Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 157: Lão tổ tìm tới tôi




Tôi vội vàng nhả ra, trên vai thơm trắng nõn của Cát Ngọc đã bị tôi cắn nát da thịt nhưng cũng không có máu chảy ra, tôi biết. quỷ không có máu.


Dù là như thế, Cát Ngọc cũng đau đến hơi nhăn đôi mi thanh tú bịt vai hỏi tôi: A Bố, anh đến tột cùng là làm sao vậy?


Tôi rất hối lỗi, tôi ôm đầu của chính mình nói: Anh chính là cảm giác mình có chút đói, sau đó há mồm liền cắn, anh không nghĩ tới sẽ là như vậy.


Tối hôm đó, sau khi tôi dỗ Cát Ngọc ngủ, một thân một mình ngồi ở ngoài cửa hút nửa gói thuốc.


Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh lại trên sô pha rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ra cửa định đi bệnh viện trung tâm thành phố xem ông Nhị gia và chú com lê còn ở đó hay không.


Ngay khi tôi vừa mới đi ngang qua văn phòng của Trần Vĩ, anh ta bỗng nhiên từ trong văn phòng đi ra sau khi thấy tôi, đầu tiên là gọi một câu chú em sau đó liền đưa cho tôi một điếu thuốc.


"Ha ha, chú em ,tối hôm qua anh uống say rồi." Trần Vĩ cười nói.


"Ừ, anh Trần, em cũng uống say rồi." Tôi cũng cười nói.


Hai chúng hút thuốc, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng ,qua một lúc, Trần Vĩ nói: Chú em, cái kia... Tối hôm qua anh không nói mê sảng gì chứ?


Tôi sững sờ hút một hơi thuốc làm bộ vẻ mặt cố gắng nhớ lại cau mày nghĩ một lát nói: Không có.


"Ha ha, vậy thì tốt rồi, con người của anh khi uống say rồi thích nói mê sảng, một trận thổi phồng trời nam đất bắc ,chú em cậu cũng đừng tin, kia đều là vô nghĩa thôi! Ha ha." Dáng vẻ Trần Vĩ cố gắng giả vờ giải thích, bộ dạng nỗ lực giả vờ cái gì đều không biết.


Tôi cũng cười nói: Uống say mà đều như vậy.


Lúc rời khỏi tổng trạm, tôi cảm thấy Trần Vĩ hẳn là biết tối hôm qua chính mình uống quá nhiều rượu sau đó cũng biết mình khẳng định say rượu lỡ lời rồi nhưng cụ thể đều nói ra những chuyện gì có lẽ ngay cả chính anh ta cũng không nghĩ ra.


Cái kia đều không quan trọng rồi.


Sau này tôi sẽ còn bồi anh ta uống rượu còn sẽ bồi anh ta cùng tán dóc nhưng tôi chắc chắn sẽ không lại liều mình cứu giúp nữa.


Lúc tôi chạy tới bệnh viện trung tâm thành phố cả chú com lê và ông Nhị lại đều không thấy đâu nhưng khiến người nghĩ không ra là phòng bệnh lại cũng không có trả, tôi tra xét ghi chép, phòng bệnh VIP này chí ít còn có thời gian một tháng nữa.


Hết cách rồi, hiện nay tôi cái gì cũng không làm được chỉ có thể chờ đợi thôi.


Trên đường trở về tôi đang nghĩ, kỳ thực bí ẩn trong nhà xưởng tôi vẫn là chưa hiểu rõ, tôi từng ở bên trong mắt quỷ từng thấy một màn chính là chú Quỷ và người đàn ông đeo kiếng gọng vàng nói chuyện, hai người bọn họ và Nghịch Thiên Thần khẳng định có cấu kết.


Hơn nữa trong nhà xưởng bỗng dưng nhiều ra vô số người rơm đeo mặt nạ nhất định cũng có quan hệ với Nghịch Thiên Thần.


Thậm chí tôi cảm thấy tài xế của xe tuyến cuối số 14 thứ hai kia cũng là do Nghịch Thiên Thần sai khiến bởi vì lúc tôi lần theo tên đến đường hầm trong nhà xưởng nhìn thấy những linh hồn trên xe tuyến cuối số 14 đều nhập vào thân thể những người rơm kia.


Đây hẳn là thủ đoạn vì chính mình tụ tập linh hồn của Nghịch Thiên Thần.


