Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 161




Chương 161

Hứa Tịnh Nhi còn tưởng anh lại cưỡng hôn cô, đang định cho anh một chàng chọc mắt, bóp cổ, lên gối, thì bất ngờ, môi anh không đặt lên môi cô nữa, mà ghé sát vào tai cô.

Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn vàng lên rõ từng chữ: “Phối hợp với cô mà”.

Âm thanh rất bé, gần như là nỉ non, chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy!

Hứa Tịnh Nhi bỗng ngây người, nhất thời quên hết tất cả mọi phản ứng.

Tối qua anh không tỏ thái độ gì vời lời đề nghị của cô, khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm bất an, vậy những lời này là đáp án của anh sao?

Anh nhận lời cô, phối hợp diễn kịch trước mặt cô Lâm rồi!

Nói xong, Cố Khiết Thần khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt mơ màng kia, ánh mắt anh lóe lên sự dịu dàng rồi nhanh chóng vụt tắt, sau đó, đôi môi anh khẽ hôn lên trán Hứa Tịnh Nhi: “Chào vợ!”.

Hai tiếng này anh nói to hơn, ba người ở đó đều có thể nghe thấy!

Cô Lâm thấy đôi vợ chồng trẻ hôn nhau thắm thiết buổi sáng, mặt đỏ ửng cả lên, vừa che mắt vừa lén nhìn trộm, mãi mới bỏ nhau ra, thì lại nghe thấy giọng nói thu hút trêu ghẹo của cậu chủ gọi một tiếng “vợ”, cô ấy thấy khó tin đến mức tim cũng đập loạn nhịp.

Ôi trời ơi, cậu chủ nhà cô ấy quả thật là sát gái, cô ấy mà trẻ hơn mười mấy tuổi, chắc chắn cũng sẽ khóc lóc gào thét đòi lấy anh!

Lúc ăn sáng, cô Lâm vừa nhìn cánh môi bị hôn đến đỏ hồng của Hứa Tịnh Nhi, vừa nhìn khóe miệng bị cắn còn để lại vết hằn của cậu chủ, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Cô ấy chẳng sợ nhìn thấy cảnh cô chủ cậu chủ giận dỗi, hai vợ chồng ở với nhau, tránh sao được mấy chuyện cãi vã, điều duy nhất mà cô ấy lo lắng, chính là hai người trái tính trái nết, chẳng ai chịu nhường ai.

Tình cảm là thứ tiêu hao, cần phải duy trì, nếu không một khi nó nguội lạnh rồi thì rất khó để hâm nóng lần nữa.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Tịnh Nhi không muốn ra ngoài cùng với Cố Khiết Thần, bớt phải diễn một màn kịch thân mật tiễn chồng đi làm. Cho nên, cô cố ý lề mề ở trong phòng, xác định Cố Khiết Thần đi rồi mới vội vàng lao ra khỏi phòng, mang giày thể thao, vội vã chào tạm biệt cô Lâm, sau đó mở cửa chạy đi.

Đối với chuyện chạy tin độc quyền thế này, thời gian là vàng bạc.

Cô Lâm thấy vậy không khỏi lắc đầu bật cười, vội như vậy còn trốn trong phòng đợi cậu chủ đi rồi mới ra?

Hành động vô thức của cô đã làm bại lộ ngay cách nghĩ chân thực trong lòng cô. Dù có diễn tốt đến mấy ở trước mặt cô Lâm, cô ấy cũng không dễ dàng mắc bẫy.

Nhưng mà, cô Lâm vẫn phối hợp với cô, coi như không biết gì, cứ vậy yên lặng xem cô và cậu chủ diễn kịch trước mặt mình. Vậy thì hai người họ thỉnh thoảng vẫn có thể có chút ngọt ngào, có thể tăng thêm tình cảm.

Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình, đạp chân ga hết cỡ, chạy như bay trên đường.

Coi như nhờ phúc của Cố Khiết Thần, cô bị buộc phải ngồi trên xe của anh chạy như bay hai lần, cho nên năng lực chịu đựng của tim cô đã được nâng cao. Bây giờ tốc độ này với cô mà nói cũng chỉ bình thường như ăn cơm.

Đến tầng hầm để xe ở sân bay, cô tinh mắt tìm được một chỗ để xe, trong khi đó một chiếc xe khác cũng chuẩn bị đỗ ở chỗ này. Cô nhếch khóe miệng, xoay vô lăng, de xe vào chỗ một cách thật ngầu, xe dừng lại vô cùng vững vàng.