Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 36: Nhất định là ta (nhị)




Mặc Tử vừa ra bên ngoài phủ, đã thấy Tán Tiến dắt hai con ngựa đứng ở đằng xa.

“Sầm Nhị bảo ngươi tới đón sao?” Mặc Tử sửng sốt, thầm nghĩ tuy rằng hai bên đã bắt đầu truyền lại tin tức, có điều nàng đã nói sẽ tự mình đến Ngọc Hòa phường.

“Ừ. Hắn nói, một cô nương như ngươi đi đường xa như vậy không thích hợp. Mà ta cũng tự mình muốn đến, dù sao hắn cũng không có việc gì cho ta làm, ta nhàn rỗi vô cùng. Hơn nữa, ngươi là chủ nhân của ta, đáng lẽ ta nên đi theo ngươi cả ngày. Chi bằng ta sẽ khiến chủ nhân kia của ngươi ——” Một tay Tán Tiến cầm kiếm, một tay đặt ở ngang cổ huơ loạn.

“Tán Tiến?” Mặc Tử xem vẻ mặt đùa giỡn có chút ác ôn của hắn.

“Hả? Chuyện gì?” Thật ra biểu tình của Tán Tiến không có sát khí.

“Ngươi mới theo ta không bao lâu, đã đem võ đức mà ông nội và cha ngươi dạy bao năm vứt bỏ rồi sao? Kẻ làm chủ nhân như ta cũng quá uất ức rồi.” Người tốt cuối cùng trên thế giới cũng bị nàng làm hỏng rồi sao?

Tán Tiến nghe thế đỏ mặt, “Ta chỉ buồn phiền chủ nhân của mình còn có chủ nhân nữa. Nhỡ khi ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì ta sẽ không thể bảo vệ được. Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng đã cảm thấy nôn nóng. Vừa rồi ngươi chưa tới, ta đi chung quanh một vòng. Nơi này lớn như vậy, nhưng tường cũng không quá cao. Vào trong rất dễ dàng, muốn đưa ngươi đi ra, chẳng tốn bao nhiêu công sức. Mặc ca, ngươi đã từng nói, tự do là thứ tốt đẹp nhất. Ngươi thông minh như vậy, lại dựa vào thanh kiếm trong tay ra, nếu thoát được chỗ này, chúng ta cũng không cần trở về nữa.”

Mặc dù dong dài, nhưng cũng là có lý.

Mặc Tử cười cười, “Tán Tiến, võ công của ngươi cao cường thế nào?”

Đại khái chưa có ai hỏi hắn về vấn đề này, cho nên hắn gãi gãi đầu ngập ngừng, “Có lẽ là rất tốt. Cha ta nói, nếu như ta đi săn thú, tuyệt đối không bao giờ trở về tay không. Cha cũng nói, ta đương nhiên không đánh lại ông nội của ta, nhưng nếu so sánh với người khác một hai hán tử khỏe mạnh thì không thành vấn đề. Ta cũng không biết rõ lắm. Ngoại trừ giao đấu với cha, ta lớn như vậy, nhưng vẫn chưa dùng đến thanh kiếm này.”

“Như thế hẳn là rất tốt.” Mặc Tử cũng cho rằng, trên đời không nhiều võ lâm cao thủ như vậy, “Ta nói chuyện này, nói một lần. Ngươi hãy nghe cho kỹ, hơn nữa về sau cũng đừng hỏi lại. Trong chốn thế đạo hiểm ác này, chỉ dựa vào hai người chúng ta căn bản không thể sống tốt, đặc biệt ta còn là một nữ tử. Ta đang tìm biện pháp, để về sau không ai có thể bắt nạt chúng ta. Chủ nhân hiện tại của ta, tuyệt đối không phải trở ngại mà chúng ta cần phải lo lắng. Ngược lại, có nàng ta ở phía trước che mưa chắn gió, ta mới có thể ở phía sau làm chuyện ta muốn làm. Con đường đã chọn, ta muốn đi đến điểm cuối cùng, nhưng không phải hấp tấp vội vàng. Chuyện không nắm chắc trong tay, ta sẽ không tùy tiện làm. Giống như khi đi thuyền, ngươi nhìn thấy là ngược gió, nhưng chỉ cần chuyển đúng hướng, ngược gió sẽ biến thành thuận gió, người khác cho rằng không thể đi, nhưng chúng ta vẫn thuận gió xuôi dòng. Không lâu, ta sẽ trở thành người có thể tự do ra vào bức tường kia. Đến lúc đó, núi cao hoàng đế xa, có chủ cũng như không. Hưởng lợi tất nhiên có ngươi ta, mà trời có sập xuống thì ta cũng không phải kẻ đầu tiên bị đè chết.” Chỗ tốt của thời đại này chính là, mọi người đều nghĩ hạ nhân phải nghe sai khiến của chủ nhân, cho nên xảy ra chuyện đều lần từ trên cao xuống.

