Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 156: Khổ nhục kế Của Trần Vĩ




Tôi cười nói: Anh Trần , chuyện lớn gì? Hai anh em chúng ta còn nói lừa không lừa cái gì, kia quá xa lạ.


Trần Vĩ nghiêng đầu, mặt nghiêm chỉnh nói: Ôi, vậy nhưng không được, người anh như tôi xác thực đã lừa cậu là anh không đúng có điều cũng là do cậu người này không phúc hậu nếu không anh cũng sẽ không lừa cậu, đúng không?


Trần Vĩ hoàn toàn say rồi.


Tôi không có say kỳ thực tôi cũng không muốn biết anh ta lừa tôi cái gì có thể là anh ta liền là đang nói nhảm với tôi hoặc là anh ta muốn nói cũng là một chuyện nhỏ nào đó vì thế tôi cũng không để ý.


Trần Vĩ lại uống một hớp lớn, sau khi chép miệng vỗ bờ vai của tôi nói: Ai nha chú em, cậu bị cục cảnh sát bắt đó là do anh báo cảnh sát.


Cánh tay đang bưng chén rượu của tôi run lên suýt chút nữa đem chén rượu đều ném xuống đất nhưng trên mặt tôi vẫn cứ rất bình tĩnh, tôi cười hỏi: Anh Trần là anh báo cảnh sao?


Trần Vĩ gật đầu, hai mắt mông lung nói: Ừ, đúng, đúng, là anh báo cảnh sát.


"Anh Trần, vậy anh báo cảnh sát làm gì?"


"Khà khà, còn có thể làm gì, bắt...bắt cậu thôi." Trần Vĩ ợ một hơi rượu, mắt say lờ đờ lim dim nhìn tôi.


Tôi híp mắt nhẫn nhịn tức giận trong lòng cũng mặt tươi cười hỏi tiếp: Vì sao muốn bắt em?


Trần Vĩ nói: Cậu... Cậu không phúc hậu, ra sức khước từ đều là không giúp anh, cậu không biết thân thể anh đều sắp thối rữa đến trên mặt rồi, không có cách nào khác nữa chỉ có thể báo cảnh sát bắt cậu.


"Anh Trần vậy vì sao anh lại cứu em ra khỏi cục cảnh sát?


Trần Vĩ nói: Khà khà, đây chính là chỗ cao minh của anh Trần cậu, trước tiên bắt cậu tới cục cảnh sát lại cứu cậu ra, cậu sẽ biết ơn anh hay không? Biết ơn anh khẳng định liền sẽ thật lòng thành thực giúp đỡ anh đi?


Trần Vĩ tối hôm nay là thật cao hứng là thật sự uống nhiều rồi dường như đều nói hết tất cả ý nghĩ trong lòng ra.


Anh ta nói là sự thật, lúc cứu tôi ra khỏi cục cảnh sát, tôi thực sự nghĩ muốn thật tâm thực lòng giúp đỡ anh ta, vì thế này mới có lần thứ năm tiến vào nhà xưởng, nhắc tới cũng khéo còn đúng lúc có người nhắc nhở tôi tìm tới mèo già không râu.


"Anh Trần, camera mini ở trạm dừng thành Mị Lực kia liền là anh trước đó lắp sẵn rồi?" Tôi nhỏ giọng hỏi.


Trần Vĩ cười khà khà nói: Tất nhiên rồi.


Tôi đã không có sự thù hận với Trần Vĩ bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết, anh ta cũng chỉ là đánh tính toán nhỏ ,ý định ban đầu là không định hại tôi chỉ là nghĩ chơi chút tâm cơ (thủ đoạn) khiến cho tôi cảm động như vậy liền thật tâm thật ý giúp anh ta.


Có điều, có một việc tôi không nghĩ ra liền hỏi: Anh Trần, trên báo viết, Lý Nhị Cẩu là chết vì tai nạn xe cộ, camera của anh biểu hiện là ai đã đụng vào thi thể của Lý Nhị Cẩu không?


Hỏi đến chỗ này, thân thể Trần Vĩ đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nói: Ôi chao, đừng hỏi cái này nữa, nửa phần sau của video suýt chút nữa hù chết anh.


"Anh Trần, Lí Nhị Cẩu và anh rể hắn thì sao? Cũng là người do anh sắp xếp từ trước sao?"Tôi mới ra câu nói này, Trần Vĩ liền rầm một tiếng ngã ở trên bàn ngất đi.


