Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 45: Máu nhuộm mây xanh




Trong tay tôi mới vừa lấy một bình nước suối , đang muốn uống hai ngụm, chợt nghĩ tới lời Cát Ngọc từng nói với tôi .


Nàng nói lúc giữa trưa, tôi sẽ gặp gỡ cá vàng bơi ngược trong truyền thuyết , đến lúc đó, tôi nhớ lấy không thể uống nước.


Tuy rằng tối hôm qua trải qua chỉ là cảnh trong mơ, nhưng không bài trừ Cát Ngọc cho tôi báo mộng, vừa có lẽ là chính linh hồn của Cát Ngọc tới tìm tôi.


Tôi vặn chặt bình nước suối, cúi đầu nhìn về khe suối, này mấy chục con cá nhỏ đuôi vàng , tạm thời gọi là cá vàng nhỏ, khi bị nước suối đẩy bơi lên trước vọt tới trước mặt của tôi, dĩ nhiên không xuôi theo nước suối bơi xuống, mà là ra sức bơi lên trên.


Người hướng về chỗ cao nước chảy về chỗ trũng, tuy rằng nước của dong suối này không siết, nhưng thân thể của những con cá vàng nhỏ này thực sự quá nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ to như ngón tay, chúng nó căn bản không chống đỡ được sức mạnh của thiên nhiên.


Có thể chuyện quái dị, vào đúng lúc này liền cố tình xuất hiện!


Những con cá vàng nhỏ này, đầu hướng trên, đuôi hướng dưới, ra sức hướng phía trên bơi, có thể chúng nó thực sự quá nhỏ, bị dòng suối róc rách này , xối liên tục lùi về sau.


Trong lòng tôi cả kinh, suýt chút nữa liền gọi ra!


Nguyên lai, đây chính là cá vàng bơi ngược!


Cái gọi là cá vàng bơi ngược, trước đây tôi suy nghĩ, cách thức suy đoán, hoàn toàn không đúng. Ân tượng ban đầu của tôi, lấy bình thường tư duy đến nhận định chuyện này, hoàn toàn không cảm thấy có loại cá nào sẽ bơi ngược.


Giờ khắc này nhìn những con cá vàng nhỏ yếu này, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ!


Cá vàng bơi ngược, cũng không phải là bơi ngược, mà giống như lúc này, những con cá vàng này tuy rằng ra sức bơi về phía trước, có thể vẫn cứ bị dòng suối đẩy xuống, dựa theo phương hướng di động của thân thể chúng tới nói, không phải là đuôi phía trước, đầu ở phía sau sao?


Đó cũng không phải chúng nó tự mình bơi ngược, mà là lực cản của dòng suối, ép buộc chúng nó bơi ngược!


Nghĩ tới đây, tôi không khỏi vì đó chấn động, nghĩ cái này chẳng lẽ chính là đang ám chỉ tôi? Chính tôi căn bản là không có cách giải quyết một số vấn đề, bởi vì trong bóng tối có một luồng sức mạnh cường đại, chính đang mạnh mẽ xoay chuyển vận mệnh của tôi!


Cúi đầu nhìn những con cá nhỏ ra sức bơi kia , thân thể mỏng manh yếu ớt của chúng nó, tựa hồ căn bản không biết, sức mạnh của tự nhiên này là không thể kháng cự .


Chú mặc com lê cúi đầu uống một hớp nước, nói: mát mẻ.


Đao Như nói: đừng loạn uống, không chắc có độc.


Chú mặc com lê dửng dưng nói rằng: trong suối nước có cá, khẳng định không độc. A Bố , cậu cũng uống hai ngụm.


Tôi nhìn về chú mặc com lê, nhất thời cảm thấy, khả năng hắn chính là kẻ chủ mưu phía sau, dù sao bức ảnh là hắn gửi đi.


Tôi cười nói: không khát.


"Môi cậu đều tróc da, không khát?" Chú mặc com lê hỏi.


Tôi vẫn cứ cười nói: tróc da cũng không khát.


Cả đời này, tôi chỉ tin tưởng Cát Ngọc , nàng nói không cho tôi uống, tôi liền nhất định không uống, dù cho tôi chết khát ở đây, tôi cũng vẫn cứ tin tưởng Cát Ngọc không phải cố ý hại tôi, chỉ là vận mệnh sai khiến.


Chú mặc com lê không để ý tới tôi, một mình lại uống hai ngụm, nói: nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục đi chứ?


