Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 46: Cương thi




Vết chân vẫn còn, nhưng vết chân nguyên bản đen kịt như mực , giờ khắc này trở nên rất nhạt, giống như là dùng nước cọ rửa quá .


Trong lòng tôi cảm thấy kinh ngạc, không biết vết chân người cõng quỷ này vì sao đột nhiên trở nên mờ như vậy, nghĩ lại, tối ngày hôm qua Cát Ngọc trần như nhộng tiến vào trong túi ngủ của tôi, luồng khí lạnh mãnh liệt này, có phải là ở giúp tôi chống lại người cõng quỷ?


Tôi đưa tay sờ trái tim của mình một cái, vẫn cứ không cảm giác được tim đập. Có thể tối hôm qua giọng nói nụ cười của Cát Ngọc , vẫn cứ rõ ràng trước mắt.


Chú mặc com lê nói: hiện tại gặp phải một vấn đề quan trọng , chúng ta không có đồ ăn , nếu như tiếp tục tiến lên, khả năng ở lúc trở lại, muốn ăn một ít quả rừng lót dạ rồi.


Đao Như hỏi: có thể hay không chết đói tại núi Long Hổ này?


Chú mặc com lê khinh thường nói: không đến mức chết đói, chỉ có điều khẳng định chịu chút khổ.


Nói xong, hai người bọn họ đồng thời đưa ánh mắt dừng lại trên người ta.


Tôi nói: mọi người nhìn làm đi, cảm giác có thể tiếp tục tiến lên, tôi liền đi. Thực sự không được, tôi liền trở về, cùng lắm là lại từ đầu mua. Chỉ có điều là, thời gian khẳng định không đủ, tôi chỉ có thời gian một tuần .


Hai người không tiếp tục nói nữa, qua hồi lâu, chú mặc com lê nói: vậy thì tiếp tục tiến lên đi, không chờ được rồi.


Tôi gật đầu, lúc này ba người tiếp tục tiến lên, nếu đồ ăn đều mất rồi, cũng là không cần nhiều trang bị như vậy, chú mặc com lê lần này cũng gọn nhẹ lên đường, để lại đồ không cần, trang bị không có nhiều tác dụng vứt đi.


Khi chúng tôi chạy đến đỉnh ngọn núi , đã đói bụng có chút không chịu nổi, trong lúc chú mặc com lê không biết từ đâu hái được một ít quả rừng, may mà còn có thể lót dạ.


Khi tới đỉnh ngọn núi, nhưng thấy trên vách núi này đào ra vô số lỗ thủng, bên trong chất đầy quan tài, cũng không biết một cái nào mới là quan tài treo tẩy tội.


Tôi hỏi Đao Như : làm sao tìm kiếm quan tài treo tẩy tội?


Đao Như nói: đơn giản, quan tài treo tẩy tội trong truyền thuyết , bởi vì vẫn chưa khâm liệm người, vì lẽ đó không có nắp quan tài, hơn nữa trong quan tài cực kỳ sạch sẽ, nếu là tìm tới cái tương tự, tôi liền nằm đi vào, thử một lần liền biết.


Tôi trừng hai mắt nói: trên vách núi này, nói thế nào cũng phải hơn một nghìn cỗ quan tài đi? Lần lượt từng cái từng cái tìm?


Đao Như hai tay mở ra, nói: hết cách rồi, chỉ có thể như vậy.


Nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, tia sáng mãnh liệt, chúng tôi vẫn là quy tắc cũ, tìm tới một cây đại thụ, ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, tiết kiệm thể lực, để tới lúc chạng vạng tìm kiếm quan tài treo tẩy tội.


Mà tôi trước sau ghi nhớ kĩ sự tình đêm qua Cát Ngọc ở trong mơ dặn dò cho tôi.


Nhất định không thể ăn thịt rắn!


Buổi trưa tôi mơ màng ngủ, lúc chạng vạng, chỉ ngửi thấy một mùi thịt bay vào trong lỗ mũi, khi tỉnh lại, Đao Như đã dùng nắp hộp đựng cơm, cho tôi lấy mấy khối, đưa cho tôi.


Tôi đã sớm đói bụng không chịu nổi, lúc ngủ cái bụng đều một mực ục ục kêu, giờ khắc này bưng hộp cơm lên, không nói gì liền nhét một miếng vào trong miệng .


Thơm!


Thật là thơm!


