Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 27




Trong một căn phòng rộng lớn truyền đến tiếng thở dốc đau đớn, dưới đất tràn ngập máu tươi, kéo dài một đường từ cửa phòng đến giường ngủ.

"Hộc... hộc..."

"Chủ tử, ngài làm sao vậy?"

Tiểu nha hoàn sợ đến run rẩy, thấy chủ tử không ngừng giãy dụa trong đau đớn, mặt cũng tái nhợt không còn chút huyết sắc.

"Không có gì, là do ta dùng pháp thuật trong thiên kiếp của Khuynh Tư cho nên mới bị phản phệ thôi."

Hôm qua Diêm Cư mới vừa kết thúc sinh mạng ở dưới phàm gian, trở về Phượng tộc, mang trên người đủ vết thương, ai hỏi đến đều bảo là vừa trải qua thiên kiếp nhưng không thành, cho nên bị phản phệ.

Diêm Cư run rẩy siết chặt lấy Mệnh Bàn, bên trên hiện lên vài dòng chữ, nàng liền trào phúng cười. Đúng là số mệnh mà Mệnh Bàn sắp đặt căn bản không thể thay đổi, nàng chính là nữ nhân được Mệnh Bàn an bài gϊếŧ chết nữ nhân mà Úc Khuynh Tư yêu thương nhất, hóa ra tất cả đều nằm trong tính toán của Mệnh Bàn rồi.

"Chủ tử, nên làm gì tiếp theo đây?" Tiểu nha hoàn vừa lo dọn máu trên sàn vừa lo lắng nói: "Nếu để người khác biết được, nhất định ngài sẽ bị trừng phạt a."

"Không cần gấp." Diêm Cư nghiêng người dựa vào tháp, nói: "Dù gì cũng không chống lại được thiên ý, vượt qua ngày nào hay ngày đó."

"Vâng."

Diêm Cư muốn nằm nghỉ một chút, nhưng bên ngoài lại quá mức ồn ào, khiến nàng không tài nào chợp mắt được.

"Làm gì bên ngoài lại ồn ào như vậy?"

"Thưa chủ tử, nghe nói thiên địa chi chủ đệ thập tam đã phá vỡ Xích Quỷ, sức mạnh hủy thiên diệt địa được đánh thức rồi."

"Hửm? là quả trứng năm đó ta mang lên U Nham sơn đã nở rồi sao?"

"Vâng."

Diêm Cư nghiêng người lắng nghe vài thứ âm thanh hỗn tạp bên ngoài, đều là nhắc đến tiểu trữ quân vừa phá vỡ Xích Quỷ, khai mở bí thuật Phượng tộc hủy thiên diệt địa. Cười nhạo bản thân mình, Diêm Cư sinh ra trước quả trứng đó bảy vạn năm, nào ngờ không có bất kỳ ô nha cõng đá sinh mệnh nào bay qua, Linh đế Linh hậu thương hại ban cho nàng chức danh hậu duệ Phượng tộc, lại còn cả một câu không được quyền kế nhiệm vị trí trữ quân.

Lúc nào Diêm Cư cũng hy vọng, hy vọng Linh hậu đừng mang thai, hy vọng sẽ chẳng còn tiểu hậu duệ nào được sinh ra nữa, nào ngờ bảy vạn năm sau Linh hậu sinh ra một quả trứng chu sa. Buồn cười một điều, quả trứng chu sa đó ra đời liền được phật quang chiếu rọi, ánh sáng xuyên cửu thiên, huyết ô nha cõng đá sinh mệnh bay khắp Ức Luân sơn, trên đá viết [Thiên địa chi chủ đệ thập tam Diêm La Phượng Hỏa].

Chớp mắt một cái, một quả trứng vừa ra đời đã được định là thiên địa chi chủ, còn được định hôn ước với trữ quân Long tộc Tế Anh, cũng trong cái chớp mắt ấy cả thiên địa đều xem quả trứng đó là hậu duệ Phượng tộc, đương nhiên phía sau sẽ không có ba chữ [không kế nhiệm] giống như nàng. Vừa ra đời đã được đưa đến U Nham sơn linh khí hưng vượng, làm đồ đệ của U Khuynh Lang Hàn thượng thần, được tất cả thần tiên trên trời quỳ xuống hành lễ, gọi một tiếng "trữ quân điện hạ". Tất cả những điều tốt đẹp nhất, đều rơi hết vào tay của một quả trứng chưa thành hình thành dạng, còn nàng vẫn chỉ là cái bóng đi theo phía sau quả trứng chu sa đó mà thôi.