Đao Như liếc mắt nhìn mặt trời, nói: quá nóng, nghỉ ngơi một lúc nữa đi, đợi đến buổi chiều lại chạy đi.


Tôi cũng cảm thấy chú mặc com lê quả thật có chút gấp, có điều, tôi tựa hồ phát hiện một chuyện càng thú vị.


Tôi hỏi: chú, lần này đến núi Long Hổ, là vì giúp tôi tìm kiếm quan tài treo tẩy tội, chú làm sao mà gấp thế?


Chú mặc com lê ngẩn ra, có chút không vui, nói: tôi tới giúp cậu, cứu mạng cậu, cậu còn chê tôi nhiều chuyện?


Tôi lắc đầu, nói: không phải ý kia, chính là cảm thấy chú rất sốt sắng.


Chú mặc com lê cười khẩy một tiếng, nói: tôi không phải ở cứu cậu, tôi chỉ là ở cứu chính tôi, cậu chết, tôi cũng không sống được, hiểu không?


Ba người không tiếp tục nói nữa, chúng tôi tìm tới một cây đại thụ, ngồi quanh tựa ở dưới rễ cây đại thụ , chợt cảm thấy vô cùng thoải mái.


Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, thêm nữa giờ khắc này trời nắng chang chang, cơn buồn ngủ dâng lên, chúng tôi đồng thời ngủ thiếp đi.


Hơn bốn giờ chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, lúc này mới một lần nữa chạy đi, có điều đi không bao lâu, trời đã tối rồi, có nhắc nhở của các thôn dân , lần này, chúng tôi không dám lại ban đêm đi đường, không thể làm gì khác hơn là tìm tới một hang động, trú vào.


Núi Long Hổ liền có điểm này hay, hang động nhiều, hang động to to nhỏ nhỏ đếm không xuể, lần này chúng tôi tìm hang động, không phải những hang sâu không thấy đáy kia , mà là hang động loại nhỏ đào ở trên vách đá , tuy rằng bên trong cũng có quan tài, nhưng cũng không nhiều.


Buổi tối, dựng lều bạt, châm lửa lên, sau khi chúng tôi ăn xong, một lần nữa tiến vào trong túi ngủ, nói thật, đi rồi một ngày này, tôi đã sắp muốn chịu không nổi.


Tôi nằm ở trong túi ngủ, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai vai của mình, vết chân màu đen kia càng ngày càng nặng, tôi thậm chí cảm giác xương quai xanh của mình cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt. Giống như là có một người, đứng trên xương quai xanh của tôi, giẫm tôi đau đến không muốn sống.


Người cõng quỷ trong truyền thuyết, đến tột cùng nên làm sao khắc chế?


Ngày mai thì có thể đi tới đỉnh núi, đến lúc đó đến vị trí đầu rồng, ở trong vô số quan tài tìm kiếm quan tài treo tẩy tội , phải xem năng lực của Đao Như .


Trong cảm giác đau đớn vô tận, tôi dần dần tiến vào giấc mơ.


Mà tôi ngủ không bao lâu, Cát Ngọc dĩ nhiên lần nữa xuất hiện, nàng lần này, trần như nhộng,khi từ bên ngoài hang động đi tới, trực tiếp chui vào bên trong túi ngủ của tôi, cùng tôi cùng gối cùng ngủ.


Tôi mừng rỡ nước mắt đều sắp rơi , tôi nói: Cát Ngọc , anh biết em sẽ còn đến tìm anh.


Túi ngủ vốn là không lớn, sau khi Cát Ngọc chui vào , trong túi ngủ sẽ không còn nhiều khoảng trống, nhưng túi ngủ nguyên bản ấm áp , cũng trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo.


Tôi cảm giác thấy hơi lạnh, Cát Ngọc sờ trán của tôi, nhìn mắt của ta, nói: A Bố , lạnh không?


Tôi nói lạnh.


Cát Ngọc ôm tôi, lại như chị gái ôm em trai, ôm tôi vào trong ngực nàng, tôi có thể cảm nhận được, nàng đã không có tim đập, mà tôi, một lần nữa có tim đập.


Đây thực sự là một chuyện khiến tôi nghĩ mãi mà không ra , mỗi khi buổi tối Cát Ngọc gặp tôi, tôi lại lần nữa có tim đập, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?


Cát Ngọc ôm tôi, tôi chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại cảm thấy càng lạnh hơn, tôi ở trong lồng ngực Cát Ngọc run lẩy bẩy.