Tôi thở dài, xã hội bây giờ chỉ coi trọng tiền, có tiền liền là có quan hệ, Trần Vĩ có tiền có địa vị có quan hệ liền có thể tùy tiện làm cái chứng cứ bắt tôi lại càng có thể tùy tiện cầm chứng cứ cứu tôi ra.


Tôi tuy rằng đã dịch dung rồi nhưng Trần Vĩ rõ ràng muốn bắt tôi, cái mồm liền có thể tìm ra trăm lí do, nghĩ bắt tôi tùy tiện liền có thể tìm ra chứng cứ.


Kỳ thực cũng không phải là chứng cứ của anh ta tốt nhường nào mà là quan hệ của anh ta vững chắc nhường nào, một chiêu này chính là diễn khổ nhục kế cho tôi xem .


Tôi đoán, Trần Vĩ có khả năng không quen biết Lý Nhị Cẩu và anh rể hắn, anh ta trước đó chuẩn bị sẵn camera có lẽ chỉ là muốn quay lại hình dáng của xe chuyến cuối số 14 khác kia lại hoặc là quay một chuyện khác mà đúng lúc gặp phải người đàn ông có vấn đề về tinh thần Lí Nhị Cẩu kia.


Vừa vặn Lý Nhị Cẩu muốn giết tôi ngược lại bị tôi bắn chết mà một màn này liền bị Trần Vĩ quay được, anh ta lợi dụng đoạn video này cùng với mạng lưới quan hệ của mình trực tiếp diễn một hồi khổ nhục kế.


Tôi xác thực là trúng kế rồi , vào cục cảnh sát lại được thả ra ,Trần Vĩ không phí chút sức nào nhưng trong lòng tôi lại rất cảm kích, sau đó liền thật tâm giúp Trần Vĩ một lần.


Tôi nghĩ thầm, một số người đáng thương quả thật có chỗ đáng hận.


Hôm nay tôi không đỡ Trần Vĩ về ký túc xá của anh ta mà là đi thẳng ra khỏi văn phòng ngồi ở trước cửa lớn của tổng trạm lẳng lặng hút thuốc.


Thời gian rất dài không về kí túc xá ngủ, Cát Ngọc chạy ra hỏi tôi: A Bố, anh làm sao vậy?


Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trong mộng bên cạnh đưa tay kéo cô ấy.


Tôi lôi kéo Cát Ngọc khiến cô ấy ngồi lên đùi tôi, tôi từ sau lưng cô ấy ôm lấy cô ấy nhỏ giọng hỏi: Chờ công ty cấp nhà cho anh, anh liền không làm nữa đến lúc đó hai chúng ta làm ăn nhỏ cho dù là bán bánh chiên ven đường, dán màng điện thoại đều được .


Cát Ngọc xì một tiếng nở nụ cười, tiếng cô ấy lanh lảnh như chuông đồng nói với tôi: A Bố, sao anh phiền muộn như vậy?


Tôi thở dài nói: Không biết tại sao,luôn có một linh cảm không lành chỉ cần làm đủ một năm, anh liền không làm nữa, aizz, mệt.


Cát Ngọc quay người lại ôm tôi ,hai chúng tôi liền ngồi ở trên ghế băng trước cửa phòng trạm vận tải, gió đêm nhẹ thổi qua vô cùng vui vẻ.


Trong nháy mắt khi Cát Ngọc cúi đầu hôn môi tôi, cô ấy a một tiếng làm nũng vội vàng dùng tay che miệng lại.


"Em sao thế?" Tôi ngẩng đầu hỏi Cát Ngọc.


Sắc mặt Cát Ngọc trắng bệch nói: Tại sao bên trong cơ thể anh một lần nữa có trái tim? Hơn nữa... Hơn nữa thứ kia cũng không giống trái tim.


Tôi sững sờ nói: Đây là trái tim là hành giả Nhiên Tâm đưa cho anh một trái tim phật chỉ cần anh không dễ dàng sát sinh liền không có chuyện gì.


Chuyện bức Thiên diễn tôi tạm thời không định nói cho bất cứ ai.


Cát Ngọc nói: Không đúng, cái này không giống như trái tim Phật.


Tôi cười nói: Không quan tâm nó có giống hay không đều không quan trọng, trái tim của anh liền lưu ở chỗ em đi.


