Cô Dâu Quỷ

Chương 19: Chiếc vòng




Chiếc vòng – một định mệnh gắn kết giữa hai con người...

Liệu có thể dễ dàng làm mất?!

Hãy suy nghĩ. Bạn sẽ tìm ra câu trả lời.

Đừng để bóng tối làm cho mù lòa tâm trí...

Sáng suốt lên!

———————–

Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy... nó đã chẳng còn thấy Yul đâu nữa rồi. Có lẽ, hắn chẳng muốn phải ở bên cạnh con bé lâu đâu... nó thầm nghĩ vậy rồi lại thở dài nhoài dậy, đủng đỉnh tiến tới cái tủ quần áo để chọn một bộ sao cho thật là phù hợp với buổi leo núi ngày hôm nay.

Lọc cọc một hồi, cuối cùng nó cũng đã chọn được một bộ ưng ý, xinh xắn năng động – đúng chất Na Xư Bi!

.............

Lon ton chạy lại phía đại sảnh, nơi có Jen và đám bạn đang đứng chờ nó đã lâu. Vừa thấy con bé xuất hiện, Chun đã nhăn mặt càu nhàu...

-Cậu làm gì mà lâu la thế hả!!

-Hì! Tớ ngủ quên đi mất!

-Hừ... lần sau mà còn lề mề như thế nữa là tụi tớ bỏ lại luôn đó!

-Hee! Biết rồi mà! Xuất phát thôi ^__^!

Trước khi lên núi, thầy hiệu trưởng còn đến từng lớp để phát cho mỗi đứa một cây gậy giữ thăng bằng, bởi đêm qua trời mưa to nên đường trơn dữ lắm, phải cẩn thận!

* Cơn mưa ấy là do đợt bão mà hai đứa tạo ra đấy!

........................

Lóc cóc trèo lên đến lưng chừng núi, bỗng... trời tự dưng tối sầm lại, rồi đen kịt, mỗi lúc một mịt mù khiến cho đứa nào đứa nấy đều hết sức hoảng sợ, cái Xư Bi cũng vậy. Trong cơn hoang mang, bỗng, có một kẻ nào đó đã giở trò, đánh tráo từ chiếc vòng trên tay Xư Bi, chuyển thẳng vào túi áo của anh Jen, khiến hắn tự dưng có cảm giác nằng nặng... Nhưng ngay lập tức, khi chuyện đó vừa diễn ra xong xuôi thì bầu trời xám xịt cũng dần quang trở lại, mau chóng trở về cái vẻ trong sáng vốn có của nó khiến cho ai nấy đều bình tâm đi tiếp. Jen và Xư Bi cũng tuyệt nhiên chẳng để ý gì về sự thay đổi trong chốc lát đó cả, họ vẫn tiếp tục cố gắng leo lên ngôi chùa trên núi. Còn cái YuMi, nó cười thầm.

..................................

Hì hục mãi mới leo lên tới được đỉnh núi, nơi mà có các nhà sư cư ngụ trên một ngôi chùa cổ tại đó – rất khang trang và thanh tịnh.

-Không khí ở đây dễ chịu thật! – Cái Xư Bi hít hà!

-Ừm... tiện cho việc tụng kinh! – Cái Chun lại cười toe!!

- Ặc! Cậu đi mà tụng kinh ấy! – Con bé nhăn nhó.

" Kengggggggg!!! " – Hai đứa đang mải ngồi chí chóe, bỗng... có tiếng chuông chùa bất ngờ vang lên như âm vọng cả không gian, đánh thức cả một vùng rừng núi bởi bản nhạc thiên thần này... Hai con nhóc cũng giật mình đứng dậy, lóc cóc đi theo ông trụ trì tới một ngôi đền cổ, nơi mà tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ đề chờ viết sớ (?!).

-Cái gì thế nhỉ?! – Chun tò mò khi nhìn thấy mọi người đang cắm cúi viết...

-Không biết! Lại đằng kia hỏi đi! – Vừa nói, nó vừa kéo tuột tay con bé chạy lại phía Jen, nơi mà anh cũng đang đung đưa cây bút, trầm tư nghĩ ngợi về một cái gì đó mơ hồ... mà nó không biết!

Ngồi phịch xuống cùng Chun, Xư Bi hí hửng ngó sang tờ giấy Jen đang viết... thì hắn vội vàng giật lại, có vẻ ngượng ngùng. Con nhóc nheo mày, nó lại xị mặt một cách khó hiểu vì hành động ấy.

