Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 200: Người phụ nữ làm chuyện đại




Hôm sau trời vừa sáng, khi Ngô Hiểu Dao rời giường nhìn thấy Dạ Thiên Ưng còn ngủ ở bên cạnh của mình. Đây là lần đầu tiên, Dạ Thiên Ưng dậy trễ hơn cô.

nhẹ nhàng vén chăn lên, cô phát hiện nửa người trên vẫn là bán nude, nhớ tới ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, cho nên không có mặc khi đi ngủ.

thật là mất thể diện! ! ! Mỗi lần đều bị Dạ Thiên Ưng làm cho mặt đỏ tim đập.

Hừ! cô thật không phục! cô muốn một ngày nào đó cô xoay người, đem Dạ Thiên Ưng làm cho đỏ mặt tim đập! !

Chỉ là, càng không ngờ, lần này Dạ Thiên Ưng mặc y phục ngủ? Đây là lần đầu tiên, Ngô Hiểu Dao có chút ngạc nhiên.

không muốn nghĩ nhiều, cô vội vã mặc quần áo, cũng đem món đồ nội y xấu hổ kia cởi ra.

Lại đi đến trước mặt Dạ Thiên Ưng, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, nhếch môi lên, cô quả thật nhìn như say như mê.

không bao lâu Dạ Thiên Ưng chậm rãi thức dậy. cô bối rối nhìn chăm chú đôi mắt Dạ Thiên Ưng.

Dạ Thiên Ưng mở ra, đối với cô dịu dàng cười: "Bé con, mấy giờ rồi?"

Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: "8 giờ rồi."

Nghe được Ngô Hiểu Dao nói đến mấy cái chữ này, anh vội vàng ngồi dậy, thật nhanh xuống giường, chạy vào toilet.

Đây là cô lần đầu tiên thấy Dạ Thiên Ưng lo lắng vội vàng như thế.

Dạ Thiên Ưng sau khi ra ngoài, cuống quít đi tới bên cạnh của cô, khẽ hôn lên trán của cô: “Bé con, hôm nay anh bận họp, đi trước.”

Ha ha, không trách được Dạ Thiên Ưng vội như vậy? thì ra là anh bận đi họp.

cô vẫn cho là Dạ Thiên Ưng giống như đang đùa giỡn nhưng có vẻ nghiêm trọng, nhưng là không ngờ Dạ Thiên Ưng gặp chuyện đúng đắn thế nhưng lại như thế nóng nảy.

Cảm thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng làm việc nhất định đẹp trai hơn, khiến cho cô mê mẩn.

Ngô Hiểu Dao hơi gật đầu một cái, chạy tới trước bàn, cầm lên sợi dây chuyền kim cương tình ái: “Thiên Ưng, cái này anh cũng mang đi thôi.”

Dạ Thiên Ưng biết, cô căn bản không coi trọng những vật xa xỉ đó. Nếu như kim cương so với kẹo, Ngô Hiểu Dao nhất định sẽ lựa chọn kẹo, bởi vì cô chính là cô gái đơn thuần như vậy.

Dạ Thiên Ưng mỉm cười một chút, đưa tay vuốt ve mái tóc cô: “Bé con, anh đã tặng vật gì thì sẽ không nhận lại, nếu như em nói không thích, vậy vứt đi là được rồi!” Anh nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Cầm trong tay sợi dây chuyền giá trị hơn một tỷ Dollar, cô cũng không cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy Dạ Thiên Ưng tại sao phải ra tay với cô hào phóng như vậy? Tại sao? Anh là đối với mỗi người đàn bà cũng ra tay hào phóng như vậy sao? Còn là đối với cô? Chỉ là kết cục mặc kệ là thế nào, cô đều mất hứng…

***

thật ra thì Dạ Thiên Ưng cũng không phải là một người đàn ông hào phóng, thật ra không phải. Anh là một người đàn ông rất công tư phân minh!

Cùng quá phụ nữ của anh, anh cũng cho các cô 20 vạn, ý tứ là đôi bên không thiếu nợ lẫn nhau. Mà anh cũng rất ít, sẽ rất ít đưa phụ nữ đồ. Anh cảm thấy là lãng phí, anh là có tiền nhưng là anh không phải kẻ ngốc!!

