra.

Hình Võ cũng từ trên lầu đi xuống, Lý Lam Phương cầm ly nước ấm đưa cho anh liền nói: “Cầm theo nước uống, bệnh mới khỏi bao lâu? Tối qua còn ho nữa, có phải lại muốn nằm viện không?”

Tình Dã nắm ly nước tay bỗng nhiên run lên, trợ lý Điền vội vàng hỏi: “Em làm sao thế?”

Giang Bác cũng xoay đầu lại, Tình Dã hốt hoảng đặt ly nước xuống, vội vã nhìn qua Hình Võ, Hình Võ chỉ rũ mắt không nói lời nào.

Qua một hồi, bọn họ đứng dậy chuẩn bị đi cục công thương, Hình Võ lái một chiếc xe qua đây, Tình Dã cũng không biết anh có bằng lái từ lúc nào.

Mới vừa bước đến cửa xe, Tình Dã đột nhiên nói cô bị rơi đồ trong nhà, lại chạy về, ba người bọn họ liền lên xe trước đợi cô.

Cô vừa vào nhà liền chạy đến sân sau hỏi Lý Lam Phương sao Hình Võ lại bị bệnh?

Lý Lam Phương gào to nói: “Trước tết tên này không biết đã chạy đi đâu, nhà cũng không về, lúc về thì tinh thần không ổn lắm. Bị bệnh cũng không nói, gắng gượng chống đỡ, toàn bộ lễ mừng năm mới đều nằm ở trong bệnh viện, cái tính khí này cũng không biết giống ai!”

Lý Lam Phương ở một bên vừa ăn vừa chỉ trích Hình Võ. Tình Dã như người mất hồn đi ra khỏi nhà.

Cô ngẩng đầu nhìn Hình Võ ngồi ở chỗ lái xe, anh hạ cửa sổ xe xuống cũng nghiêng đầu nhìn cô. Ngày hôm qua, cô đã cảm thấy khuôn mặt của anh gầy gò hơn trước, tinh thần cũng không được tốt, thì ra những thứ này cũng không phải là ảo giác, mà là do anh bị bệnh mới khỏi. Tối hôm qua cô lại còn mua cây kem bị anh gặp được, anh nhất định là sợ cô bị lạnh bụng nên kiên quyết đoạt đi. Nếu như cô biết anh bị như vậy, thì dù có ném đi cũng không để cho anh ăn một miếng.

Tình Dã cứ như vậy đứng ở cửa nhà nhìn anh, trong mắt như bị sương mờ bao phủ, tầm mắt của cô trong trở nên càng ngày càng mờ nhạt. Hình Võ nhếch mày lên, Giang Bác cũng hạ cửa sổ xe xuống hô lên:”Lên xe đi, sững sờ cái gì nữa?”

Tình Dã nhanh chóng cúi đầu chạy chậm đến bên cạnh xe, Giang Bác cùng trợ lý Điền đã ngồi ở phía sau, cô vội vàng kéo cửa xe ngồi lên chỗ cạnh tài xế.