-Anh đang viết cái gì vậy?!... À... cả mọi người nữa?!

Jen ậm ừ, rồi rụt rè đặt tờ giấy đang cất lên mặt bàn, nhưng vẫn cố che đi, có vẻ như không muốn cho Xư Bi thấy... và tất cả mọi người cũng vậy. Bấy giờ, trụ trì mới lại gần giải thích.

-Chắc các con tới muộn nên không biết. Đây là một truyền thống dành cho người đến thăm chùa. Mỗi người sẽ nhận được một tờ sớ để tự viết về những suy nghĩ dành cho một vài người bạn thân nhất của mình. Sau đó treo chúng lên cây cổ thụ kia, để mọi người cùng nhau chọn lựa, tìm hiểu xem suy nghĩ của bạn mình về mình như thế nào...

-Cũng hay đấy chứ! Thầy cho con một tờ được không ạ! – Sư vừa dứt lời, con bé cũng chợt reo lên thích thú rồi xin một tờ ngay, Chun cũng vậy.

Nói rồi, hai đứa liền nhận lấy giấy và cắm cúi viết...

Đầu tiên, chúng phải chọn người đã, nhìn xung quanh, hai đứa nháy mắt với nhau... rồi nghĩ thêm vài nhân vật quan trọng trong cuộc đời mình để suy ngẫm. Ngẫm đủ rồi thì bắt đầu viết thôi!

......................

Một lát sau, sau khi công việc viết lách đã xong xuôi, Chun cùng Xư Bi hí hửng chạy lại cây cổ thụ, con nhóc nhíu mày nhìn nhỏ bạn, cười tinh nghịch.

-Hey! Cậu viết gì về tớ thế! – Xư Bi nháy mắt đầy nghi hoặc.

-He he, cứ chờ đấy! Chút nữa đọc sau... – Vừa nói, Chun vừa nhoẻn miệng cười nham hiểm.

........

Nhún... nhún... Xư Bi cứ nhún mãi, cố gắng với một cách khó khăn lên cái cành cao nhất mà nó muốn chọn, bởi tất cả các cành xung quanh đều bị chiếm đóng hết cả rồi. Nhảy xuống, nó đành thở dài thườn thượt vì thất vọng – " chắc mình không treo được rồi! ".

Đang nản chí, định bỏ đi, thì... bỗng, Yul xuất hiện, hắn chợt nắm lấy tay con bé, rồi với nó lên thật cao, tới gần đỉnh của ngọn cây ấy để mắc cho bằng được tập sớ màu hồng. Vừa mắc, nó vừa mỉm cười e ngại. Nhưng, nụ cười ấy cũng đột ngột biến mất, khi Yul vô tình nhìn thấy chiếc vòng trên tay con bé mà hắn tặng đã chẳng còn đâu nữa. Bất giác mím môi, Yul cảm thấy tim mình chợt nhói... khi chưa hiểu rõ chuyện gì. Hắn lạnh lùng buông tay xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt còn bé, đầy nghi hoặc...như thể là đang hỏi cung nó vậy, làm con bé sợ!

-Chiếc vòng đâu rồi?!

Yul vừa dứt lời, nó cũng bối rối giơ tay lên, nhưng rồi lại vội vàng rụt xuống... vì lo sợ.

-Chiếc vòng?! À... nó đây... Ơ...

Nó ngơ ngác nhìn lên cổ tay mình... và hết sức bàng hoàng vì tuyệt nhiên không thấy chiếc vòng đâu cả?!!

" Không thể nào!! " – Con bé khẽ lắc đầu lo sợ, nó đưa mắt nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của Yul mà tái dại đi vì e ngại... liệu hắn có giận không?!

Nhưng hình như là giận lắm, trông Yul « nóng « thế kia cơ mà! Đôi mắt cứ phừng phừng lên vì rực lửa. Yul khẽ nhếch môi cười, một nụ cười thật khinh khỉnh mà cũng đầy chua chát. Nó muốn nhắm mắt làm ngơ mà không thể. Trước cái vẻ nóng giận bề ngoài ấy, có lẽ, bên trong... Yul cũng đang đau lòng lắm! Nó cảm nhận được thế mà! Và nó đúng.

....................

Yul quay đi, lòng hắn trĩu nặng, lo lắng về một cái gì đó thật mơ hồ... Một nỗi lo, không phải chỉ vì chiếc vòng, mà nó thật ý nghĩa... Chắc con bé cũng chẳng coi trọng chiếc vòng đó đâu, cũng giống như đối với Yul vậy. Con bé cũng chẳng coi hắn ra gì cả! Nghĩ thế, Yul lại càng giận, hắn nắm chặt bàn tay mà như muốn đấm tan cả quả núi... Nhưng không thể, phải kiềm chế cảm xúc lại, cái nỗi băn khoăn này... là chưa từng có!