Chua xót cười giễu bản thân một tiếng, Diêm Cư nằm xuống giường, biến thành một con phượng hoàng, màu sắc vàng cam rực rỡ, nhưng cũng chỉ giống như bao con phượng hoàng khác.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nam tử đứng trước cửa, do ngược sáng nên không thấy được dung mạo.

"Tiểu Cư, đừng có nằm ở đó nữa, mau chuẩn bị đi đến U Nham sơn bái phỏng trữ quân điện hạ đi."

Hắn là phụ thân của Diêm Cư, Diêm Tống Khải, cũng là đại ca của Diêm Tống Bình. Trước giờ Diêm Tống Khải rất an phận, dựa dẫm vào muội muội là Linh hậu của mình, sống an ổn phú quý ở Phượng tộc, cũng có thể xem hắn là một kẻ thông minh, biết giữ mình làm trọng. Nhưng đáng tiếc hắn không cầu tiến, cũng không có tiền đồ, cho nên mới khiến nhiều người xem thường hắn, thê tử cũng bỏ hắn mà đi, để lại cho hắn chăm sóc Diêm Cư.

Nghe phụ thân nói, Diêm Cư uể oải gật đầu: "Vâng, phụ thân."

"Tiểu Cư, ta biết con nghĩ gì, nhưng con không nên cùng với Diêm La đối đầu, rước lấy thua cuộc chỉ là con mà thôi. Con đừng quên Diêm La là con gái duy nhất của Linh đế, là thê tử của trữ quân Long tộc, còn là đồ đệ của U Khuynh Lang Hàn thượng thần, tuyệt đối không thể xem thường." Diêm Tống Khải xoa đầu nhi nữ, ôn nhu mở miệng: "Phụ thân biết con ủy khuất, nhưng con phải biết nhịn nhục, để sau này mới có thể làm nên đại sự."

"Nhịn nhục?" Diêm Cư cười khẩy: "Con nhịn mối nhục này cũng tám vạn năm rồi, ngài muốn con nhịn cả đời sao?"

"Đứa nhỏ ngốc, ta có tính toán cả rồi." Diêm Tống Khải cười nói: "Ta biết con muốn gả cho U Khuynh Lang Hàn thượng thần, vì vậy phải nên nhịn nhục lấy lòng của Diêm La, để nó trước mặt U Khuynh Lang Hàn thượng thần nói tốt vài câu, lúc đó mọi sự theo ý nguyện của con rồi không phải sao? đến lúc đó con là phu nhân của nhất đẳng linh thú, tự nhiên sẽ không ai xem thường con, cả Diêm La cũng phải kính con vài phần bởi vì con chính là sư nương của nó a."

Diêm Cư nghe phụ thân nói xong cảm thấy cũng không sai, nếu nàng cùng Diêm La đối đầu khẳng định kẻ thua cuộc là nàng, vậy thì chi bằng lấy lòng nàng ta, để có thể sớm tối kề cận Úc Khuynh Tư. Nhìn nam nhân trước mặt, hắn mặc dù không cầu tiến, không tiền đồ, nhưng có thể vì nhi nữ mà suy nghĩ, điều đó cũng dễ hiểu, có phụ mẫu nào không yêu thương con, lo lắng cho con bao giờ đâu?

"Nhi nữ đã biết phải làm gì rồi."

"Hảo." Diêm Tống Khải xoa đầu nàng: "Tốt lắm nhi nữ, phụ thân tin tưởng hết ở con."

Diêm Cư hơi rũ mi, nàng nhất định, không bỏ qua cơ hội này nữa, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ Úc Khuynh Tư.

...

"Tiểu cửu nhìn xem~"

Chu Sa nhìn bộ y phục trên tay của Quân Quân sư tỷ, liền khó hiểu: "Sư tỷ, cái này là gì vậy?"