Cát Ngọc nhỏ giọng nói: A Bố , anh còn cảm thấy lạnh không?


Tôi lại gật đầu.


Cát Ngọc ôm đầu của tôi, ở bên tai tôi một nhẹ giọng nỉ non: A Bố , kiên trì, có em ở đây bên cạnh anh, ai cũng đừng nghĩ mang anh đi.


Tôi cảm giác mình sắp lạnh đến ngất đi, nhưng vẫn là cắn răng gật gật đầu.


"A Bố , ngày mai lúc hoàng hôn, các anh sẽ tới vị trí đầu rồng của núi Long Hổ, đến lúc đó anh sẽ gặp cảnh tượng máu nhuộm mây xanh, đó chính là giờ chết của anh."


Tôi vừa mở mắt, liền vội vàng hỏi: Cát Ngọc , anh nên làm gì?


Cát Ngọc khẽ mỉm cười, sờ tóc của tôi nói: từng có lúc, anh cũng như vậy ôm lấy em, anh đã quên sao?


Tôi không biết Cát Ngọc có ý gì, cũng thật nghĩ không ra tôi lúc nào như vậy ôm lấy nàng.


"Khi đó, anh còn gọi em bé con." Cát Ngọc lại nói một câu. Tôi lạnh đều sắp thần trí không rõ, cũng nghĩ không thông ý tứ trong lời nói của Cát Ngọc .


Tôi hỏi: Cát Ngọc , vậy anh ngày mai khi hoàng hôn, nên làm như thế nào?


Cát Ngọc nhỏ giọng nói: ngày mai hoàng hôn, anh nhớ kỹ không thể ăn thịt rắn, nhất định không thể ăn! Không phải vậy chúng ta cả đời không được gặp nhau.


Tôi gật đầu, nói: anh tuyệt đối sẽ không ăn thịt rắn, đánh chết anh đều sẽ không ăn.


Cát Ngọc lại sờ sờ đầu của tôi, trên gương mặt tôi nhẹ nhàng hôn một cái, nói: A Bố , ngủ đi, anh không phải sợ, em mãi mãi cũng đứng ở sau lưng anh, nếu như người của toàn thế giới đều ở lừa dối anh, vậy em sẽ cùng với anh đồng thời, chống lại toàn bộ thế giới.


Tôi nhắm chặt mắt lại, tuy rằng vẫn là rất lạnh, nhưng cũng mơ màng ngủ.


Sáng sớm, tôi không phải tự mình tỉnh lại, mà là bị tiếng thét chói tai của Đao Như đánh thức .


Xoa xoa mắt mông lung buồn ngủ, tôi hỏi: làm gì đó?


Đao Như lớn tiếng nói: túi leo núi không thấy!


Tôi hoảng sợ, tỉnh cả ngủ, lập tức từ bên trong túi ngủ bò ra kiểm tra, túi leo núi của chú mặc com lê, vẫn nguyên vẹn đặt tại chỗ, nhưng túi leo núi Đao Như cõng , nhưng biến mất!


Chú mặc com lê nói: đừng nóng vội, đừng nóng vội!


Hắn đứng dậy, ở xung quanh hang động truy tìm, tôi cũng đuổi theo sát hắn, tìm tòi hồi lâu sau, rốt cục ở một mảnh đất cửa sơn động , phát hiện dấu giày.


Dấu giày này, cùng dấu giày tôi phát hiện ở miếu hoang trong thôn giống như đúc, đế giày không có bất kỳ hoa văn.


Tôi nói: có phải hay không là dược nông nơi này, thừa dịp chúng ta ngủ say, trộm đi đồ của chúng ta?


Chú mặc com lê lắc đầu nói: sẽ không, thứ nhất những dược nông này không thể vẫn theo dõi chúng ta. Thứ hai, nếu như bọn họ trộm, cũng phải trộm của tôi, đồ vật trong túi leo núi của tôi mới đáng tiền. Thứ ba, bọn họ buổi tối sẽ không lên núi Long Hổ .


Chúng tôi quay lại hang động, khi thu thập lều bạt , tôi chợt phát hiện thân thể của mình nhẹ nhõm rất nhiều, giống như là xiềng xích vô hình này được lấy xuống.


Xốc lên quần áo của mình, liếc mắt nhìn vết chân màu đen trên hai bên vai, tôi không khỏi vì đó chấn động!