Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 10: Qua sông hiến kế (nhất)




Cho dù là địa phương náo nhiệt nhất của Lộc trấn, vẫn còn kém xa Lạc thành, có điều vẫn có mấy con phố coi như phồn hoa.

“Nhìn thấy không, đám nha đầu kia nhìn chúng ta đi ra với bộ dạng thật hâm mộ.” Ở cửa một cửa hàng son phấn, Lục Cúc liếc nhìn xung quanh sau đó quay đầu nói với ba người Mặc Tử, Bạch Hà, Tiểu Y.

“Có cái gì phải hâm mộ? Chúng ta chỉ ra ngoài mua đồ cho cô nương mà thôi. Đúng rồi, đừng chỉ để ý đến cô nương, còn có hai vị phu nhân nữa đó. Về phần Vệ Lục cô nương ——” Lúc trước Bạch Hà đưa thuốc thơm chống say tàu cho Vệ Lục nương, bị người ta kiêu ngạo từ chối, lúc này vẫn cảm thấy do dự.

“Hai vị phu nhân cũng còn được, nhưng vị Lục cô nương của Vệ gia thì quên đi. Chỉ khi nào đối mặt với cô cô ruột của nàng, trên mặt nàng ta mới có chút nhân khí, còn bình thường nhìn ai đều lạnh lùng, đúng là hình tượng băng sơn mỹ nhân tiêu chuẩn.” Khi ở bên ngoài, Lục Cúc được tự tại, cho nên nghĩ cái gì là nói cái đó.

“Vệ Lục cô nương không quen thân mật với người khác mà thôi.” Bạch Hà luôn luôn nghĩ tốt về người khác.

“Bạch Hà, ngươi muốn mua cái gì?” Mặc Tử không có bình luận gì với Vệ Lục nương, chỉ biết khi nàng nhìn thấy Nhị Lang của Tiêu gia, không còn chút hình tượng nào giống băng sơn mỹ nhân cả.

“Ta muốn mua chút đồ gia vị, bột mì và nguyên liệu nấu ăn, sợ đồ trên thuyền cô nương ăn không quen.” Bạch Hà phụ trách khẩu vị của Cầu Tam nương.

“Lục Cúc, ngươi muốn chọn son cho mình hay là cho cô nương đây?” Mặc Tử lại hỏi Lục Cúc.

“Ta biết nơi này có bán da hươu, muốn tìm xem có loại nào thật tốt hay không, mua về may cho cô nương một chiếc áo khoác. Kinh thành nằm ở phía bắc, nghe người ta nói mùa đông tuyết rất lớn.” Lục Cúc nhìn nghịch ngợm chút, nhưng làm việc rất có chừng mực và cẩn thận.

“Vậy ngươi vào cửa hàng son phấn làm gì?” Tiểu Y luôn nhìn chung quanh đột nhiên mở miệng.

“Là ta thấy hình thức của chiếc khăn da hươu kia có chút mới mẻ, chứ đâu phải là xem son phấn.” Lục Cúc kéo tay Bạch Hà, “Bạch Hà, giúp ta nhìn xem có được không?”

“Chúng ta chỉ có hai canh giờ, chi bằng tách ra hành động?” Nói thật, ăn, mặc ở, đi lại đã có Bạch Hà, Lục Cúc lo, Mặc Tử không nghĩ ra mình phải mua sắm cái gì.

“Ừ —— như vậy cũng tốt. Ta và Lục Cúc một đường, ngươi và Tiểu Y một đường. Có điều, cũng phải bớt chút thời gian ăn một bữa cơm, vậy nên sau một canh giờ hẹn nhau ở quán cơm kia đi.” Bạch Hà không luôn là người suy nghĩ chu đáo nhất.

“Cô nương phạt ta ba ngày không được ăn cơm.” Mặc Tử nhớ rõ mình đang là người “thân mang tội “.

“Tiểu thư phạt ngươi không được ăn cơm, cũng không phải không thể ăn đồ ăn.” Tiểu Y thuật lại lời của Cầu Tam nương, hơn nữa còn tự mình lý giải, “Ăn bánh bao cũng không sao.”

Phốc —— Mặc Tử chút nữa cười lớn, đây không phải là nghiền ngẫm từng chữ một rồi tìm lỗ hổng sao?

