Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 5-3




Edit: Cẩm Tú -

Cùng lúc đó, La Bách Việt bận rộn ở Canh Mầm, vừa có phụ huynh học sinh gọi điện thoại tới hỏi thăm về die"nd[anlqd chương trình dạy học, cô tốn nửa giờ giải thích, mới vừa cúp điện thoại, uống chén nước, mới nói chuyện phiếm vài câu, tiếng chuông lại vang.

Cô uống hết nước, cầm ống nghe lên. "A lô?"

Là Tô Tế Nhân. "Tiểu Lam ở chỗ anh."

La Bách Việt ngẩn ngơ. "Tế Nhân? Sao con bé lại ở chỗ anh?"

"Con bé tới Mai Hoa tìm anh."

"Con bé tìm anh làm gì?" Sau khi tan học con bé phải ngồi xe của trường để về nhà, sao lại tới tìm cha nó?

"Con bé đến thăm con mèo." Tô Tế Nhân đi tới bên cửa sổ, hạ thấp giọng nói.

"Anh mang mèo tới phòng làm việc?"

"Anh đã đồng ý sẽ chăm sóc nó, đương nhiên phải mang theo bên người rồi. Lam sợ em tức giận, anh đã đồng ý sẽ không nói cho em biết con bé ở đây, lại sợ bọn em lo lắng cho nó,  nên nói trước một tiếng, sau khi con bé về nhà đừng trách mắng con bé, được không?"

Giọng nói của anh lúc cầu xin giúp con gái, tràn đầy dịu dàng, giống như chặn miệng cô lại, từ chối cảm xúc buồn bực của cô. "...... Ừ." Cô đồng ý, cúp điện thoại, cảm xúc phức tạp.

Con gái giấu giếm cô, cô rất không vui, nó nói không quan tâm tới cha, vậy mà lại chủ động đi tìm anh, khát vọng được gặp con gái của anh đã được đáp ứng, lần đầu tiên gặp mặt con gái, anh sẽ như thế nào? Trò chuyện những gì?

Minh Minh nghe thấy cô kêu tên của chồng trước, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lam ở chỗ cha nó?"

"Ừ." Sẽ không phải là chồng trước cô cứng rắn mang con bé đi, lại nói là con gái tới cửa tìm mình chứ? Tên cuồng công việc kia lại mang mèo tới phòng làm việc, nghe cũng rất có cái gì đó không đúng!

La Bách Việt bỗng nhiên đứng dậy. "Minh Minh, chị phải ra ngoài đây."

La Bách Việt chỉ mất mười phút đã chạy tới bách hóa Mai Hoa. Ở cửa tầng một cô gặp được Diệp Hoài Văn, liền đi tới hỏi anh ta: "Con gái của tôi đâu?"

"Tiểu thư? Cô bé ở chỗ này sao?"

Cô lười phải giải thích. "Chủ tịch của anh đâu? Đưa tôi lên gặp anh ta."

Diệp Hoài Văn đưa cô vào thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên tầng trên cùng, khi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của chủ tịch, cửa khẽ hé mở, cô nghe thấy tiếng cười của con gái.

Cô ghé mắt nhìn vào trong qua khe cửa, trên chiếc ghê salon màu đậm, người đàn ông và bé gái mỗi người ngồi một đầu, con mèo đứng bên cạnh bàn trà, phá bé gái bọc sách, trong không khí, mùi hương ngọt ngào của Hồng trà cùng âm thanh du dương nhẹ nhàng của bản nhạc, làm cho căn phòng như chìm vào men say.

Con gái của cô đang nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, vẻ mặt phong phú, tựa die"nd[anlqd như thường ngày khi báo cáo lại mọi chuyện ở nhà trẻ với cô. Chồng trước mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng chuyên chú, thỉnh thoảng sợ hãi than, giống như những chuyện vụn vặt trong thế giới của bé gái, thật sự làm anh cảm động, giống như người mẹ không hề chán ngán, mà yêu thích từng câu từng chữ con gái nói, đó đều là âm nhạc đẹp nhất thế gian.