"Tiểu cửu ngốc, hôm nay tất cả mọi người sẽ đến U Nham sơn bái phỏng tiểu chủ nhân thiên địa là muội, cho nên phải ăn mặc thật đẹp đẽ đúng không?"

"A?" Chu Sa phụng phịu lắc đầu: "Không muốn, tiểu cửu chỉ muốn mặc y phục của sư phụ~"

"Tiểu cửu ngoan, không nên như vậy, muội mặc y phục của sư phụ cũng không có vừa, để người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo muội ngốc a."

"Ai dám cười tiểu cửu?" Chu Sa chống tay, ngẩng cao đầu, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo: "Tiểu cửu là thiên địa chi chủ đó, không ai dám cười nhạo tiểu cửu đâu."

Quân Quân liền khanh khách cười, đưa tay nhéo gò má đầy thịt của Chu Sa, nói: "Hảo a, tiểu chủ nhân, nhưng đây là y phục mà Linh hậu chính tay may, lẽ nào muội cũng không mặc."

"A, y phục của nương sao?"

Chu Sa vội cầm lấy bộ y phục, ướm thử lên người, sau đó vui vẻ nói: "Của nương may thì muội nhất định sẽ mặc."

"Vậy để sư tỷ giúp muội thay."

"Hảo."

Quân Quân cầm lấy bộ y phục màu đỏ do chính tay Linh hậu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ may ra, lúc mặc cho tiểu chủ nhân thiên địa cũng rất cẩn thận. Một lúc cũng mặc xong cho Chu Sa, Quân Quân đưa tay lau mồ hôi, rồi nhìn thành quả của mình.

Bộ y phục đỏ tôn lên làn da trắng nõn của Chu Sa, đường chỉ may tinh tế, không nhìn ra một chút sai sót nào, hơn nữa họa tiết phượng hoàng trên y phục vừa tinh xảo vừa mỹ lệ, tưởng chừng như phượng hoàng trong y phục đang vỗ cánh bay lên. Tay áo dài ngắn vừa đủ, tương đối rộng, khi gió thổi thì tay áo căng phồng lộng gió, chuỗi hoa tiết cầu kỳ trên tay áo khiến hồng tụ dường như thanh thoát hơn, phiêu dật hơn. Bộ y phục này may rất vừa vặn, không có điểm nào chê được, nữ hồng của Linh hậu đúng là trác tuyệt.

Chu Sa chạy ngay đi tìm một cái gương, soi tới soi lui, vô cùng phấn khích: "Sư tỷ nhìn xem có đẹp hay không?"

"Đương nhiên là đẹp rồi, xem xem tiểu cửu của chúng ta ra dáng là thiên địa chi chủ rồi."

Chu Sa lập tức ưỡn ngực, hắng giọng ho: "Thật sao?"

Quân Quân phá lên cười, đứa nhỏ này đúng là vẫn chưa trưởng thành, vừa khen một chút đã bắt đầu bày đủ trò phá phách trêu chọc người khác rồi.

Chu Sa hì hì cười, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh thiên thanh đang tiêu sái bước vào, lập tực bỏ gương đồng xuống chạy đến chỗ thiên thanh y nữ tử.

"Sư phụ~"

Úc Khuynh Tư thoáng kinh ngạc, nàng nhìn gà nhỏ mặc một bộ y phục được may thêu đẹp đẽ, có chút nhận không ra con gà nhỏ hay mặc trung y bạch sắc rộng thùng thình của nàng chạy khắp U Nham sơn. Chợt nhớ hôm nay tất cả thần tiên lẫn thần thú đều có mặt ở U Nham sơn bái phỏng tiểu trữ quân này, Úc Khuynh Tư thấy Chu Sa ăn vận đẹp đẽ, cũng gật gù lý giải được.

"Sư phụ nhìn xem Chu Sa mặc bộ y phục này có đẹp hay không?"

Nói xong, Chu Sa còn quay một vòng, hì hì cười.

Úc Khuynh Tư thản nhiên phun ra hai chữ: "Xấu xí."

Mặt Chu Sa lập tức xìu xuống, giống như cái bánh bao bị nhún nước, quay trở vào lòng Quân Quân khóc hô một trận, đòi đổi y phục.