Nói cách khác, Nghịch Thiên hẳn là cũng đã theo dõi tôi từ rất sớm còn ở trấn cổ Thanh Linh vì sao hắn không ra tay có lẽ là bởi vì mắt quỷ còn chưa hoàn toàn xuất hiện, bởi vì mắt quỷ khi đó chỉ là một mắt dương mà thôi.


Liền nghĩ nghĩ bỗng nhiên những hành khách bên cạnh tôi truyền đến từng trận từng trận tiếng thốt lên đầy kinh ngạc bởi vì tôi đang ngồi trên xe buýt, tôi còn tưởng rằng trên xe bus xảy ra chuyện gì rồi.


Ngẩng đầu nhìn lên, tất cả hành khách đều chủ động dịch người ra nhường đường.


Tôi đang ngồi ở phía sau, nghĩ thầm là ai vậy, trâu bò như vậy lên xe bus người khác chủ động nhường đường.


Nhưng khi nửa gương mặt bị lửa lớn đốt đến hòa tan kia xuất hiện trong tầm mắt tôi, trái tim tôi đột nhiên nhảy lên một cái, tôi biết hôm nay mình xong rồi!


Lão tổ tên này lại liền ngênh ngang như vậy lên xe bus, sau khi thuận tay nhét một đồng tiền trực tiếp đi về phía tôi.


Tất cả hành khách trên xe bus đều bị dọa tới rồi, một đứa bé đang bú sữa chỉ là nhìn lão tổ một cái lập tức dọa đến 'oa oa' khóc lớn.


Nguyên bản một cặp tình nhân nhỏ coi như chốn không người bên cạnh tôi nguyên bản ôm nhau không ngừng gặm, gặm đến tiếng nước kêu bọt ào ào nhưng sau khi liếc mắt nhìn mặt mày lão tổ, bọn họ bị dọa đến suýt nữa cắn phải đầu lưỡi..


Lão tổ tới trước mặt tôi cũng không nói chuyện cũng không nhìn tôi chính là đứng ở bên cạnh tôi sau đó duỗi tay nắm lấy tay vịn bên trên của xe bus liền giống như một người không có chuyện gì.


Tôi ngầm thở dài, biết ngày hôm nay chạy không thoát.


Lão tổ tự mình đến tìm tôi khẳng định không phải chuyện tốt, tôi nhớ tới lời mà hành giả Nhiên Tâm từng nói với tôi, hiện tại tôi gánh vác bí mật của bức Thiên Diễn, tôi nhất định cần chịu khổ gách vác, lão tổ bắt làm gì tôi liền làm cái đó lấy bảo tồn tính mạng là nguyên tắc căn bản.


Sau khi ngồi hai trạm, nhân viên bán vé báo trạm nói trạm tiếp theo nghĩa trang công cộng Bảo Sơn, giờ khắc này lão tổ cúi đầu nhìn tôi một cái, từ trong ánh mắt của hắn, tôi có thể nhìn ra hắn là muốn tôi xuống xe.


Đúng như dự đoán, lúc đến nghĩa địa công cộng Bảo Sơn, lão tổ dẫn đầu đi về phía cửa xuống xe, tôi cũng từ chỗ ngồi đứng lên theo lão tổ xuống xe.


Khi đi vào nghĩa địa công cộng, giọng nói mang theo chút kinh ngạc của lão tổ nói: Ngươi từng gặp hành giả Nhiên Tâm?


Tôi không biết nên nói cái gì.


Lão tổ hai tay chắp ở sau lưng lại nói: Nếu nói như vậy, bức Thiên Diễn cũng ở trên người ngươi?


Tôi vẫn không lên tiếng.


Lão tổ xoay người lại hất tay tát tôi một cái trừng tôi, môi cũng không động mà nói: Ta đang nói chuyện với không khí sao?


Tôi sửng sốt, lúc lão tổ lại chuẩn bị tát tôi tiếp, tôi nhanh chóng nhảy ra sau một bước nói: Mẹ kiếp, đừng luôn ra tay đánh, tôi còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào đây, ông vội vã như vậy làm gì.


Lão tổ cười cười nói: Rất tốt, bức Thiên Diễn ở đâu?


Tôi nói: Không biết.