La Lam vừa quay đầu, phát hiện người ngoài cửa, kinh ngạc nói: "Mẹ?"

Tô Tế Nhân ngẩng đầu theo, nhìn thấy La Bách Việt đẩy cửa ra, mặt không thay đổi đi tới, anh không bất ngờ, khẽ mỉm cười. "Cùng nói chuyện phiếm chứ?"

La Bách Việt lạnh lùng nói: "Tôi tới đưa con gái về."

Cô bé có chút kinh hoảng."Mẹ, con......"

"Về nhà rồi nói." Cô nhặt bọc sách của con gái lên, cau mày. "Đều là dấu chân mèo, phải giặt sạch rồi." Nói xong, cô nhìn con gái. "Tại sao con lại ở đây?"

Tô Tế Nhân nói: "Con bé lo lắng cho mèo con, nên tới xem một chút." Thấy con gái không biết làm sao, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, ánh mắt tựa như nói: đừng sợ, cha sẽ giải thích với mẹ giúp con. Cô gái nhỏ trấn định lại, sợ hãi nhìn mẹ.

"Cho nên?" Đối với một đứa bé không ôm kỳ vọng với cha mà nói, động tác giữa con gái và anh có vẻ quá thân mật. Bọn họ mới ở cạnh nhau bao lâu,  anh đã thu phục được tâm của con gái rồi, làm La Bách Việt không biết nói gì.

Mà anh, cô từng ảo tưởng qua,  nếu bọn họ không có ly hôn, anh sẽ là một người cha die"nd[anlqd như thế nào? Có thế chứ, ánh mắt ngưỡng mộ của con gái, thái độ dịu dàng trầm ổn của anh, là tưởng tượng tốt đẹp của cô. Lựa chọn rời xa cha là nỗi đau vĩnh viễn của cô, mà cô đã nhìn trúng người đàn ông không làm cô thất vọng, đáng tiếc bọn họ không thể nắm tay nhau đi tới cuối cùng, con gái của cô giống như cô, không thể có được gia đình hoàn chỉnh.

Cô vì con gái mà thương tâm, vì người đàn ông này mà phiền muộn, anh vừa là người yêu cũng là người thân của cô, đồng thời đảm nhận hai loại thân phận làm cô quyến luyến, chớ trách cô không quên anh được. Một cảm giác cô đơn chua xót, làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

"Tối nay em có rảnh không? Chúng ta ăn chung bữa cơm." Tô Tế Nhân nhìn cô chăm chú. Thái độ của cô rõ ràng đã mềm hoá rồi, giống như là bàng hoàng, không biết đối mặt như thế nào với cục diện này, anh hiểu tình huống này như đánh thẳng vào cô, anh và con gái trò chuyện rất vui vẻ, hy vọng có thể kéo dài không khí này, cũng dựa vào việc này mà cải thiện quan hệ của bọn họ.

"Chúng ta tạm thời đình chiến, quên mất chuyện không vui đi, giống như một cặp cha mẹ cùng với con mình ra ngoài ăn cơm, được không?"

Cảm xúc của La Bách Việt trở nên rối tung, liếc thấy vẻ mặt mong đợi của con gái, cô mềm lòng, gật đầu."Được rồi. Trước tiên tôi đưa Lam về nhà đã, bảy giờ, anh tới đón chúng tôi."

************

Hai mẹ con lặng lẽ về đến nhà. Vừa vào cửa nhà, La Diệu Tĩnh lập tức phát hiện bầu không khí giữa chị và cháu gái có gì đó không đúng, biết rõ còn hỏi: "Làm sao thế?"

La Bách Việt kể lại chuyện con gái đi tìm chồng trước, La Diệu Tĩnh giả bộ kinh ngạc. "Lam Lam, một mình cháu ngồi xe buýt đến bách hóa Mai Hoa, còn nói với nhân viên là muốn tìm cha sao? Thật là lợi hại!"