Mùi vị này tôi trước đây chưa bao giờ hưởng qua, cũng không biết là đói bụng đến phải lâu, vẫn là thịt này ăn ngon thật.


Nhưng ngay khi tôi mới vừa nhai hai cái, còn chưa kịp nuốt xuống, tôi bỗng nhiên hoảng sợ, thấy được một tấm da rắn bên cạnh đống lửa , lập tức phun thịt trong miệng ra, lớn tiếng hỏi: đây là thịt gì!


Đao Như cùng chú mặc com lê đều là sững sờ. Chú mặc com lê nhét một miếng vào trong miệng, nói với tôi: thịt rắn a.


Tôi nghiến răng một cái, lớn tiếng mắng: nguyên lai người vẫn muốn giết tôi, là anh!


Tóm lấy xẻng công binh bên cạnh, tôi trực tiếp nhào tới, đem chú mặc com lê đè xuống đất, giơ lên xẻng công binh liền chỉa vào cằm của hắn, nếu như hắn phản kháng, tôi trực tiếp chọc thủng cằm của hắn.


Đao Như sợ hết hồn, ném xuống hộp cơm nói: A Bố , anh làm gì thế! Đừng căng thẳng!


Tôi mắng to: tôi mẹ kiếp cũng không muốn căng thẳng! Thịt rắn này anh là từ đâu lấy ra!


Chú mặc com lê rất bình tĩnh, nói: ở lúc chúng ta ngủ, con rắn này muốn tập kích tôi, nhưng bị tôi bắt được.


Tôi nhìn Đao Như một cái, Đao Như nói: em cũng không biết, khi em tỉnh lại, hắn đã ở nướng thịt rắn rồi.


Tôi cười lạnh một tiếng nói: con rắn này là anh cố ý chộp tới đi? Cố ý nướng thịt rắn cho tôi ăn đi?


Chú mặc com lê híp mắt, nói: tôi không biết cậu làm sao vậy, nhưng tôi muốn nói phải, thịt rắn cậu thích ăn hay không, nếu như tôi muốn giết cậu, có một trăm loại phương pháp!


Dứt lời, hắn hai chân đá ra, trực tiếp đem tôi húc bay, lập tức quay người lại, nắm lên xẻng công binh liền chỉa vào trên cổ của tôi.


Võ công khá lắm!


Chú mặc com lê lại vẫn ẩn giấu đi bản lĩnh như này.


Hắn buông lỏng ra xẻng công binh, một mình ăn thịt rắn.


Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã là chập tối hơn sáu giờ, lúc này trong lòng càng nôn nóng, tối hôm qua Cát Ngọc ở trong mơ nói cho tôi biết, lúc hoàng hôn, tôi sẽ gặp máu nhuộm mây xanh thứ sau cùng.


"Đao Như , chung quanh đây có tảng đá màu xanh sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi.


Đao Như ngẩn ra, nói: màu xanh ? Cái này thật đúng là không nhìn thấy.


Tôi xem chú mặc com lê một cái, hắn cũng lắc đầu, nói: chưa từng thấy.


Tôi ngồi xuống, trong lòng khổ não suy nghĩ máu nhuộm mây xanh rốt cuộc là như thế nào. Giờ khắc này trong miệng vẫn lưu lại vị thơm của thịt rắn , tôi vặn ra nước khoáng, dùng sức súc miệng, sau đó phun ra.


Tôi cũng không quản lãng phí nước hay không, thịt rắn tuy rằng không nuốt vào trong bụng, nhưng cũng ăn vào trong miệng, tôi không biết như vậy có tính hay không phạm vào điều kị , cũng không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không, tôi rất sợ sệt.


Chờ chú mặc com lê cùng Đao Như ăn xong thịt rắn, vậy thì nói: đi thôi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay là có thể tìm tới quan tài treo tẩy tội trong truyền thuyết rồi. 


Ngay khi chúng tôi vừa đứng dậy , tôi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời một cái, nhìn nhìn, tôi lúc đó không để ý, sau khi đi về phía trước hai bước, thân thể ầm ầm chấn động, trong nháy mắt biết máu nhuộm mây xanh là như thế nào!


Chân trời phía xa, mặt trời sắp lặn , khiến một đám mây xanh kia chiếu rọi đỏ như máu, nguyên bản mây trắng cùng trời xanh chiếu rọi cùng nhau , giờ khắc này hoàn toàn bị chiếu rọi thành ráng đỏ, như bông vải bị máu tươi nhuộm đỏ.