“Tiểu Y, ngươi thật thông minh nha.” Ánh mắt Lục Cúc sáng lên, “Đúng thế, cô nương nói không thể ăn —— cơm, ăn mỳ vẫn được.”

“Các ngươi đều rất thông minh, có điều cô nương nói không thể ăn cơm, thật ra ý tứ chính là không được ăn.” Loại lỗ hổng này, Mặc Tử còn rất có cốt khí không muốn chui qua.

“Không phải ta nói, là tiểu thư nói.” Tiểu Y nghiêm trang “bán đứng” Cầu Tam nương, “Nàng còn nói, cho dù nàng không cho ngươi ăn, Bạch Hà và Lục Cúc cũng sẽ vụng trộm cho ngươi ăn.”

“Ta đã nói cô nương không phải là chủ tử không biết phân biệt phải trái mà. Nếu nàng thật sự muốn phạt ngươi, sao còn để ngươi cùng chúng ta ra ngoài mua đồ? Nay Tiểu Y nói như vậy, càng hiểu được, dù sao chỉ cần không ở trước mắt cô nương ăn cái gì là được.” Bạch Hà vô cùng vui vẻ vì Cầu Tam nương không quá giận Mặc Tử, “Cô nương luôn mạnh miệng mềm lòng. Mặc Tử, về sau ngươi nói chuyện cũng phải thu liễm một chút. Chúng ta là nha đầu, không thể tranh luận với chủ tử như vậy.”

Mặc Tử cười cười, khẽ gật đầu không lên tiếng.

Vì thế, sau khi ấn định thời gian và địa điểm gặp nhau, bốn người tách ra.

Nhưng, rất nhanh, Mặc Tử phát hiện mình chọn sai đồng bạn rồi. Nàng vốn nghĩ cùng Tiểu Y một tổ, không cần đi theo hai nữ nhân cuồng mua sắm như Bạch Hà hay Lục Cúc, chạy gãy chân mình. Lại quên mất, tuy rằng Tiểu Y không thích đi dạo phố, lại thích đi bộ ở những nơi người ta không nhìn thấy. Chưa đến nửa canh giờ, nàng mới hơi thất thần trước quầy hàng bằng gỗ được chế tác rất tinh xảo ở trong một quán trà, mà khi quay đầu đã phát hiện không thấy Tiểu Y đâu. Muốn đi tìm người, bầu trời u ám đột nhiên lại có mưa lớn trút xuống.

“Cô nương, trận mưa này có lẽ phải lát nữa mới tạnh, không ngại tiến vào cửa hàng uống chén trà xuân, hai văn tiền một bình thôi.” Một lão nhân râu tóc bạc phơ cười tiếp đón Mặc Tử.

Mỗi góc của quán trà đặt một cái bàn, ở giữa có bày một quầy hàng có cả bếp lửa, vừa để pha trà, vừa chưng bánh. Lão nhân đang bận bịu ở giữa quầy, bày ấm trà chén trà lên đĩa, trên mặt quầy còn có những hũ sứ trắng bên trên có dính giấy đỏ chữ đen viết tên các loại đồ ăn vặt ăn kèm với trà như đậu phộng, hạt dưa, bánh hạt vừng. Bên ngoài quán có một cái giếng, bên cạnh giếng có đặt chậu gỗ lớn, trong giếng chứa đầy nước trong vắt.

Vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại mới cảm thấy quán trà này vô cùng sạch sẽ thuận mắt, lão nhân bán trà cũng chân thành tha thiết. Hơn nữa, cũng không thể vì tránh mưa mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nhà người ta, Mặc Tử duỗi tay vỗ vỗ hạt nước mưa đọng trên đầu vai, bước vào trong quán.

“Lão nhân gia, vậy thì cho ta một bình trà xuân và một đĩa bánh ngọt.” Nếu Cầu Tam nương cho phép nàng dối trá, nàng cũng không cần giả thanh cao. Vệ Lục nương thường xuyên bày ra tư thế lãnh đạm thanh cao, nàng cũng không cảm thấy như thế có chỗ nào tốt.

“Được, cô nương ngồi đi, lập tức sẽ có liền.” Chỉ mong bán được một bình trà hai văn tiền, không ngờ lại kiếm được đến tận sáu văn tiền, lão nhân rất vui vẻ.