Tán Tiến nghe xong có chỗ hiểu lại có chỗ mơ hồ, nhưng điều khiến hắn cao hứng đó là, trong lời nói của Mặc Tử đều kéo cả hắn vào, có ý nhắc nhở hắn chỉ cần toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng là được.

Nhìn thấy con ngựa đen thở mạnh, Mặc Tử không thoải mái cho lắm. Nàng không thích cưỡi ngựa, không thích theo bản năng. Hoặc là nói, bởi vì nàng thích là thuyền. Thuyền là phương tiện giao thông đường thủy, ngựa là phương tiện đi lại trên đất liền, cho nên nàng không thích ngựa. Xe ngựa thì đỡ hơn một chút, nhưng ngồi trên lưng ngựa luôn có cảm giác sắp bị hất xuống. Có điều, đường xá ngắn, cưỡi ngựa là lựa chọn tốt nhất.

Mặc Tử nắm chặt dây cương, phần yên ngựa cứng ngắc, bụng ngựa cọ xát vào bắp đùi, quả thật là không thoải mái chút nào.

Cũng may Chức Vân phường cách Ngọc Hòa phường không xa lắm, Tán Tiến còn dẫn nàng đi theo con đường ngắn nhất, trước khi mông run đau nhức, đã đến được phố Đồng Vũ. Hôm nay đám người Sầm Nhị mới chuyển đến nơi này, còn chưa khởi công, cửa lớn vẫn ở phía đường Lộc Giác.

Mặc Tử không muốn tiếp tục cưỡi ngựa, xoay người trượt xuống, đem dây cương giao cho Tán Tiến, tự mình đi theo đường phía tây Đồng Vũ, thuận tiện thăm dò khoảng cách một chút. Sau khi tốt nghiệp đại học quân đội, một trong số những điều nàng tổng kết được chính là, càng nắm vững được số liệu chuẩn xác thì khả năng thành công càng lớn. Địa điểm đã mua được không có nghĩa là có thể ngồi chờ đếm tiền. Số liệu tìm hiểu được lần thứ hai càng khiến nàng tự tin thêm với quyết định của mình, thậm chí nàng còn phát hiện ra, chung quanh đường Lộc Giác thật ra cũng có rất nhiều cửa hàng, có thể là ảnh hưởng bởi phố Đồng Vũ, cho nên cũng khá náo nhiệt.

Nhưng khi nàng nhìn thấy cửa lớn của Lâm phủ, lại thấy một đám người đang vây phía trước chỉ trỏ.

Tán Tiến đuổi kịp tới, mặt không đỏ thở không gấp, chỉ là giọng nói có nặng nề hơn chút, “Mặc ca, Sầm Nhị bảo ta gọi ngươi đến đó. Xảy ra chuyện, hắn không biết làm thế nào.”

Mặc Tử vội vàng tiến đến, hỏi: “Biết là chuyện gì không?”

Tán Tiến nhíu mày, “Không biết, hình như ta nghe thấy tiếng nữ nhân khóc.”