Máu nhuộm mây xanh!


Này nhất định là máu nhuộm mây xanh rồi. Tôi nhìn này một đám mây đỏ, che lấp toàn bộ chân trời phía tây , tia sáng màu vàng chiếu rọi cả ngọn núi, cũng chiếu rọi ở trên người chúng tôi , khiến cho tôi trong lúc hoảng hốt có loại cho tôi có cảm giác hồi quang phản chiếu(1) .


Chẳng lẽ, tôi ngày hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao?


Đao Như thấy tôi đứng tại chỗ không đi, liền hỏi tôi: A Bố , đi a, anh làm gì thế đây?


Tôi đây mới như bệnh thần kinh lại đây, mau chóng đuổi theo Đao Như cùng chú mặc com lê.


Chờ khi chúng tôi đi tới vách đá quan tài treo nổi tiếng nhất, ba người chúng tôi đều là ngẩng đầu quan sát , vách núi này có một loại cảm giác ngọc bích không chữ của Thiếu Lâm, chỉ có điều ngọc bích không chữ này trơn nhẵn như gương, mà trước mặt vách đá quan tài treo này thì lại giống như tổ ong, tràn đầy hang động.


"Bên trong hang núi này bốn mặt tám hướng đều có lối, quan tài treo tẩy tội trong truyền thuyết nên liền ở trong này rồi." Chú mặc com lê nói một câu, sau đó bắt đầu thu dọn trang bị, hiển nhiên chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, liền muốn đi vào.


Tôi có chút đói bụng, dù sao không ăn gì,khi chú mặc com lê tìm kiếm túi leo núi của mình , bất ngờ phát hiện một cái bánh mì, không nói lời nào liền ném cho tôi .


Nói thật, tôi còn là có chút cảm kích, chú mặc com lê giống như bác Hải, khiến tôi nhìn không thấu , có lẽ hắn để tôi uống nước, chỉ là xuất phát từ ý tốt. Mà hắn cho tôi ăn thịt rắn, cũng là xuất phát từ ý tốt.


Lập tức, chúng tôi liền tiến vào vách đá quan tài treo, từ hang động dưới cùng đi vào.


Vừa mới tiến vào, liền cảm thấy một cảm giác âm u lạnh lẽo phả vào mặt, trong hang núi ánh sáng lờ mờ, chúng tôi nhất định phải bật đèn pin, mới có thể tiếp tục tiến lên.


Trong hang núi, quan tài vô cùng hỗn độn, có vài quan tài thậm chí mục nát từ lâu, bên trong đống xương trắng, đều lộ ra.


Từng cái đầu lâu xương cốt âm u, duỗi ở dưới đáy quan tài, như là trừng hai mắt nhìn chúng tôi.


Tôi không phải một kẻ nhát gan, nhưng nhìn vô số xương trắng bên trong hang núi này, cũng xác thực cảm thấy âm u khủng bố.


Đang đi , chú mặc com lê bỗng nhiên quay đầu nói: đúng rồi, trước tiên nhìn đặc thù xác chết bên trong hang núi này một cái, nếu như cũng là bị chặt đứt bàn chân , chúng ta mau mau rời đi.


Tôi đánh bạo, một cước đá văng nắp một quan tài, nhất thời bay lên một trận khí bụi, chờ khí bụi tan hết, lúc này mới tới gần. Đưa đầu vừa nhìn, chết tiệt, dọa tôi giật mình.


"Bên trong hang núi này làm sao còn có cương thi!" Tôi nhìn chằm chằm xác chết trong quan tài , nói với chú mặc com lê.


Vừa nghe đến có cương thi, hắn hiển nhiên cũng khẩn trương, vội vã xông lại, giơ đèn pin chiếu vào bên trong quan tài, mới vừa liếc mắt nhìn, lập tức quát to một tiếng: lùi về sau! Nhanh lùi về sau!


Tôi không làm rõ Chú mặc com lê tại sao căng thẳng như vậy, ngay khi chúng tôi mới vừa lui về sau hai bước, bỗng nhiên trong quan tài một bên truyền đến một âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt , giống như là móng tay cào ván quan .


(1): ẩn dụ người sắp chết tinh thần đột nhiên thanh tỉnh hoặc vui sướng tạm thời. Cũng ẩn dụ sự thịnh vượng trong thời gian ngắn trước sự diệt vong của sự vật.