Mặc Tử suy nghĩ đến thân phận nữ nhi của mình, cảm thấy không thích hợp ngồi ở ngay mặt đường, cho nên bước đến chiếc bàn ở một góc. Bàn ở góc phía đông đã có hai người ngồi, cho nên nàng chọn một bàn nhỏ ở góc phía tây.

Chỉ chốc lát sau, lão nhân đem ấm trà và chén trà đặt lên trên bàn, lại bưng một đĩa bánh nóng hôi hổi đến.

“Cô nương chỉ đi một mình thôi sao?” Lão nhân rất thích cùng khách nhân nói chuyện phiếm.

“Không phải, cùng đi còn có ba tỷ muội nữa, có điều các nàng đang ở cửa hàng phía trước mua đồ.” Mặc Tử dùng chiếc đũa gắp một miếng bánh, nhân đậu đỏ tinh mịn chảy ra, mùi thơm ngọt bốn phía. Có lẽ là do mỹ thực trước mặt, tâm tình nàng tốt lên không ít, cho nên không ngại cùng lão nhân tán gẫu vài câu.

“Thế thì tốt rồi.” Lão nhân trở lại quầy hàng, đem một chén nhỏ lá trà trải ra trên chiếc sàng, chầm chập chọn lá trà bị hỏng, “Gần đây trấn ta không yên ổn lắm, cô nương tốt nhất không nên ra ngoài một mình.” Quả nhiên là người biết quan sát.

“Lão nhân gia, sao lại nói lời ấy?” Mặc Tử nghĩ đến dân chạy nạn ở ngoài hai bên bờ sông, “Ngài muốn nói đến dân chúng từ bên Ngọc Lăng sang đây sao?”.

“Đúng vậy. Con người luôn muốn được sống, một khi lâm vào bước đường cùng, cái gì bọn họ cũng dám làm.” Lão nhân lắc lắc đầu, “Tuy rằng bọn họ cũng rất đáng thương.”

“Ngài không cần lo lắng, ta nhìn thấy bên ngoài trấn có bố trí trạm gác, rất nhiều binh lính, ngăn bọn họ ở bên ngoài, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến dân chúng trong trấn.” Mặc Tử nói chuyện mình tận mắt nhìn thấy.

“Cô nương có điều không biết, hiện nay bên ngoài trấn có hơn vạn dân chạy nạn, một ngàn binh lính sao có thể ngăn được? Những người đến đây đầu tiên, nghe nói đã bắt đầu ăn xin ở phía tây, khiến cho những người dân ở nơi đó vô cùng buồn phiền. Hai ngày trước, còn có người bị cướp nữa. Ta thấy, những người bên ngoài kia xông vào đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Ngón tay nhặt lá trà của lão nhân hơi run lên, “Đến lúc đó cái cửa hàng nhỏ này của ta không biết có trụ nổi hay không. Đây chính là toàn bộ gia tài của ta.”

“Lão nhân gia, ngài nói không phải dân chạy nạn, mà là bạo dân.” Mặc Tử là người Ngọc Lăng cho nên phản ứng cũng vô cùng nhạy cảm, tự nhiên là muốn bảo vệ người một nước, “Nếu không phải hai nước giao chiến, bọn họ vốn chỉ là dân chúng an phận thủ thường, tránh được đến đây chỉ mong có chỗ cư trú, mong có bữa cơm no, sẽ không làm hại người vô tội.”

“Có thể nhìn ra được, cô nương là người tốt. Nhưng chó cuống lên còn có thể nhảy tường, người đói bụng phát điên thì chuyện gì cũng có thể làm. Ta chỉ cần nghĩ mình là những người đó, liền cảm thấy vì mạng sống, cái gì ta cũng có đồng ý làm.” Lão nhân buôn bán cả đời, nhìn thấu nhân tình thế thái.

“Quan phủ nơi này hẳn là sẽ nghĩ ra biện pháp đi?” Mặc Tử biết Lộc trấn không phải cứ điểm phòng thủ đóng quân, “Thủy quân thả cho bọn họ tiến vào, chắc là đã có dàn xếp rồi.”

“Quan phủ?” Lão nhân cười hắc hắc, lộ ra hàm răng giống như lá trà khô vàng, “Tiểu cô nương thật ngây thơ. Một hai trăm người thì có thể. Nhưng hơn một vạn dân muốn có cơm ăn, quan phủ cũng không có biện pháp.”