Về phần tại sao anh lại đưa cho Ngô Hiểu Dao sợi dây chuyền hơn một tỷ, ha ha, có lẽ anh cũng không biết nguyên nhân.

một tỷ à?

Trước kia Dạ Thiên Ưng đã đánh liều bao nhiêu năm mới có thể kiếm được? Những ngày ấy rất mệt mỏi.

Nhưng bây giờ đổ vào trên người cô gái rồi. Là bởi vì anh hiện tại cảm thấy tiền dễ kiếm rồi hả? Hay là, anh cảm thấy những thứ này Ngô Hiểu Dao nên có được đây?

đi ra khỏi khu ký túc xá nữ, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng chạy ra cổng trường, nơi xe anh đang dừng.

Bắc Thiên Thần đang đứng ở cổng trường học chờ đợi Dạ Thiên Ưng ra.

Nhìn anh, Bắc Thiên Thần không nói bất kỳ lời gì, nhưng nhìn đến trên gương mặt Bắc Thiên Thần một mảnh màu xanh, anh cảm thấy có chút đau lòng.

Khi anh cùng Bắc Thiên Thần lướt qua nhau, Bắc Thiên Thần nỉ non một câu: “Anh hai, thật xin lỗi.”

Nghe được âm thanh nỉ non này của em trai, chính anh không có làm bất kỳ lời nói nào đáp lại, mà là trực tiếp lái xe rời đi, nhưng là khóe miệng của anh lại vẽ một nụ cười hạnh phúc…

Được người xưng là người đàn ông vô tình ác độc ai sẽ nghĩ tới anh cũng có khuôn mặt khác đây??

**

Ngô Hiểu Dao cầm sợi dây chuyền mà Dạ Thiên Ưng tặng cô, cất giấu thật kỹ ở trong ngăn kéo, giờ phải đi tìm La Bích Nghi đi học. Mới vừa đi ra cửa cô liền nhìn thấy La Bích Nghi khi dễ hai nữ sinh đứng trước cửa phòng ngủ của cô. cô khẩn trương liếc nhìn kẹo trong phòng mình, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, một tay đóng cửa lại. Bởi vì cô cũng không muốn lần này “Nhà” bị người khác phá hủy!

“Dao Dao, hai người bọn họ là cho cô tùy ý xử lý!” La Bích Nghi nói xong, nhìn về hai chị khóa trên ở phía sau lưng.

Này chị khóa trên liếc nhau một cái, hơi cúi đầu: “thật xin lỗi.” nói xong, họ thật sự quỳ xuống.

Nhưng Ngô Hiểu Dao thiện lương không thể nào để các cô thật quỳ xuống. cô đưa tay đỡ hai nữ sinh. cô không phải là không hận các cô ấy rồi, cũng không phải là không trách các cô ấy.

Nhưng là cô biết, hai người nữ sinh này, cũng là vì bằng hữu mới khi dễ cô, nói thế nào hai người nữ sinh này cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó!

“Thôi, về sau chúng ta xem như chuyện gì cũng không còn xảy ra.”

Khuyên người phải có lòng khoan dung nhân hậu thật sự làm xúc động hai nữ sinh khi dễ cô. Hai nữ sinh cũng không nói gì, cảm kích liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Dao, nhanh chóng rời đi.

La Bích Nghi cũng có chút không cam lòng đứng lên: “Dao Dao, cứ như vậy xong rồi?”

cô khẽ mỉm cười, tràn đầy rộng rãi: “Oan gia nên cởi không nên buộc sao! Nhiều bằng hữu tốt hơn nhiều kẻ địch mạnh ồ!”

Đúng vậy a, cô khoan dung độ lượng có lẽ sẽ đổi lấy hai cái bằng hữu. cô thiện lương có lẽ sẽ đổi lấy nhiều người yêu thích cô.

cô gái 18 tuổi này, hiểu được khuyên người phải có lòng khoan dung, đạo lý này, như vậy nhất định biểu thị cô có thể làm thành đại sự!!!