........

Mọi người đều đi, đi cả rồi, sau khi đọc tấm sớ... Nó gỡ của Yul và Jen xuống khi nhìn thấy cả hai đều có tên mình trên đó. Vội vàng mở ra đọc, con bé thật ngỡ ngàng trước những gì Yul viết. Chỉ vẻn vẹn có hai dòng, nhưng nó thật khó tả.

" Đồ ngốc! Cô biết chiếc vòng mà chúng ta đang đeo không?! Cô biết ý nghĩa của nó đúng không?! Và cô cũng hiểu... vì sao mà tôi lại đeo nó chứ?! Vì vậy... đừng làm mất nhé! Con sâu ăn tạp điên khùng... "

Ặc!! Có phải không vậy!!! Đến viết sớ mà hắn cũng chọc nó nữa!! Hắn mới thật là điên khùng! Khiến cho người ta phát tức... nhưng mà lạ... vì những lời hắn viết... nó in sâu, và cần phải suy ngẫm... Suy ngẫm xong thì lại chợt giật mình! Chẳng nhẽ những gì hắn nói là đúng! Chẳng nhẽ hắn cũng nghĩ vậy?! Chẳng nhẽ... hắn coi chuyện này quan trọng lắm sao?! Thế thì lại càng không ổn rồi... Nó đã làm hắn thất vọng, nó đã làm hắn mất lòng tin... Chắc hẳn là hắn đang giận nó lắm! Khó mà bỏ qua... Con bé thầm mím môi nghĩ ngợi, rồi nó lại thở dài, mở bức sớ thứ hai – của Jen.

" Nhóc là một thiên thần! Anh nghĩ vậy đấy! Cho dù nhóc có đang là loài Thiện Quỷ đi chăng nữa. Hãy cố gắng nhé! Thu bắt thật nhiều vong hồn vào. Có gì khó khăn cứ hỏi. Yên tâm là anh luôn sẵn sàng muốn giúp. Vì đối với anh, nhóc đã là một người đặc biệt! Một người mang lại cho anh nụ cười... Nhóc tin không?! "...

Eo... những lời của Jen... khiến nó ấm! Nói đúng hơn là « nóng «, nóng bừng cả mặt rồi nè! Gấp sớ của Jen lại, mà mặt nó đỏ gay... ngượng ngùng quá! Hi hi ^__^! Jen cũng thật lạ... cái gì mà đặc biệt chứ! Vừa nói, nó vừa lấy tay đập bàn bồm bộp... như một con hâm. Nhưng gạt cái vụ ngại ngùng phấn khởi ấy sang một bên cái đã, việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm lại chiếc vòng. Nó thầm tự nhủ, rồi vội vàng đứng dậy, chạy ngay xuống núi, mặc cho mọi người đã sắp đến sân bay, chuẩn bị khởi hành trở về thành phố.

.......................

[ Tại sân bay ].

Đã sắp 8 giờ rồi, Chun nhìn quanh, nhìn mãi... mà chẳng thấy Xư Bi đâu. Nó lại vội vàng chạy lại hỏi Jen xem tình hình.

-Anh Jen!! Anh có thấy cái Xư Bi đâu không?! – Con nhóc vừa nói, vừa thở gấp hồi hộp.

Vậy mà hắn lại thản nhiên như chẳng biết chuyện gì. Thậm chí, còn ngơ ngác hỏi lại con bé.

-Hở... Không! Ủa! Em không thấy Xư Bi đâu à?! Sắp bay rồi mà!!

-Thì đúng vậy, sắp bay rồi, thế mới chết chứ!!! Em đã đi tìm mãi mà chẳng thấy đâu, gọi điện thì tắt máy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này không biết nữa! Con nhóc này lại định đùa chúng ta à... – Vừa nói, nó vừa nhăn nhó lo ngại. Ngoài miệng thì ra vẻ mắng nham nhảm, nhưng thực sự là rất lo... rất lo...

Thấy thế, YuMi lại thầm cười, nó khẽ chậc miệng thích thú, có vẻ đắc ý lắm lắm...

-Hà hà! Sắp có kịch hay để xem rồi!

...........

