Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 11: Qua sông hiến kế (nhị)




Người nọ đầu đội mũ trượng phu(1), khuôn mặt trắng trẻo lại có một hàng ria mép rậm, mắt lớn như chuông, lỗ mũi hơi hếch lên, tai lớn, lại có một cái miệng nhỏ đỏ au.

Mặc Tử đối mặt với hắn, thấy bộ dạng hắn kỳ lạ, tuổi cũng không lớn, chỉ hơn hai mươi.

Người nọ lại rất hiểu lễ nghĩa, mỉm cười gật gật đầu với Mặc Tử.

Mặc Tử nâng chén trà lên, thản nhiên cong khóe miệng, coi như đáp lại.

“Lão nhân gia, ngài nghe có hiểu ý tứ của câu chuyện này?” Mặc Tử không có ý định nói chuyện với hai nam tử ở bàn kia, tiếp tục tán gẫu với chủ quán.

“Sơ sơ ——” Lão nhân đã sớm buông việc trong tay, nghe đến say sưa, “Con heo kia thật ngốc, nếu cùng con chuột chạy trốn thì tốt rồi.”

Ôi, vấn đề không phải ở việc có chạy trốn hay không, được chứ?

Mặc Tử ha ha cười nói, “Lão nhân gia, gà và heo trong truyện chính là Ngọc Lăng và Đại Chu. Đại Cầu vốn là một tộc người chăn nuôi ở quan ngoại, bọn họ chọn nơi có cỏ non mà cư trú, thảo nguyên tuy lớn, là nơi cỏ non sinh trưởng thuận lợi, nhưng cho dù là ở nơi như vậy, không tranh đoạt sẽ không thể sinh tồn, cho nên bọn họ mới mạnh mẽ thiện chiến, tàn nhẫn hiếu chiến đã ăn sâu vào trong máu thịt của bọn họ. Hiện nay tuy rằng đã thành lập quốc gia nhiều năm, nếp sống cũng dần giống người hán, nhưng bản năng chiếm đoạt vẫn mạnh mẽ. Đại Cầu không coi trọng hứa hẹn trăm năm yên ổn giữa bốn nước, đột nhiên mang binh chiếm đánh Ngọc Lăng, khiến Ngọc Lăng trở tay không kịp mà mất nước, dã tâm rất rõ ràng, sao bọn họ có thể có thể nuốt một nước rồi dừng tay? Giờ phút này nếu như Đại Chu không cứu dân chúng Ngọc Lăng, tương lai khi Đại Cầu xâm chiếm, sao có thể kỳ vọng những người Ngọc Lăng sẽ cùng chiến đấu với chúng ta. Khi chiến tranh xảy ra, thêm một đôi tay là thêm một phần hi vọng kháng địch. Ngoài kia hơn vạn dân chạy nạn, nếu Đại Chu ta có thể thu dụng bọn họ, để những thợ thủ công của bọn họ vì Đại Chu chế tạo vũ khí, tráng hán vì Đại Chu ra trận giết địch, nữ nhân vì Đại Chu dệt cửi may quần áo, tiểu hài tử vì Đại Chu kéo dài huyết mạch. Ngọc Lăng không giống Đại Cầu, dân chúng trước kia của Ngọc Lăng cũng là người hán giống Đại Chu, một mạch sinh ra, tình cảm truyền lại. Nếu người Đại Chu bỏ rơi người Ngọc Lăng, như thế có gì khác với con heo chỉ biết vỗ béo chính mình mà không nghĩ đến vận mệnh?”

“Đúng là không có gì khác.” Thì ra không cứu dân chạy nạn này lại có khả năng hại Đại Chu mất nước, lão nhân có chút khẩn trương, “Như thế quan phủ nên phát lương thực sớm một chút.”

“Đúng là nên càng sớm càng tốt. Một khi quá đói, rất có thể sẽ xảy ra những chuyện như lão nhân gia đã nói.” Mặc Tử uống một hơi cạn sạch chén trà, lại bắt đầu ăn nửa khối bánh còn lại.