Mặc Tử cả kinh, lập tức nghĩ đến Trân nương kia. Nhưng suy nghĩ kĩ, Lâm công tử tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng khi nàng nói đến chuyện cha mẹ hắn chết sớm, huynh muội dựa vào nhau mà sống, hình như hắn vẫn còn chút cảm xúc. Dù thế nào cũng là muội muội ruột thịt, hắn còn là người từng đọc sách thánh hiền, đóng cửa lại náo loạn thì đã đành. Đằng này cửa lớn mở rộng, một đám người vây quanh xem náo nhiệt, nào có thể làm ra chuyện gì bất lương. Có lẽ là nha đầu nào đó của Lâm phủ khóc nháo không chịu rời khỏi chủ nhân mà thôi.

Khi tới gần, mới phát hiện ra người tụ tập quả không ít, vòng trong vòng ngoài, nếu không phải Tán Tiến đi trước tách ra một lối, nàng còn phải đau đầu nghĩ biện pháp tiến vào.

Một đường chỉ nghe thấy mấy tiếng xì xào như “đáng thương”, “táng tận lương tâm”, “không bằng cầm thú”. Càng nghe, trong lòng Mặc Tử càng lạnh.

Đi theo phía sau Tán Tiến, ra khỏi đám người, mọi âm thanh nghị luận đều rời lại phía sau thành những tiếng ong ong. Mà Tán Tiến vừa tránh ra, lời nói hung tợn như sói ác hung mãnh lao tới tai nàng.

“Khóc cái gì mà khóc, khóc sắp nổ đầu lão tử rồi. Muốn trách thì trách anh trai và chị dâu của ngươi đi, hôm nay huynh đệ chúng ta hoặc là lấy bạc hoặc là bắt người, nếu ngươi không trả được một ngàn năm trăm lượng này, chúng ta tuyệt đối không để ngươi yên. Nói cho ngươi biết, cho dù có lên quan phủ, ngươi cũng không có lý gì. Giấy trắng mực đen rành rành —— “

Mặc Tử nhìn thấy phía trước có vài hán tử như hung thần đứng dưới thềm đá, thân thể cao lớn vạm vỡ, đứng chắn như một bức tường. Giữa ngày xuân, lại mặc áo ngắn không có tay, bên hông thắt dây lưng đỏ, quần xám buộc lại bắp chân, cánh tay và ngực lộ ra đám lông đen dữ tợn, vừa nhìn đã biết là kẻ côn đồ. Mà ở trên thềm đá, bên dưới tấm biển Lâm phủ, có ba người. Hai nữ một nam. Nam, gầy hơn đám hán tử thô lỗ đứng ở bên dưới, đôi mắt tam giác, mũi thấp tẹt, trên huyệt thái dương có dán một miếng cao đồng tiền, tóc búi trên đỉnh đầu, đội khăn xanh, hai sợi râu mép thưa thớt. Đại khái bởi vì vóc dáng nhỏ, khi nói lời hung ác, cố gắng nhớn người, ra vẻ mình có độ cao, nước miếng bắn tung tóe. Hai nữ, một chính là cô nương mà Mặc Tử vẫn luôn có dự cảm không lành – Trân nương, bên cạnh có lẽ là nha đầu của nàng. Sắc mặt hai người trắng bệch, khóc lóc là nha đầu nhỏ tuổi, Trân nương tức giận trừng mắt, đôi mắt đỏ lên, nhưng không có một giọt lệ.

Mặc Tử thấy nàng hai lần, lần nào nàng cũng rất kiên cường.

Mắt Tam Giác tiếp tục kiễng chân, trên tay cầm một tờ giấy, giơ về phía đám người đang xúm đến xem náo nhiệt, lại khom người huơ hươ trước mặt Trân nương, “Nhìn cho rõ đi, huynh trưởng của ngươi tự tay viết, nếu không trả được nợ, sẽ bắt ngươi để gán. Nghe nói ngươi biết chữ mà, chắc là đọc hiểu?”

Trân nương duỗi tay muốn bắt lấy, Mắt Tam Giác đã vội vàng nhảy về phía sau, đem tờ giấy kia gấp lại, cất vào trong ngực, “Ôi, tiểu nương tử, đừng thô lỗ như vậy, để ngươi đoạt lấy xé đi, Cửu gia nhà ta sẽ vặn đầu ta mất. Bạc trắng đổ xuống sông xuống biển, ngay cả mỹ nhân cũng không có được.”