"Em tập trung sai chỗ rồi." La Bách Việt xoa xoa mi tâm."Lam, con muốn đi xem mèo, chỉ cần nói một tiếng, mẹ sẽ không ngăn cản con. Hết giờ học không thấy bóng dáng con đâu cả, mẹ sẽ lo lắng, conbiết không?"

La Lam cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

La Diệu Tĩnh hoà giải."Được rồi, chuyện nhỏ mà thôi, Lam Lam có chừng có mực, hơn nữa anh rể rất tốt, Lam Lam đã có một buổi chiều thú vị phải không?"

Vấn đề nằm ở chỗ này. La Bách Việt nhìn con gái. “Con gần như chưa bao giờ hỏi về cha, thậm chí sau lần gặp mặt mấy ngày trước, con cũng không có hứng thú cho lắm, mẹ cho là con không muốn gặp cha, nhưng khi nhìn thấy con và cha con ở chung, thì mẹ lại nghĩ—— thật ra thì con rất muốn ở bên cạnh cha, phải không?"

Tâm tình của cô trên đường trở về đã bình phục không ít, cẩn thận suy nghĩ sự tình lại lần nữa, lúc ban đầu con gái không hiểu rõ cha mình, cũng lấy được tin tức của cha mình từ người khác, nếu như con bé đang suy nghĩ đến việc chấp nhận tiếp nhận cha nó, cô sẽ không ngăn cản. Coi như dù không cùng ở dưới một mái nhà, cô cũng hi vọng con gái có thể có được tình thương của cha.

Con gái chần chờ không đáp, cô dịu dàng nói: "Lam, mẹ không có tức giận, chỉ là quá kinh ngạc, mẹ muốn nghe ý nghĩ thực sự của con, nói cho mẹ biết, có phải con muốn ở cùng với cha không?" La Lam rất chậm rất chậm, gật đầu. "Tại sao không nói với mẹ?"

"Bởi vì...... Mẹ sẽ khó chịu."

La Bách Việt ngạc nhiên. "Mẹ khó chịu sao?"

"Lần đầu tiên con hỏi chuyện về cha, mẹ tốn hết mấy giờ nói toàn bộ mọi chuyện cho con biết, có đến vài lần, mẹ sắp khóc, nhưng cũng nhịn được. Con hiểu biết rõ nếu die"nd[anlqd nhắc tới cha, sẽ làm cho mẹ rất đau lòng......" Giọng nói của con bé càng ngày càng nhẹ. "Nếu như mẹ khó chịu, con tình nguyện không có cha."

La Bách Việt khiếp sợ."Khi đó con còn nhỏ......"

Con gái hết sức nhạy cảm tinh tế, làm cho cô vừa đau khổ lại vừa thương yêu, cô chợt phát hiện mình có phần nhiều tàn nhẫn, cô cho là nói thật là chuyện tốt, nhưng lại không bận tâm đến chuyện con gái còn tấm bé có thể chịu đựng được hay không, cô thẳng thắn như vậy chắc hẳn đã làm con gái bị đả kích.

Cô thừa nhận với con gái. "Đúng, thời điểm vừa mới li hôn, nhắc tới cha con làm cho mẹ rất khó chịu, nhưng mà về sau có con, cộng thêm mấy năm này cảm giác đã hòa tan, mẹ đã có thể thành thục mà đối diện với chuyện này. Nếu như con có thể tự nhiên gặp mặt cha con, thì không cần để ý đến chuyện mẹ và ông ấy đã li dị, mẹ lại càng an tâm hơn. Mẹ chỉ có một vấn đề."

La Lam nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng mới thả lọng.

"Con yêu cha hay yêu mẹ hơn?"

"Chị!" Nghe thấy câu này làm cho La Diệu Tĩnh phun cả trà.