Lão tổ đi tới chuẩn bị muốn đánh tôi ,tôi nói: Ai ai ai, ông trước đừng đánh, tôi thật sự không biết, ông liền là đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không biết có điều tôi xác thực từng gặp hành giả Nhiên Tâm người mà ông nói đến.


Nói đến chỗ này, lão tổ hai tay chắp ở sau lưng đi vào bên trong nghĩa địa công cộng ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm: Xem hành giả Nhiên Tâm cũng không nhịn được rồi.


Tôi đi ở phía sau lão tổ không biết nên nói cái gì, qua một lúc lão tổ cười nói: Bức Thiên Diễn hắn khẳng định dấu ở trên người ngươi bởi vì hắn cho ngươi một trái tim Phật, rất tốt, ngày mai theo ta ra ngoài làm việc..


"Đi đâu? Tôi còn phải đi làm đấy!"


Lão tổ bóng đen lóe lên đã đến trước mặt của tôi hất tay tát tôi một cái quát lớn: Đi làm cái rắm!


"Được được được, đi làm cái rắm, ông nói đúng..."Tôi ôm mặt rất oan ức nhưng cũng không phục lắm.


Lão tổ nhìn vẻ mặt của tôi có chút buồn cười, hắn biết tôi vẫn không phục hắn liền hỏi tôi: Ta có thể dùng mí mắt kẹp viên đạn bắn ra, ngươi cũng vẫn cứ không phục ta?


Tôi không lên tiếng, vẻ mặt không quan trọng.


Lão tổ nói: Ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi đến lúc đó theo ta đi một chuyến xa nhà, hiểu chưa?


Tôi nói: Không hiểu.


Lão tổ khinh miệt cười nói: Ta xem ngươi vẫn đều không phục ta? Rất tốt, đêm nay, ta khiến ngươi hoàn toàn tâm phục khẩu phục!


Nói xong câu đó, lão tổ hừ lạnh một tiếng hất tay rời đi chỉ còn mình tôi đứng ở trong nghĩa địa công cộng.


Đứng ở giữa hàng vạn hàng nghìn mộ bia san sát, tôi chỉ cảm thấy cả người đều rất lạnh tuy rằng ánh mặt trời gay gắt trên đầu vẫn không cảm nhận được bất kỳ một tia ấm áp nào.


Buổi trưa lúc trở lại phòng ở tổng trạm, tôi nghĩ thầm: Chẳng lẽ lão tổ sẽ ở lúc đêm nay tôi đi làm trừng trị tôi một trận?


Hoặc là gọi một đám du côn lưu manh quần ẩu tôi một trận? Không kém như vậy đi lấy bản lĩnh của lão tổ muốn thu thập tôi còn không phải là chuyện vài phút đồng hồ ,kỳ thực tôi không phải là không phục là không biết nên trả lời như thế nào.


Buổi tối lái xe, tất cả cũng đều bình thường, nên đến thì đến, nên đi thì đi sau khi lái xe về, Cát Ngọc còn chưa ngủ, tôi tối nay vẫn không định lên giường còn là chuẩn bị ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi một đêm.


Trầm mặc hồi lâu, Cát Ngọc nói: A Bố, hai chúng ta đi ra ngoài giải sầu một chút đi.


Tôi cười nói: Bên ngoài trạm đất hoang vu đi chỗ nào giải sầu chứ?


Cát Ngọc cười nói: Hoang vu mới yên tĩnh.


Tôi cảm thấy cũng là đạo lí như vậy liền kéo tay Cát Ngọc, đi ra khỏi phòng ở tổng trạm, hai bên đường nhựa bên ngoài trồng đầy cây ngô đồng, gió đêm thổi phất lên người chúng tôi có chút lạnh.


Đêm nay Cát Ngọc mặc một chiếc váy màu trắng, rất đẹp, gió nhẹ thổi bay làn váy khiến cho tôi không nhịn được nhìn nhiều vài lần.


Tôi nói: Cát Ngọc, trước đây em từng mặc bộ váy này sao?


Cát Ngọc nói: Không có, vừa mới mưa hai ngày trước.


Nói xong, Cát Ngọc nở nụ cười xinh đẹp với tôi ,tôi gãi gãi đầu tuy rằng Cát Ngọc một lần đều chưa từng mặc nhưng tôi mơ hồ cảm thấy giống như từng thấy ở nơi nào hơn nữa là thấy Cát Ngọc từng mặc!