“Nhưng trước đây Đại Chu cũng từng gặp thiên tai, chẳng lẽ không đến một vạn dân chịu nạn? Quan phủ mở kho phát lương thực, triều đình cũng rút ngân khố cứu giúp, cuối cùng vẫn có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Hoa châu nhiều vùng đất phì nhiêu màu mỡ, chỉ cần các phủ nha đồng tâm hiệp lực, muốn giải quyết vấn đề ấm no cho dân chạy nạn, cũng không phải không có khả năng.” Sức lực của một người cực kỳ bé nhỏ, nhưng sức mạnh của một quốc gia là ngất trời.

“Cô nương, ta xin hỏi ngươi một vấn đề.” Lão nhân và Mặc Tử càng nói càng hăng say.

“Lão nhân gia xin cứ hỏi.” Mặc Tử buông đũa, bánh mới chỉ ăn được một nửa.

Hai người nói chuyện không chú ý đến ai, nhưng hai người ngồi ở bàn gỗ góc phía đông của quán, vốn đang uống trà nói chuyện đều ngừng động tác, một nam nhân ngồi đối diện với Mặc Tử còn nhìn về phía này.

“Hai thôn làng. Một làng gặp hoả hoạn lớn, lương thực dự trữ của mùa đông bị đốt cháy hết. Thôn làng còn lại tuy không gặp phải tai họa, nhưng lương thực mùa đông chỉ đủ cho người trong thôn mình. Mọi người trong thôn gặp nạn chạy đến thôn làng còn lại hỏi xin lương thực. Nếu cho, thôn dân trong làng không gặp tai họa sẽ khổ sở trong mùa đông đó, nói không chừng còn không chăm sóc nổi cho người già, trẻ nhỏ trong thôn. Vậy ngươi nói xem, có nên cho lương thực hay không? Hai thôn làng, bình thường xa lạ, không bên nào gần gũi với bên nào.” Lão nhân chỉ đặt ra giả thiết, ý tứ trong đó là muốn nói rõ Ngọc Lăng và Đại Chu là hai quốc gia khác biệt, Đại Chu không có nghĩa vụ phải cứu vớt dân chúng Ngọc Lăng.”Ta vừa nói rồi, dân chạy nạn này đúng là đáng thương. Nhưng bọn họ là người Ngọc Lăng, quan phủ Hoa châu chúng ta mở kho phát lương thực cho bọn họ, nhỡ sau này dân chúng Hoa châu gặp tai nạn, đến lúc đó không còn lương thực, phải làm như thế nào?”

“Lão nhân gia, ý của ngài, ta hiểu được. Như vậy đi, ta không trực tiếp trả lời vấn đề của ngài, để ta kể một câu chuyện xưa là được rồi.” Mặc Tử đầy một bụng chuyện xưa, đến thời điểm cần thiết miệng đều lưu loát nói ra, đầu óc có muốn ngăn cũng không được: “Rất lâu trước kia, trong thôn nhỏ có một hộ gia đình, trong nhà có nuôi hai con gà và một con heo, còn có một con chuột. Đương nhiên, con chuột không phải người nông dân nuôi. Hôm nay, có một người khách đến nhà của người nông dân, vì thế người nông dân phải làm thịt hai con gà. Con chuột thấy thế rất sợ hãi, bỏ chạy đi nói cho con heo, nói gà đã bị chủ nhân giết chết. Nhưng heo nghe xong lại cảm thấy không có chuyện gì, chết là gà chứ không phải nó. Gần đến lễ mừng năm mới, người nông dân bắt đầu cho heo ăn rất nhiều thức ăn ngon, con heo cảm thấy vô cùng sung sướng, mỗi bữa đều ăn đến nỗi không thể đứng dậy. Con chuột khuyên nó nên ăn ít một chút, còn nói với heo nên nhanh chóng rời khỏi nhà người nông dân, nhưng heo căn bản không nghe vào. Rất nhanh, con heo càng lúc càng béo. Kết quả, đêm giao thừa, người nông dân mời đến nhà rất nhiều khách, cuối cùng đem heo béo giết chết.”

Lão nhân bán trà há to miệng, ôi một tiếng.

Một người ở bàn phía đông vốn luôn quay lưng về phía Mặc Tử, đột nhiên xoay người lại.