La Lam nở nụ cười, lớn tiếng nói: "Con thích mẹ nhất!" La Bách Việt rất hài lòng.

"Được, con đi thay quần áo đi, bảy giờ cha sẽ đến đón chúng ta." Nhìn thấy khung cảnh cười nói hòa hợp khi đó làm cô chấn động không nhỏ, hiện tại đã ăn Định Tâm Hoàn vào, con gái vẫn thân với cô hơn, ha!

"Chị, chị đúng là ngây thơ." La Diệu Tĩnh nhìn cháu gái vui vẻ chạy về phòng, lắc đầu một cái.

"Ngây thơ chỗ nào? Khổ cực mang thai là chị, nuôi lớn con bé cũng là chị, tên đó mới một buổi chiều đã muốn bắt cóc con bé, không có cửa đâu!" La Bách Việt hừ một tiếng, trở lại phòng của mình, mở tủ quần áo ra, chọn lựa quần áo.

La Diệu Tĩnh vào theo. "Chị thật sự muốn đưa Tiểu Lam đi ăn tối cùng với anh rể?"

"Nếu không thì sao? Còn nữa, chị đã nói mấy trăm lần, đừng gọi anh ta là anh rể nữa, em cứ như vậy sẽ làm cho người ta tưởng là chị đã kết hôn, hại chị không tìm được đối tượng."

"Bởi vì em cảm thấy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở về làm anh rể của em, cũng không muốn thay đổi cách gọi."

La Bách Việt liếc xéo em gái."Có ý tứ gì?"

"Chị hỏi chính mình đi, khi ly hôn anh ấy chị rất đau lòng, tại sao chị lại đau lòng? Không phải là bởi vì hận anh ấy, mà bởi vì vẫn yêu anh ấy như cũ, nhưng lại không thể không rời khỏi anhấy."

Ở trong chiếc gương to La Bách Việt nhìn thấy vẻ mặt của mình trở nên cứng ngắc. "Khi ly hôn chị có bao nhiêu tức giận, em không phải là không nhìn thấy đúng không?"

"Em thấy chứ, chị rất tức giận, giận anh ấy không có xử lý tốt hơn vấn đề mẹ chồng nàng dâu, giận die"nd[anlqd anh ấy buông tha quá nhanh, hơn nữa là giận chính mình vẫn còn thích anh ấy ——"

"Em dài dòng quá đấy!" La Bách Việt mất đi tính nhẫn nại. "Nhanh kiếm một người bạn trai đi! Có yêu hay không chị tự biết, em ngừng phân tích loạn đi!"

"Không cần, nói yêu thương mệt quá. Tối nay em muốn ở nhà bạn, không trở về đâu, sau bữa tối lãng mạn dưới nến chị và anh rể muốn làm gì xin cứ tự nhiên, nhớ dỗ Tiểu Lam ngủ là được rồi ——" Viu, gối đầu bay tới, La Diệu Tĩnh cười chạy ra khỏi phòng, ngay sau đó lại chạy tới phòng ngủ của cháu gái.

"Lam Lam, cháu có muốn ba và mẹ ở chung không?"

La Lam đang chải đầu, nghe vậy mắt  liền sáng lên, hiển nhiên là tràn đầy mong đợi.

"Dì dạy cho cháu một chiêu. Mấy ngày trước xem phim truyền hình, nam nữ chính có thân mật, cháu nhớ chứ? Sớm muộn gì cha cháu cũng sẽ gặp lại mẹ cháu, cháu phải tạo die"nd[anlqd nhiều cơ hội cho bọn họ ở chung một chỗ, nhìn thấy bọn họ sắp thân mật thì mau tránh ra. Số lần càng nhiều, tốc độ giữa bọn họ sẽ nhanh hơn."

"Lảm sao để biết cha mẹ sắp thân mật ạ?" Nghe thật là khó phán đoán đó!

La Diệu Tĩnh thần bí nói: "Đến lúc đó rồi cháu sẽ biết."