Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 78




Chương 78

Cô có thăm dò, cũng có níu giữ. Nhưng đều không thể giữ anh ấy lại được. Một khi đàn ông đã quyết định ly hôn rồi thì dù có mười con bò cũng không kéo anh ta quay về được.

Cô không thể làm gì được, cũng không có cách nào thay đổi được. Nam Khuê ngẩng đầu lên, thực ra cô muốn nói hết với ông nội: không cần nữa, con đã quyết định ly hôn với Kiến Thành rồi.

Nhưng mà khi nhìn tóc ông nội đã bạc trắng, còn những nếp nhăn nheo tuổi già trên mặt ông, khiến cô không thể nói thành lời, hoàn toàn không biết nên mở lời như thế nào.

“Con bé này, đang nghĩ gì đấy? Nếu như con cần ông nội giúp đỡ thì nhất định phải nói với ông ngay lập tức đấy nhé.”

“Hai năm trước, ông nội có thể đuổi người phụ nữ đó đi, hai năm sau ông nội cũng có thể đuổi cô ta đi như thế.”

“Không cần.” Nam Khuê không nghĩ ngợi gì lập tức từ chối.

Nếu như Phương Thanh Liên rời đi, Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ nghĩ rằng là cô đã xúi giục ông nội, nghĩ cô là một con người mưu mô, dùng lòng thương của ông để ông đuổi Phương Thanh Liên đi.

Đến lúc đó cho dù cô có trăm cái miệng thì cũng không thể thanh minh được.

Nếu như đã quyết định rời đi rồi, hà tất gì phải khiến cả hai khó chịu như vậy. Cô càng không muốn để lại trong lòng Lục Kiến Thành ấn tượng là một người độc ác, tính toán.

“Ông nội, con xin lỗi ông nhưng chuyện giữa con và Kiến Thành, con muốn tự mình cùng anh ấy xử lý.”

Ông cụ Lục thở dài một hơi rồi gật đầu: “Được, ông nội đồng ý với con, nhưng con cũng phải đồng ý với ông, nếu như con cần ông giúp đỡ thì nhất định phải nói ra.”

“Vâng, ông nội à, ông yên tâm, đợi lúc con có việc cần ông giúp thì chắc chắn ông phải chống lưng cho con đó.”

Cả một ngày Lục Kiến Thành không hề quay về.

Buổi tối, Nam Khuê vừa tắm xong thì chuông cửa vang lên. Cô còn nghĩ rằng là anh quay về, vội vàng đi mở cửa nhưng phát hiện ra người đó lại là Vân Thư.

“Mẹ, mẹ có chuyện gì tìm con vậy ạ!”

“Kiến Thành còn chưa về à?” Vân Thư trực tiếp hỏi thẳng.

“Vâng, anh ấy vừa gọi điện thoại cho con rồi, nói công ty còn nhiều việc, có thể sẽ về muộn một chút.”

Những lời này của Nam Khuê không thể lừa được Vân Thư. “Hai đứa có phải cãi nhau rồi không?” Bà hỏi.

Nam Khuê biết là không dấu được nữa chỉ có thể gật đầu: “Đúng là có chút chuyện không vui ạ, nhưng mà mẹ, mẹ không cần lo lắng, chúng con có thể tự giải quyết được ạ.”

“Chuyện hôm qua mẹ muốn xin lỗi hai đứa, lúc đầu là muốn khiến tình cảm của hai đứa tiến thêm một bước, muốn con mang thai sớm một chút, không ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại còn làm hai đứa lúng túng rồi.”

Vân Thư vừa nói, Nam Khuê lập tức hiểu rồi, biết là bà nói chuyện bỏ thuốc vào canh giải rượu ngày hôm qua.

“Mẹ, con biết mẹ là muốn tốt cho chúng con, con làm sao có thể trách mẹ được!”

Tiễn Vân Thư về, Nam Khuê nằm bò lên giường. Liếc nhìn điện thoại đã mười giờ rồi. Anh ấy cũng không về nhà.

Đợi suốt hai giờ đồng hồ, 12 giờ, Lục Kiến Thành vẫn chưa về.

Khi Nam Khuê cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè, cô còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi.

Cô load lại, rồi lại load lại. Bài viết đó vẫn hiện trước mặt cô rõ ràng.