Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 158: Tôi móc tim Cát Ngọc




Trong lúc hai chúng tôi liền đi về phía trước tay cầm tay đi ở rìa đường tối tăm, tôi nói với Cát Ngọc: Mấy năm trước anh vừa mới lên thành phố ,lúc mỗi tối đi làm về vô cùng hy vọng có thể nắm tay một cô gái liền vẫn đi như vậy.


Cát Ngọc mặt đỏ lên cười khẽ mím môi không biết nên nói cái gì.


"Bây giờ anh cuối cùng đã làm được." Tôi xoay người ôm lấy Cát Ngọc dùng sức hôn cô ấy một cái, đôi mi thanh tú của cô ấy cau lại có thể không quá thích mùi trong miệng tôi.


Trong khoảnh khắc buông môi cô ấy ra, tôi chỉ cảm thấy quần áo trước ngực rất dính liền như là ra rất nhiều mồ hôi nhưng nhiệt độ ở đây có chút lạnh còn vẫn có gió thổi làm sao chảy mồ hôi được?


Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh suýt chút nữa liền kêu lên.


Trên quần áo trước ngực Cát Ngọc và tôi đều là một mảnh đỏ tươi, máu tươi thấm ướt váy trắng của Cát Ngọc lại dính lên trên người tôi làm quần áo của tôi cũng thấm ướt rồi.


Tôi nhìn kĩ lại vị trí chảy máu chính là vị trí trái tim của Cát Ngọc, từ vị trí trái tim của cô ấy không ngừng chảy máu ra, tôi hoảng sợ nói: Cát Ngọc! Cát Ngọc! Em làm sao vậy?


Cát Ngọc nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch nhưng lại mỉm cười hỏi tôi: A Bố...Anh...Tại sao muốn khoét trái tim của anh đi? Đem nó để ở chỗ em không được sao?


Trong phút chốc Cát Ngọc nói xong câu đó, trong phút chốc tôi cúi đầu nhìn a một tiếng la lên suýt chút nữa đều điên rồi!


Tay phải của tôi nhuốm đầy máu, lúc này trong lòng bàn tay liền nắm một trái tim đang đập, tôi có thể cảm nhận rõ ràng đây chính là trái tim của tôi!


Rầm một tiếng, Cát Ngọc ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy váy trắng của cô ấy mà trái tim trong tay tôi cũng bắt đầu dần dần ngừng đập.


Tôi quỳ bên người cô ấy vội vàng nhét trái tim vào nhưng tiếc là không còn tác dụng rồi, tôi gào lên: Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì!!!


Nước mắt trong hốc mắt không cầm được rớt xuống, trái tim tôi tan nát, trái tim đang rất đau, hai tay dính đầy máu tươi của tôi nâng mặt Cát Ngọc lên, vào giờ phút này trong đầu tôi xẹt qua một tia sáng, tôi chợt nhớ tới tôi vì sao cảm thấy chiếc váy trắng của Cát Ngọc khá quen mắt.


Bởi vì trong bức ảnh cái chết cô ấy nằm dưới đất bị móc mất trái tim chính là mặc chiếc váy trắng này!


Thì ra Cát Ngọc cũng không trốn khỏi cái chết chỉ có điều kẻ tự tay giết cô ấy là tôi, kẻ tự tay móc trái tim của cô ấy cũng là tôi!


Nhưng tôi căn bản không biết có chuyện gì xảy ra? Tôi không nhớ ra tại sao tôi móc trái tim của Cát Ngọc.


Phía sau có tiếng động giống như là có người chậm rãi đi đến, tôi quay đầu nhìn lại lão tổ đã chắp hai tay sau lưng không một tiếng động đứng ở sau lưng tôi.


"Muốn biết cô ta là chết như thế nào không?" Lão tổ hỏi tôi.


Tôi cắn răng trừng mắt nhìn lão tổ, trong lòng tràn đầy vô hạn phẫn nộ.


Lão tổ còn nói: Ta từng nói, ta sớm muộn gì khiến ngươi phục ta!


Tôi nói: Con mẹ nó giết chết người phụ nữ của ta còn chạy tới hỏi ta có phục hay không, ta phục con mẹ ngươi!