Nhưng khi tôi vừa dứt lời, tôi chợt nhớ tới tiên đoán trên tấm hình, tiên đoán cái chết của bác Hải trở thành sự thật, tiên đoán cái chết của chú com lê cũng thành sự thật chỉ có điều tôi đúng lúc can ngăn rồi nên chú ấy không bị giết chết cũng không bị ném vào rãnh nước bẩn.


Còn tôi là được mắt quỷ xoay chuyển thời không cứu trở về chỉ còn lại Cát Ngọc.


Nếu như nói lúc Cát Ngọc đang không có trái tim còn sẽ không phải sợ hãi cô ấy chịu nỗi đau bị móc tim nhưng bây giờ tôi có trái tim, tôi không cần lấy trái tim của tôi từ trong thân thể cô ấy ra.


Kia về tiên đoán cái chết của Cát Ngọc...


Đột nhiên, tôi dùng sức ôm lấy Cát Ngọc nói: Cát Ngọc, từ hôm nay trở đi, em không được đi đâu hết, nhất định phải ở nhà đặc biệt là buổi tối tuyệt đối không cần ra ngoài tuyệt đối không cần ra ngoài !


Nói tới chỗ này, không chờ Cát Ngọc phản ứng lại, tôi nhanh chóng lôi kéo cô ấy chạy về ký túc xá ,tôi Lưu Minh Bố kẻ thua cuộc hơn hai mươi năm thật vất vả mới tìm được bạn gái đẳng cấp nữ thần, tôi không muốn cô ấy lại lại xảy ra chuyện.


Lúc đi vào túc xá, Cát Ngọc nói: A Bố, vừa nãy lúc em hôn anh, có một loại cảm giác, loại cảm giác này có chút...


Cát Ngọc nói đến chỗ này dừng lại hồi lâu lại cũng không tiếp tục nói nữa.


Tôi nói: Có chút gì? Chị nha đầu, em cứ việc nói đi.


Một câu chị nha đầu của tôi khiến ký ức của hai chúng tôi đều kéo về lúc con bé, còn nhớ năm ấy chúng tôi đều còn rất nhỏ ,cô ấy lôi kéo tay nhỏ của tôi đi lên sườn núi hái hoa trứng gà.


Cát Ngọc có chút thẹn thùng nói: Có chút buồn nôn...


Tôi rất lúng túng gãi gãi đầu nói: Có thể là do tối nay anh không đánh răng đi.


Cát Ngọc lập tức lắc đầu kiên định nói: Không, A Bố, em không phải là ý đó chỉ là lúc em hôn anh, từ trong miệng anh cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc chính là loại mùi máu bị đun sôi.


Tôi nói: Không thể nào? Khoang miệng của anh lại không lở loét cũng không ăn thứ máu heo gì .


Chuyện này hiện giờ trở thành ám ảnh trong lòng tôi, Cát Ngọc tối hôm nay không lại từng hôn tôi ,tôi muốn hôn cô ấy nhưng trước sau đều thấy ngại ngùng, tôi đưa tay che ở trước miệng mình dùng sức hà hơi, như thế lập lại lấy nhiều lần, tôi cũng không ngửi thấy mùi máu tanh.


Đưa tay sờ trái tim mình, 'rầm rầm' đập rất bình thường, tôi cũng liền không suy nghĩ gì trực tiếp lên giường, từ sau lưng Cát Ngọc ôm vòng eo thon mềm mại của cô ấy tiến vào giấc mộng.


Lúc nửa đêm, tôi cảm giác hơi đói, tôi cảm giác trong tay chính cầm một đốt móng giò ngâm tương ,thơm ngào ngạt không nói hai lời trực tiếp dùng sức cắn.


Ai ngờ vừa cắn một cái, giò heo ngâm tương kia vậy mà bay mất! Không sai là bay lên.


Tôi nhảy dựng lên nắm lấy giò heo ngâm tương hung hăng cắn, thật là thơm nhưng trong khi còn không cắn xuống một khối thịt bỗng nhiên não tôi truyền đến một trận đau đớn dữ dội sau đó chính là tiếng kinh hô của Cát Ngọc: A Bố! A Bố! Anh làm sao vậy!


Tôi cả kinh mở choàng hai mắt đồng thời phát hiện mình nằm mơ mà Cát Ngọc hai chúng tôi liền ở trên giường, tôi nằm ở trên người cô ấy đè lên thân thể cô ấy hàm răng hung hăng cắn lên bả vai của cô ấy...