"Ách..."Quân Quân khó xử, dỗ dành: "Tiểu cửu không nên khóc a, sư phụ nhất định là nói đùa thôi."

"Sư phụ đáng ghét, sự phụ không có nói đùa đâu, tiểu cửu nhất định rất xấu, tiểu cửu phải đổi y phục!"

Người khiến tiểu trữ quân khóc lóc lại thản nhiên ngồi trên ghế phẩm trà, gật gù, đợt trà thiết quan âm năm nay không tệ, vị thanh ngọt mát, đúng là vị trà nàng yêu thích.

Quân Quân đưa mắt nhìn sư phụ tôn kính, rồi nhìn tiểu cửu khóc lóc trong lòng nàng, thở dài một tiếng, ai, thật là khó xử mà~

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt, rồi đến tiếng nói của Nhạc Tân vọng vào: "Khởi bẩm sư phụ, có Linh đế và Linh hậu đến."

Úc Khuynh Tư sặc trà, sao lại đến giờ này a? nàng vừa mới làm tâm can bảo bối của họ khóc lóc thê thảm a~

Một bóng đỏ lướt qua, Úc Khuynh Tư chấn kinh, vội vàng nhấc chân đuổi theo phía sau Chu Sa, đừng nói là đi tố cáo nàng đi!?

Diêm Tống Bình cùng Thiên Văn Cẩm ở U Nham điện chờ đợi một lúc thì thấy một bóng dáng nhỏ chạy đến, nhận ra là tiểu tâm can nhà các nàng, vội vàng bước ra ngoài đón lấy.

Chu Sa giống như con gấu cố sống cố chết bám vào người Diêm Tống Bình, hô hô khóc lớn: "Nương a~"

"Tiểu Diêm La, sao con lại khóc vậy?" Diêm Tống Bình ôm tiểu tâm can lên, vội rút khăn tay giúp nàng lau nước mắt: "Không nên khóc, nương sẽ đau lòng đó, nói xem là kẻ nào ức hiếp con?"

"Hức... là... hức..."

Úc Khuynh Tư vừa vặn chạy đến, nhanh như thiểm điện đoạt Chu Sa về, đem đầu nàng ấn vào vai mình, để nàng không thể tố cáo với Linh hậu. Chu Sa giãy mấy cái, vẫn không thoát được, liền há miệng cắn vai áo của Úc Khuynh Tư.

"Ách..."

Diêm Tống Bình khó hiểu, hỏi: "Thượng thần, ngài làm gì vậy?"

"A, ta nghĩ tiểu điện hạ vẫn chưa khỏe hẳn, mà hàn tính của ngài xung khắc với tiểu điện hạ, cho nên mới đem tiểu điện hạ ôm trở về."

Thiên Văn Cẩm gật gù: "Đúng rồi, tiểu Diêm La mới vừa phá vỡ Xích Quỷ, đương nhiên sẽ rất yếu ớt, A Bình nàng không nên tùy tiện ôm con như thế."

Diêm Tống Bình cắn khăn tay, ủy khuất nói: "Nhưng mà thiếp nhớ con..."

Úc Khuynh Tư cười gượng, nói: "Các ngài nên vào điện ngồi a, để ta phân phó người dâng trà."

"Cảm ơn thượng thần."

Thiên Văn Cẩm khách sáo một câu rồi dìu Diêm Tống Bình đang ủy khuất bước vào trong điện.

Úc Khuynh Tư xốc người Chu Sa lên, trừng mắt: "Dám tố cáo vi sư, tối này liền ra ngoài ngủ đi!"

Chu Sa nấc lên một tiếng, hốc mắt đỏ bừng, giọt nước mắt to như hạt đậu vẫn đọng lại ở khóe mắt không dám rơi xuống.

Nhìn thấy Chu Sa như vậy, Úc Khuynh Tư cũng không đành lòng, nói: "Được rồi, là vi sư sai, ngươi mặc bộ y phục này rất đẹp."

"Sư phụ nói dối!"

"Ngươi dám nói vi sư nói dối?"

"Sư phụ rất xấu tính!"

"Ngươi càng lúc càng lớn gan rồi!"