Tôi liền mẹ nó đều chửi ra rồi, tôi cũng không sợ cái gì nữa cùng lắm là lão tổ trực tiếp giết chết tôi ,chỉ có điều lão tổ không tức giận như trong tưởng tượng tôi mà chỉ không thèm quan tâm nói: Tin tưởng ta, sau này ta sẽ khiến ngươi càng thêm ngoan ngoan tuân theo.


Nói xong, lão tổ xoay người đi mất biến mất ở trong màn đêm.


Tôi quay đầu nhìn Cát Ngọc nằm dưới đất ,chỗ trái tim bị móc ra một lỗ máu, nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi, tôi quỳ xuống đất lớn tiếng cầu khẩn: Mắt Quỷ! Nếu như ngươi thật sự vạn năng, ta cầu xin ngươi xoay chuyển thời không khiến ta quay lại quá khứ! Cho ta biết tại sao ta lại giết Cát Ngọc ,khiến ta biết trước tất cả chuyện này là chuyện gì khiến cho người phụ nữ của ta chết đi sống lại đi!


Tôi lớn tiếng gào lên với trời, trong đêm tối, ở ngoài vùng ngoại thành chung quanh chỉ còn lại gió lạnh vô tận đang thổi vù vù!


Đột nhiên, đằng sau tôi truyền đến một câu: A Bố, anh quỳ dưới đất làm gì vậy?

Tôi sững sờ, thanh âm này là của Cát Ngọc!

Tôi quay đầu lại nhìn, Cát Ngọc đang mặc một bộ váy màu trắng nghi hoặc không hiểu cúi đầu nhìn tôi mà tôi cũng vội vàng cúi đầu nhìn lại, thi thể Cát Ngọc nguyên bản nằm dưới đất bị móc mất tim đã biến mất không thấy rồi!

Tôi đứng lên quay đầu nhìn về nhìn bốn phía phát hiện chỗ này cách cửa lớn của văn phòng trạm tổng vận tải không xa ,nói cách khác tôi và Cát Ngọc vừa mới đi ra!

Nói cách khác, mắt quỷ thật sự đã xoay chuyển thời không lùi thời gian lại rồi!

Ngay lúc này, tôi đứng lên nói: Há, không có việc gì liền cảm thấy có chút chóng mặt nên ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.


Cát Ngọc ân cần hỏi tôi: A Bố, thân thể anh còn có thể chịu được không?

Tôi nói: Vẫn là đi về trước đi quả thật có chút không chịu nổi.


Tôi biết, nếu như không đi về nhanh thì một lúc nữa thôi tôi có thể liền muốn ra tay móc tim Cát Ngọc ra!


Hai chúng tôi mau chóng trở về, ở trên đường, tôi có ý kéo dãn khoảng cách với Cát Ngọc, cô ấy luôn muốn kéo tay tôi nhưng tôi lại giả vờ tránh ra, Cát Ngọc là một cô gái thông minh, cô ấy tựa hồ cảm thấy không đúng liền hỏi tôi: A Bố, anh... Anh làm sao vậy?

Nếu như là cô gái khá thẳng tính đoán chừng sẽ hỏi: Anh có phải là hết yêu em rồi?


Nhưng Cát Ngọc sẽ không trắng ra như vậy, cô ấy chỉ hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi nói: Tốt nhất không cần tới gần anh nhưng cũng không cần xa anh, mọi chuyện chờ sau khi trở lại kí túc xá ở tổng trạm anh lại nói cho em.

Bởi vì khoảng đất nơi Cát Ngọc bị móc tim là con đường phía sau chúng tôi chỉ cần chúng tôi cách xa vị trí kia hẳn là sẽ không lại tái diễn một màn này nữa


Trong nháy mắt chờ hai chúng tôi trở về phòng, tôi rầm một tiếng đóng cửa phòng dùng sức ôm lấy Cát Ngọc, hốc mắt không kìm được chảy xuống hai hàng nước mắt.


Cát Ngọc bối rối rồi, cô ấy hỏi tôi: A Bố ,anh rốt cuộc là làm sao thế? Hôm nay em cảm thấy anh rất lạ?

Cát Ngọc vĩnh viễn cũng không biết mắt quỷ đưa tôi xuyên qua thời không dù chỉ vẻn vẹn một phút cũng đủ để thay đổi vận mệnh một đời này của tôi.


Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao tứ con rối hình người, chú Quỷ, lão tổ ,bọn hắn đều phát điên cướp đoạt mắt quỷ, chỉ cần có nó trong tay thì đúng là trời cũng có thể định.


Bởi vì khi có được mắt quỷ liền không có nuối tiếc ví dụ như khởi binh tạo phản nếu như lần này thất bại rồi, kia liền nhớ kĩ giáo huấn sau đó xoay chuyển thời không ,lại lần nữa tấn công ,sau khi rút ra giáo huấn (kinh nghiệm,bài học) liền biết nên phòng bị như thế nào.


Lại ví dụ như đời người không được hư ý, mở công ty thất bại, vợ chạy theo kẻ khác ,kia liền có thể xoay chuyển thời không trở lại quá khứ, trở lại tất cả đều làm lại từ đầu .


Có thể nói, có được mắt quỷ quả thực liền có được mọi thứ khắp thế giới!


Chỉ có điều, tôi còn không biết mắt quỷ này đến tột cùng nên hoạt động như thế nào, tôi chỉ quỳ dưới đất cầu khẩn, mắt quỷ ban phát lòng tốt giúp tôi một lần mà thôi.


Ông Nhị từng nói, mắt quỷ không phải đơn giản như vậy liền có thể khởi động liền ngay cả lão tổ hiện nay cũng không tìm thấy quy luật ở đâu nếu không tôi đã sớm bị bắt lại nghiêm hình tra khảo rồi.

Sau khi dỗ Cát Ngọc ngủ, tôi ngồi ở bên giường nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, chuyện xảy ra hai ngày nay xác thực quá kì quái rồi.

Tôi suy nghĩ kỹ càng tối qua tôi cắn vai cô ấy rất có thể chính là báo trước tối nay tôi muốn giết chết cô ấy.

May là tôi có mắt quỷ , nếu không Lưu Minh Bố tôi thật là muốn hối hận cả đời, thậm chí tôi không biết phần đời còn lại của tôi nên sống tiếp như thế nào.


Cho đến giờ phút này, tôi mới nghĩ thông suốt, tôi gánh vác thiên tài địa bảo (báu vật của trời đất), tôi không thể tự sa ngã, tôi muốn lợi dụng mắt quỷ để bảo vệ càng nhiều người bên cạnh tôi!

Nghĩ tới chỗ này, tôi cũng liền thoải mái, trong lòng tự nhủ ngày mai lẳng lặng chờ lão tổ tới tìm tôi liền được rồi.

Sau khi tỉnh lại ở trên sô pha, ngày thứ hai, tôi liền trực tiếp lên đường tới nhà xưởng bỏ hoang, nghĩ thầm chờ lão tổ tới tìm tôi còn không bằng tôi chủ động tới tìm hắn.

Ở trong nhà xưởng, tôi thấy lão tổ đang cho chim sẻ ăn.


Trên bãi cỏ ở ngay giữa nhà xưởng có rất nhiều cỏ dại, đồng dạng cũng có rât nhiều sàn xi măng, lão tổ liền nắm một nắm thóc mở lòng bàn tay ra ,vài con chim sẻ bay đến trong lòng bàn tay của hắn cúi đầu ăn thóc.


Tôi mới vừa vào nhà xưởng, đám chim sẻ kia liền bị sợ hãi quay đầu bay đi mất.


Lão tổ nhìn tôi một cái nói: Cậu từng ăn thái tuế, sát khí trên người quá nặng, đứng yên đấy đừng quấy rầy ta!

Lúc nói chuyện, lão tổ lại lần nữa lẳng lặng đứng tại chỗ mở hai tay ra để lộ thóc bên trong, chỉ trong chốc lát đám chim sẻ kia lại bay tới ,ở trên cánh tay lão tổ nhảy tới nhảy lui, có vài con ăn thóc, có vài con chơi đùa xem ra căn bản liền không hề sợ lão tổ.

Lúc tôi thật không hiểu lão tổ đến tột cùng có nhã hứng cao nhường nào bỗng nhiên hai con chim sẻ ăn xong thóc trong lòng bàn tay của hắn nhảy tới trên bả vai lão tổ, ở bên tai lão tổ nhỏ giọng líu ríu hót một trận.


Lão tổ đầu tiên là ừ một câu sau đó lại nghiêng đầu hỏi chim sẻ: Tin tức chuẩn xác không?