Nhìn quanh cũng chẳng thấy Xư Bi đâu, mà máy bay thì lại chuẩn bị cất cánh. Mặc dù bực mình lắm, nhưng vẫn phải gạt bỏ tự trọng sang một bên, lần đầu tiên, thay vì nóng lòng, hắn lại vội vàng chạy vụt về phía núi... Để lại sự ngơ ngác cho tất thảy mọi người.

Vừa đi, Yul vừa làu bàu tức tối, nhìn lên chiếc vòng màu bạc đã xỉn màu trên tay, Yul lại càng bực bội. Nhưng cứ nghĩ đến việc con bé đang gặp rắc rối, nỗi lo lắng trong lòng hắn lại mỗi lúc một dâng đầy.

.....................

Vội vàng đến nỗi chẳng còn bận tâm đến đôi cánh, Yul một mình trèo lên ngọn núi, chẳng với chút pháp thuật trong tay... hắn muốn tự mình tìm thấy con bé bằng sức lực của mình... Tuy vẫn còn rất giận, nhưng lo lại càng nhiều hơn.

Một bước...

Hai bước...

... Rồi hì hục mãi...

Cuối cùng... Hắn cũng tìm thấy nó...

Con bé ngốc nghếch đang cặm cụi tìm kiếm chiếc vòng kia...

Thấy nó bị thương...

Yul vội vàng chạy lại...

Hắn gắt!

-Đồ ngốc! Làm cái quái gì mà ra nông nỗi này hả?!! Cô có biết mấy giờ rồi không?! Tính ở đây làm người miền núi à!! Đúng là con sâu hồ đồ!!

Yul cứ mắng một tràng, còn Xư Bi thì chỉ biết lặng im ngồi nghe, rồi nó chợt phì cười.

-Sao anh lại tới đây...

Như bị bắt thóp, Yul chợt giật mình, rồi bất thình *** h nhấc bổng con bé lên, chẳng nói chẳng rằng, hắn bung ra đôi cánh rồi bay vụt lên không trung... đưa nó trở về dần chân núi... nhìn từ trên cao xuống dưới, cảnh vật thật là đẹp, cứ lấp lánh lung linh y như một hòn đảo phát sáng vậy! Xư Bi mỉm cười thích thú... nhưng ngay lập tức, nó lại bị Yul hằm hè.

-Đừng có mà vội cười! Tôi chưa bỏ qua cho cô đâu! Về nhà tính tiếp.

Yul nói mà mặt lạnh lùng khiến nó thấy rùng cả mình, im lặng rồi run run...

..................

Kể từ ngày hôm đó, cho tới lúc về nhà, và mấy ngày hôm sau cũng vậy... Chẳng nói chẳng rằng, Yul lúc nào cũng lầm lì y như một kẻ mất hồn, lạnh lùng vô cảm. Không cách nào tiếp cận được, không khí trong nhà thì mỗi lúc một nặng nề, người hầu hay quản gia cũng đều phải kín tiếng. Không ai dám làm hắn giận! Nó cũng vậy, vì thế lại càng im... Ngột ngạt... Con bé thấy khó thở!!

" Nó muốn bỏ đi!! Sống cùng nhà với nhau mà khắc nghiệt thế này thì chi bằng bỏ đi cho thanh thản! " – Ý nghĩ ấy vừa lóe lên... thì con bé cũng ngay lập tức thực hiện. Nó bỏ đi, không một ai biết!

................................

Một ngày bình thường cũng như bao ngày bình thường khác, trời quang mây tạnh, nhưng ngay khi Yul vừa trở về – không thấy Xư Bi đâu, tìm khắp nhà cũng chẳng thấy... thời tiết lại nổi giông bão ầm ầm!! Người trong nhà ai nấy cũng lo sợ... sợ nó không về... sợ lại bị giáng tội oan... nhưng không ai dám hé răng vì e ngại.

Yul thở dài, ngồi lì trong phòng suy ngẫm một đêm, rồi sáng hôm sau, hắn quyết định đứng dậy, gạt bỏ lòng tự trọng sang một bên, Yul đùng đùng bước ra ngoài tìm nó.

Hắn đi tới khắp mọi nơi, tất cả những nơi mà chúng nó đã từng cùng đi qua, từ khu phố Trung – Hàn, đến phòng chơi bowling, rồi thư viện vv... Nhưng tuyệt nhiên – chẳng thấy! Lòng lo lắng... nỗi lo sợ mỗi lúc một nhiều... hắn lo rằng con bé sẽ biến mất, hắn lo rằng con bé sẽ chẳng quay trở lại. Kìm nén cái cảm xúc này sao mà rất khó, nó khó hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt... Biết mà... Nếu biết trước thì đã cố giữ khoảng cách, nhưng giờ là quá muộn!