Hai người vừa đi vừa đè thấp giọng cãi nhau, cho nên Linh đế và Linh hậu vẫn không biết, còn nghĩ các nàng tình cảm sư đồ thật thắm thiết!?

Diêm Tống Bình nhìn con gái rúc trong lòng của Úc Khuynh Tư, nói: "Tiểu cửu đến đây để nương xem một chút đi."

"Ân, nương."

Chu Sa nhảy khỏi tay Úc Khuynh Tư, chạy đến trước mặt Diêm Tống Bình: "Nương, Diêm La thật nhớ ngài."

"Ân, nương cũng nhớ tiểu bảo bối của nương." Diêm Tống Bình cúi xuống lau nước mắt cho nhi nữ: "Làm gì lại khóc như vậy chứ? khiến nương cũng đau lòng."

"Diêm La nhớ nương, được gặp nương nên vui vẻ đến khóc."

Lời này Chu Sa cũng không phải nói dối, lúc chạy ra khỏi U Minh cung nàng đã ngừng khóc rồi, chỉ là khi gặp nương và mẫu thân thì nhịn không được thương nhớ mà rơi lệ.

"Hảo, hảo, tiểu bảo bối không nên khóc nữa." Diêm Tống Bình xoa xoa gò má phấn nộn của con gái, cười nói: "Con được định là thiên địa chi chủ, không nên tùy tiện rơi nước mắt nữa, biết không?"

"Con biết rồi." Chu Sa vịn tay lên đùi của Diêm Tống Bình, nói: "Nương, lần trước ngài bị súc sinh đả thương, vết thương đã khỏi rồi chứ? Diêm La vẫn lo lắng lắm."

"Nương không sao, đáng lo là con đó." Diêm Tống Bình đau lòng nói: "Vừa trải qua thiên kiếp, lại còn gặp ngay Xích Quỷ, đúng là ép người quá đáng mà."

"Nhưng Diêm La cũng không sao mà."

"Thôi nào, A Bình, nàng cũng phải để ta nói chuyện với con chứ!"

Diêm Tống Bình nhìn sang Thiên Văn Cẩm đang bất mãn nói với nàng, liền xấu hổ cười, nói: "Tiểu Diêm La, con mau qua nói chuyện với mẫu thân đi."

"Vâng~"

Chu Sa đến trước mặt Thiên Văn Cẩm, dang tay ra, nói: "Mẫu thân, nhi nữ cùng ngài không hỏa hàn tương khắc, ngài ôm nhi nữ được không?"

Tâm Thiên Văn Cẩm cũng muốn nhũn ra, liền ôm Chu Sa lên, sủng nịch hôn lên gò má nhi nữ một cái.

"Bảo bối, mẫu thân thật nhớ con a."

"Con cũng nhớ mẫu thân."

Chu Sa ngồi trên đùi của Thiên Văn Cẩm, đung đưa chân, tiếng chuông Tẫn Phong Linh réo rắt vang lên.

Thiên Văn Cẩm nhìn Tẫn Phong Linh trên chân Chu Sa, liền nói: "Tiểu Diêm La có hư hỏng không nghe lời thượng thần hay không?"

Chu Sa dẩu môi: "Mới không có, là sư phụ..."

"Khụ..."

Nghe tiếng ho khan của Úc Khuynh Tư, Chu Sa vội sửa lại: "Sư phụ rất thương yêu nhi nữ, mà nhi nữ cũng rất nghe lời ngài."

"Vậy thì tốt." Thiên Văn Cẩm miết gò má của con gái, nói: "Xem xem, lớn lên lại nói nhiều như vậy, khẳng định khiến thượng thần và các môn đồ U Nham cảm thấy đau đầu đi."

"Mẫu thân luôn nghĩ xấu cho Diêm La."

Thiên Văn Cẩm ha hả cười, nói: "Nếu không có là tốt."

Một nhà vui vẻ ngồi nói chuyện, chỉ có Úc Khuynh Tư là người ngoài, nàng lại không thể rời đi, sợ con gà nhỏ đó lại nhân cơ hội không có nàng ở bên cạnh mà tố cáo với Linh hậu là nàng thảm mất.