Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 79




Chương 79

Phương Thanh Liên selfie hai tấm ảnh, mỗi tấm đều cười vừa dịu dàng lại quyến rũ, tấm ảnh cuối cùng là một bàn tay của đàn ông.

Nhưng Nam Khuê vừa nhìn đã biết đó là tay của Lục Kiến Thành. Tay của anh, ngón tay rất dài, vừa trắng lại vừa sạch sẽ, làm sao có thể nhận nhầm được chứ.

Càng quan trọng hơn là, chiếc nhẫn trên ngón áp út đó chính là nhẫn cưới của cô và Lục Kiến Thành. Là chính tay cô đeo cho anh. Làm sao mà cô có thể nhận nhầm được.

Đây không phải điều đau lòng nhất. Điều khó chịu nhất là Phương Thanh Liên lại công khai khoe tình cảm lên vòng bạn bè.

Cô ta nói: “Nếu như một một người không bao giờ ăn khuya lại bằng lòng cùng bạn đi ăn khuya, bằng lòng vì bạn phá vỡ hết tất cả nguyên tắc, bằng lòng đợi bạn làm cô dâu của anh vô điều kiện, trừ gả cho anh ấy, tôi không nghĩ ra lời hứa nào đẹp đẽ và vĩnh cửu hơn, Lục tiên sinh yêu quý, em yêu anh.”

Dưới bài viết đã có một người thả tim. Không phải ai khác lại chính là Lục Kiến Thành.

Nam Khuê tắt điện thoại, tắt đèn, trực tiếp vùi mình vào trong chăn.

Buổi sáng ngày thứ hai, Nam Khuê thu dọn hành lý, nói với ông nội và cha mẹ chồng mình muốn về nhà.

Cô nhìn ra được ông nội không nỡ để cô đi. Thực ra cô cũng không nỡ rời xa ông. Nhưng mà hai ngày này quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Một ngày hai ngày cô còn có thể giấu được. Thời gian lâu rồi, cô cũng không có cách nào tiếp tục giấu nữa.

Ăn bữa sáng xong, Nam Khuê liền ngồi xe rời đi. Đến trung tâm thành phố, cô nói với tài xế: “Đưa tôi đến đây là được rồi.”

“Thiếu phu nhân, ông cụ đã nói tôi nhất định phải đưa cô về đến nhà.”

“Có người sẽ đón tôi, yên tâm đi!” nói xong Nam Khuê liền xuống xe.

Đợi xe rời đi, cô kéo hành lý đến trạm xe. Chuyến xe trước vừa rời đi nên chuyến xe sau phải đợi hơi lâu, Nam Khuê đợi hơn mười phút thì xe mới đến. Điều làm cô không ngờ tới là vừa rồi có rất ít người đợi xe nhưng càng về sau lại càng nhiều hơn.

Xe bus vừa dừng lại, mọi người đều ùa nhau lên xe. Cô cầm vali có rất nhiều bất tiện. Cuối cùng cô bị đẩy lại là người cuối cùng lên xe.

Nhưng mà cửa xe bus hơi cao, vali lại nặng. Đúng lúc cô đang lo lắng thì đột nhiên bên tai truyề tới một giọng nói trầm thấp. “Để tôi.”

Trước khi cô bình tĩnh lại, vali đã bị đôi tay mảnh khảnh của người đàn ông ấy bắt lấy đặt vào trong xe rồi.

Bởi vì quá lâu không ngồi xe bus nên Nam Khuê nhất thời quên mất phải trả tiền.

Lúc này, tài xế đang tức tối nói: “Cái cô gái kia, chính là cô gái tóc dài mặc bộ váy màu vàng đó, cô chưa bỏ tiền xu vào đây.”

Lúc này Nam Khuê mới nghĩ tới trên người cô không có tiền xu. Tài xế lại tiếp túc hét, rất nhiều người xung quanh quay sang nhìn cô.

Da mặt Nam Khuê mỏng lập tức đỏ bừng lên. Ngay vào lúc cô đang bối rối, ngón tay xinh đẹp của người đàn ông kia lại ném vào hộp 4 đồng tiền xu, giọng nói trầm thấp lại vang lên: “Tôi trả cho cô ấy.”

“Cảm ơn anh!” Lúc này Nam Khuê mới nghiêm túc nhìn anh một cái, anh ấy đứng thẳng tắp suốt mười phút, đứng thẳng giống như những cây tùng vậy, cả người từ trên xuống dưới đều toả ra vẻ chính trực ngay thẳng.