Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 112




Chương 112: Nhốt vào căn phòng bí mật.

Hoa Hiền Phương tỉnh lại sau khi hôn mê, thấy mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Ở đây rất tối, không có cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt phát ra ánh sáng lạnh nhạt, giống như một căn phòng bí mật dưới mặt đất.
Tay chân cô bị còng lại bởi vòng sắt, tạo thành hình chữ đại.
Đây là đâu?
Cô bị bắt cóc sao?
Cô kinh hãi nhìn xung quanh, treo trên bức tường bên trái là tóc giả, dây thừng, vòng cổ, còn bức tường bên phải là kẹp sắt, dao găm và roi da.
Hiện trường vụ án tàn bạo trong phim truyền hình ngay lập tức hiện ra trong đầu cô.
Liệu cô có bị tra tấn đến chết không?
Có thể sẽ bị chặt thành hai khúc, miệng sẽ bị khoét ra, khoét rỗng nội tạng, và nó sẽ được làm thành “thược dược đen”.
A.
Cô không thể cứ chết đi như vậy, cô chưa cầm được tiền để cứu Phi, nếu cô chết trước khi hoàn tất thủ tục ly hôn, nhà họ Lục sẽ không đưa tiền cho cô.
“Cứu tôi với. Có ai không? Cứu tôi với.” Cô hét lên một cách tuyệt vọng, liều mạng gào thét.
Nhưng chỉ có tiếng vọng lại trọng căn phòng.
Rất có thể nơi này cách âm, cô có kêu đến lạc giọng cũng sẽ không có ai thèm trả lời.
Cô chết chắc rồi sao?
Hôm nay đây chính là nơi chôn cô sao?
Đúng lúc này, cánh cửa mật thất “sột soạt” mở ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào, từ trên xuống dưới một màu đen như mực, cùng hòa vào bóng tối, giống như một thần chết bước ra từ địa ngục.
Anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, ánh sáng mờ ảo chiếu vào đó, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc bén rất dữ tợn.
Cô kinh hãi trợn to hai mắt: “Anh là ai? Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài.”
Người đàn ông im lặng không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng xuyên khỏi lớp mặt nạ nhìn tới, như đem cô đục khoét từ đầu đến chân.
“Có biết tôi sẽ trừng phạt những người phụ nữ không trong sạch như thế nào không?”
Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, không phải là cách nói bình thường, giống như cố ý đè nén dây thanh quản của mình, đổi tông giọng, khiến cô không thể nhận ra.
“Tôi không phải.” Cô gần như muốn hét lên, mặc dù biết rằng sẽ không có ai nghe thấy mình hét lên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hét lên, hy vọng có thể truyền đi một chút âm thanh.
“Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi.” Cô khóc lóc thảm thiết.
Người đàn ông hơi nghiêng người, môi mỏng dán vào tai cô, mặt nạ màu bạc áp lên mặt cô, cực kỳ lạnh lùng: “Mười triệu một lần.”
“Anh đừng mơ, tôi không muốn tiền của anh, một đồng cũng không cần. Anh thả tôi ra, thả tôi ra.” Cô như xé rách cổ họng, gần như là rống lên.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với cô, có lẽ là sẽ cầm roi da, nếu không hành hạ cô đến chết thì anh ta sẽ không dừng lại.
Một giọng nói mỉa mai kèm theo tiếng cười khẩy phát ra từ mặt nạ: “Chê ít sao? Hai mươi triệu thì sao?”
“Cho dù anh đưa tôi hai trăm triệu, tôi cũng sẽ không đồng ý.” Bởi vì xấu hổ quá mức, sắc mặt cô từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng.
“Cô có đồng ý hay không thì có khác gì nhau sao?” Người đàn ông hừ một tiếng.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt như dòng nước đen đục bao trùm toàn thân cô, cô biết mình không thể trốn thoát, nhưng cô không muốn ngoan ngoãn nghe lời, cho dù chỉ còn chút sức lực cuối cùng, cô cũng sẽ kháng cự.
Cô dùng sức toàn thân giãy dụa điên cuồng, da tay trắng nõn bị còng sắt xé rách, máu trào ra.
“Đừng phí sức.” Giọng nói âm u của người đàn ông văng vẳng bên tai cô, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu đốt da thịt của cô.
Cô lắc đầu qua bên khác: “Anh có biết Lục Kiến Nghi không? Người đàn ông máu lạnh nhất thành phố Long Minh. Tôi là vợ của anh ta. Thằng nào dám động vào tôi đều đã trở thành thái giám. Nếu anh đụng vào tôi, anh ta sẽ giết anh, băm thịt anh rồi cho chó ăn.”
Đôi mắt băng giá đen kịt của người đàn ông lóe lên sau lớp mặt nạ, một màu lạnh lùng khó tả lóe lên từ đáy mắt anh ta: “Anh ta sẽ không muốn một người phụ nữ như cô.”
Anh ta phun ra từng chữ một lạnh tới thấu xương.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa. Cô đau đớn và tuyệt vọng tột độ, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ chìm trong sợ hãi.
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, không có thể nghĩ đến ai. Chỉ có một bóng đen đung đưa trước mắt cô, đó là bóng của Lục Kiến Nghi.
“Lục Kiến Nghi, cứu tôi với. Lục Kiến Nghi, anh ở đâu? Cứu tôi, mau cứu tôi.” Cô tuyệt vọng hét lên, xé rát cổ họng, dùng sức hét lên.
Cô đang ôm những tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, mong rằng anh có thể nghe thấy, giống như lần trước, lao vào cứu cô ở ngay giây phút cuối cùng.
Nhưng không, không có.
Cánh cửa dần dần đóng chặt.
Cô nhìn xuyên nước mắt, đôi mắt đau đớn, nó cũng không mở ra.
Đó không phải là thể xác bị tê liệt, mà là linh hồn.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy tuyệt vọng đến mức không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Cho dù là chuyện ở trong khách sạn lần đó, cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu hàng nghìn câu hỏi, trước mắt và trong lòng cô chỉ toàn bóng tối, cô không thể nhìn thấy được cái gì.
Trong mật thất, vẫn là một khung cảnh mờ tối, không có ban ngày, cũng không có ban đêm.
Cô không biết mình tỉnh dậy từ lúc nào, tay chân không còn bị còng lại, cô đang nằm trên ghế.
Cô không nhúc nhích, cứ ngơ ngác nằm như vậy, nhìn lên trần nhà, nước mắt cô đã cạn, khóe mắt khô khốc.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy con dao găm trên tường, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm mắt cô đau nhói.
Như phát điên, cô đột ngột bật dậy, lao tới và rút con dao găm ra.
Cô muốn kết thúc tất cả những chuyện này, chấm dứt sinh mệnh dơ bận của mình.
Nụ cười tuyệt vọng, thê lương, nụ cười dứt khoát hiện lên trên khuôn mặt cô, cô giơ con dao găm lên, đâm nó về phía cổ tay.