Trân nương cắn răng, ánh mắt vẫn không dao động, “Huynh trưởng của ta tự tay viết viết, ngươi đi tìm hắn, quan hệ gì với ta?”

“Tiểu nương tử đang làm khó lão tử đấy. Ngay cả ngươi cũng không biết hắn ta trốn chỗ nào, lão tử phải đi đâu để tìm người đây? Ngươi chưa lấy chồng, cha mẹ chết sớm, huynh trưởng chẳng khác gì cha, có thể quyết định số mệnh của ngươi. Nay hắn viết rõ rõ ràng ràng, nếu không trả được bạc, sẽ bán ngươi. Ngươi không chịu cũng vô ích. Thật ra cũng là ngươi tự làm tự chịu thôi, nếu mấy ngày trước chị dâu ngươi mang ngươi đến gặp Bát gia, ngươi đồng ý làm tiểu thiếp của ngài ấy, thì làm gì phải chịu cảnh này. Cửu gia không thích nữ sắc, cho dù ngươi là thiên tiên hạ phàm, cũng phải vào kỹ viện kiếm tiền cho ngài ấy.” Chậc chậc ra tiếng làm vẻ tiếc nuối, Mắt Tam Giác cười cợt nhả, duỗi tay vuốt cằm Trân nương.

“Ngươi tốt nhất nên dừng tay lại.” Mặc Tử cất giọng, “Nếu không, một khi kiện lên quan phủ, chính là tội đùa giỡn con gái nhà lành.”

Đôi vợ chồng họ Lâm kia thật sự là nhẫn tâm như Mặc Tử lo sợ. Nàng trả một ngàn tám trăm lượng, nghĩ Lâm công tử kia có thể trả nợ, còn lại vài trăm lượng bạc có lẽ tiêu xài không được bao lâu. Không ngờ bọn họ lại tuyệt tình như thế. Không những không trả nợ, còn ôm bạc bỏ lại em gái, chạy trốn, còn lấy em gái ra để gán nợ, khó trách trong đám đông có người mắng táng tận lương tâm. Mắt Tam Giác kia nói đến chuyện Trân nương không chịu làm tiểu thiếp, thì ra ngày đến mua Lâm phủ, Trân nương cùng chị dâu nàng ra khỏi phủ ăn cơm, là tẩu tử của nàng muốn đem nàng đi làm thiếp cho người ta. Có một đôi vợ chồng tuyệt phối như thế, Trân nương là người bất hạnh nhất.

Tuy rằng hiểu được loại giao dịch lấy người gán nợ ở thời đại này là rất bình thường, nhưng có một ngày Mặc Tử thật sự chứng kiến, cho dù nàng có biết điều nhẫn nhịn thế nào đi nữa, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nàng là quân nhân, trong xương tủy vẫn mang một bầu nhiệt huyết của người quân nhân, cho dù có kìm chế, nhưng một khi đã phát ra thì áp lực vẫn như lúc trước. Bởi vậy, nàng lên tiếng. Nàng không thể không lên tiếng, bởi vì lương tâm. Nàng không lên tiếng cũng không được, bởi vì có những chuyện như thế, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Vọng Thu lâu sau này.

“Kẻ nào dám xem vào chuyện của Báo bang chúng ta? Ăn no rửng mỡ, không muốn sống nữa chăng?” Mắt Tam Giác càn rỡ nhiều năm, chưa có ai dám hé răng nói động đến.

Báo bang? Xã hội đen?

Xã hội đen thì phải để dân chợ búa đối phó, Mặc Tử vừa muốn tiến đến. Một đán hán tử kia đã vội vàng bước lên đem nàng và Tán Tiến vây ở bên trong.

Tán Tiến đột nhiên quát lớn: “Ai dám bước lên một bước, ta sẽ cho hắn lập tức thấy máu.”

Mặc Tử cảm thấy màng nhĩ chấn động, thầm nghĩ, không biết công phu của tiểu tử này thế nào, nhưng chỉ cần khí thế này đã chiến thắng rồi. Đúng lúc này, nàng đã có tự tin. Đao thật thương thật sao? Không cần.

Tiếp theo, cứ nhìn nàng cáo mượn oai hùm.