“Bốn chữ môi hở răng lạnh, còn không sinh động bằng chuyện xưa cô nương kể.” Nam tử có diện mạo kỳ quái ở bàn phía đông vỗ vỗ tay tán thưởng, “Có điều xin cho tại hạ nói một câu, trong chuyện xưa chỉ cần con heo chạy trốn là có thể tránh được cái chết, nhưng dân chạy nạn ở ngoài trấn kia không phải dễ dàng cho ăn no như vậy. Thức ăn của một vạn người, mà Lộc trấn cũng chỉ là một trấn nhỏ, cho dù quan huyện lão gia có mở kho thóc, cũng khó có thể chống đỡ thức ăn ba ngày cho toàn bộ mọi người.”

“Ba ngày, đối những người đó mà nói chính là cơ hội để sống sót, so với hôm nay chế đói đã tốt hơn, so với ngày mai biến thành bạo dân cũng tốt hơn. Một khi cả vạn người đói làm loạn, binh sĩ của Lộc trấn có thể chống đỡ được bao lâu?” Mặc Tử không hề nghi ngờ chuyện ngăn người ở bên ngoài trấn mà không quan tâm sẽ trở thành mầm tai vạ.

“Cô nương nói quá đơn giản rồi, ba ngày sau sẽ làm như thế nào?” Nam tử còn lại tuổi trung niên, mặc áo dài của văn sĩ, mắt nhỏ râu dài, nói chuyện rất nặng nề, nhưng không hề có sự khinh miệt với nữ tử, chỉ là bàn chuyện.

“Thật ra cứu tế của quan phủ, chẳng qua chỉ là giải quyết tình huống khẩn cấp trước mặt. Cuối cùng, vẫn nên có phương pháp giải quyết vấn đề căn bản.” Bản thân Mặc Tử đã suy nghĩ không ít.

“Ồ? Mưa tạnh rồi.” Chủ quán liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái.

Ngói xanh trên đình vốn ngấn nước lúc này chỉ còn những dòng nước nho nhỏ chảy xuôi xuống. Thùng gỗ bên cạnh giếng, rõ ràng có thể phản chiếu cành lá trên cây.

Mặc Tử nghĩ thời gian đã sắp đến, cho nên quay sang hỏi lão bản, “Lão nhân gia, bao nhiêu tiền?”

“Sáu văn tiền.” Lão nhân biết khách muốn đi, cho nên tiến lên thanh toán.

Mặc Tử lấy từ trong túi vải ra sáu văn tiền, đặt vào trong khay trà, nói lời cảm ơn, xoay người muốn rời đi.

“Cô nương vừa nói phải có biện pháp giải quyết vấn đề căn bản, không biết cô nương có chủ ý gì hay không?” Người có khuôn mặt kỳ quái gọi nàng lại.

Mặc Tử xoay người, nhìn hắn, cong mi cười, “Ngươi hỏi như thế có được coi là chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng hay không?” Vốn không muốn quan tâm đến người xa lạ, nhưng người xa lạ lại để tâm đến nàng.

“Cô nương ——” Người có khuôn mặt kỳ lạ đứng lên, đang muốn nói tiếp.

“Tự nhiên là không có đạo lý.” Văn sĩ trung niên cũng đứng lên, “Mọi người chẳng qua là ngày mưa trong quán trà tán gẫu, thuận miệng quan tâm một chút chuyện trên trấn mà thôi, không nên dùng câu nói chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.”

“Nếu là tán gẫu, cho dù ta có biện pháp, cũng có ý nghĩa gì? Hai vị, thật xin lỗi, ta có hẹn với nhóm tỷ muội, cáo từ.” Mặc Tử ra ngoài, tính tình lại thẳng thắn như Mặc ca.

“Vị cô nương này, xin đợi một chút.” Người có tướng mạo kỳ quái không để ý tới ánh mắt của văn sĩ trung niên, tiến lên vài bước, “Nghe cô nương nói chuyện, thực là được mở rộng tầm mắt, tiểu sinh nguyện thỉnh giáo cô nương về phương pháp kia.”