Thậm chí, ngay cả bây giờ đây, cái tôi cao ngất trời của « quý ông Yul « cũng bị bác bỏ, bởi... hắn phải tới tìm Jen – hy vọng cuối cùng để thấy được Xư Bi. Hắn mong con bé sẽ ở đó, vì chẳng còn nơi nào khác nữa, nhưng càng nghĩ, lại càng thấy bực mình! Nếu Xư Bi mà ở đó, vừa vui, mà chắc cũng vừa nổi điên lên mất! Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, Yul vừa cố tự đánh hạ bản thân, vừa lê bước mệt mỏi tới đó... cả ngày hôm nay, hắn chân trần đi tìm nó.

...............

Tới nhà Jen, Yul bấm chuông... một cách do dự. Chẳng mong gì khi Jen sẽ thấy Yul tìm đến, chắc hắn sẽ cười vào mặt mình mất. Nhưng không phải vậy, Jen cũng hết sức bất ngờ.

Bước ra khỏi căn nhà đồ sộ to như một tòa lâu đài màu trắng – tòa lâu đài giống như nơi cư trú của một thiên thần, Jen ngơ ngác khi thấy Yul xuất hiện.

Không vào khi được mời, Yul chỉ đứng ngoài lẳng lặng, hắn dõng dạc.

-Xư Bi đâu?!

-Xư Bi?! Cô ấy không có ở nhà anh sao?!

Jen vừa dứt lời, Yul lại chợt thấy lặng cả người... vậy là hy vọng cuối cùng cũng dập tắt! Chẳng còn nơi nào để đi cả... không thèm trả lời Jen, Yul ngoảnh mặt trở về...

Nhưng ngay khi hắn vừa mới kịp bước ra tới bậc cửa, Jen đã vội vàng kéo tay lại rồi đặt vào lòng bàn tay hắn một vật gì đó... to bản mà lạnh ngắt – Chiếc vòng!

Yul trố mắt nhìn, ánh mắt hắn như rung lên vì tức giận, hằn học ngước lên với ý nghĩ Jen là kẻ gây chuyện, Yul hằm hè.

-Sao anh lại có chiếc vòng này?! Đừng có nói với tôi là « không biết « đấy!

Không phải là không biết! Jen có biết, nhưng chỉ là ngờ ngợ, vì vậy... nghĩ gì nói đấy luôn.

- Nhật thực...

Chỉ vẻn vẹn có hai từ khiến cho Yul phải nghiêng đầu khó hiểu. Hắn chờ đợi câu trả lời tiếp theo. Jen thở dài, rồi lại nói tiếp.

-Ngày hôm ấy, sau khi có hiện tượng nhật thực bất ngờ xảy ra. Tôi không biết, nhưng cảm giác có thứ gì đó nằng nặng bỗng nhiên rơi vào túi. Có thể chỉ là cảm giác nên tôi không bận tâm, nhưng trở về nhà mới biết... lúc đó thì có lẽ đã là quá muộn. Chuyện giữa anh và Xư Bi xảy ra khiến cho tôi không tài nào tiếp cận được, đến hôm nay mới có dịp...

Nắm chặt chiếc vòng trong tay, hắn mím mỗi... rồi chợt nhớ tới sức mạnh của YuMi – chỉ YuMi mới có thể làm được điều này... hắn lại cảm thấy hối hận... hối hận vì đã trách Xư Bi. Vội chạy vụt đi trước khi ngoái đầu nói với lại.

-Tại sao anh không dùng chuyện này để gây chia rẽ giữa bọn tôi?!

-Vì tôi không thích dùng thủ đoạn.

-Có lẽ thế! Cảm ơn.

Đó là lần đầu tiên, Yul cảm ơn một người nào đó, cho dù, hắn ở phe đối lập với mình.

...................

Những bước chân dồn dập trải dài trên con đường đại lộ sâu hun hút... tưởng chừng như chẳng có điểm dừng. Tâm trạng hoang mang, thậm chí hắn còn chẳng biết là mình đang đi đâu nữa... Phải tới nơi nào để tìm thấy con bé đây?!

Bỗng, trong đầu hắn chợt vang lên một vài lời nói...

" Tôi có một ngôi nhà...

Tôi có một chỗ trốn...

Đó là lãnh địa của tôi... "

" Chiếc cầu trượt! " – Yul vội vàng chạy ù tới đó, không do dự.