Tiểu sinh? Đây không phải là danh xưng cho người hào hoa phong nhã, ngũ quan thanh tú sao? Lại từ trong miệng một người mắt to mũi hếch môi anh đào, thật sự là quái dị. Trong lòng Mặc Tử buồn cười.

“Tiểu sinh họ Giang tên Đào, hiện ở Lộc trấn, tuyệt đối không dối gạt cô nương nửa lời, có thể vừa đi vừa nói chuyện hay không?” Nhưng khi bước qua người Mặc Tử lại dừng lại, giữ khoảng cách ba thước.

“Giang… Sinh, hành động này sợ không ổn.” Văn sĩ trung niên há hốc miệng, “Người ta là cô nương, đi cùng nam tử lạ, sẽ dẫn đến dị nghị.”

“Vị cô nương này có thể một mình vào quán uống trà, có lẽ không phải nữ tử bình thường. Tiểu sinh thật tình thỉnh giáo, cũng chỉ vì muốn góp một phần sức lực với những người dân chạy nạn ở bên ngoài mà thôi.” Giang Đào không nhìn văn sĩ trung niên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mặc Tử.

Ánh mắt kia, thực kiên trì, thực chân thành, khiến cho Mặc Tử nhìn xem cũng có chút chột dạ. Mặc dù nàng suy nghĩ không ít, nhưng rốt cuộc biện pháp kia có thể giải quyết vấn đề hay không, thật ra nàng không nắm chắc một chút nào.

“Vì sao ngươi nhất định phải nghe biện pháp của ta?” Nàng có thể khẳng định. Nếu có mười người nghe những lời vừa rồi của nàng, thì có lẽ là chín người cho rằng nàng ăn nói lung tung, chỉ có Giang Đào này nguyện tin tưởng nàng.

“Tiểu sinh không thể nói rõ, chỉ cảm thấy cô nương hẳn là người có tri thức, cũng không phải là người thích nói loạn, đối với lời nói của bản thân hình như tương đối tin tưởng.” Giang Đào ở đứng ngoài đình chờ.

Hai người kia hẳn là tri thức yêu nước, nói chuyện quốc sự nhiệt huyết sôi trào, theo bọn họ nói vài câu cũng không có gì. Mặc Tử nghĩ như vậy, cho nên bước ra ngoài đình, bảo trì khoảng cách ba thước với Giang Đào, chậm rãi đi về phía phố xá sầm uất.

Văn sĩ trung biên không có biện pháp nào, vội vàng trả tiền trà, rồi đi theo phía sau hai người.

“Tuy rằng ta có chút chủ ý, nhưng rốt cuộc có thể dùng hay không, lại thật sự không biết.” Nói thì dễ dàng, hành động mới khó.

“Tiểu sinh nguyện ý nghe.” Giang Đào thật sự là người chỉ cần nghe qua là không chịu từ bỏ.

“Vậy thì trước tiên nói về tình cảnh hiện nay của huyện nha.” Muốn giải quyết vấn đề, trước phải phân tích hoàn cảnh. Giống như tạo thuyền chiến, trước phải phân tích các loại số liệu.

“Huyện nha hiện nay có tình cảnh như thế nào?” Không phải Giang Đào không hiểu, mà hắn muốn nghe lời nói của Mặc Tử.

“Thứ nhất, loạn trong giặc ngoài.” Ngón tay Mặc Tử duỗi ra, “Bên trong lo lắng, chỉ sợ không được cấp trên chống đỡ, hoặc là cấp trên lảng tránh, không thể đoán được ý đồ của cấp trên, cho nên không tàn nhẫn đuổi người mà chỉ chặn ở bên ngoài. Hoạ ngoại xâm, đương nhiên chỉ sợ những người đó đứng lên làm phản thì biết làm sao.”

Giang Đào liên tục nói ba tiếng “phải”, lại vội hỏi, “Thứ hai thì sao?”