Con Dâu Trời Phú

Chương 422






Những thứ này vẫn miễn cưỡng xem như bình thường, càng về sau, tài xế già càng nhiều, có nhiều bình luận bựa đến mức không dám nhìn.
“Xin kϊƈɦ thước.

[Đa tình]”
“18 không?”
“Mạnh đến mức độ nào? Có thể giao lưu một chút, đích thân cảm thụ chứ?”
“Chủ thớt thích tư thế nào?”
“Nghe nói Poodle thích kiểu từ phía sau…”
“Hai người có chơi ** không?”
“…”
Đàm Hi che mặt, vứt điện thoại đi, vùi đầu vào trong chăn, giống một con đà điểu, “Đúng là điên mà…”
Cùng với số lượng người theo dõi bài viết càng ngày càng nhiều, không đến nửa tiếng sau, bài viết đã được ghim lên top khu chuyên đề, còn được gắn dấu HOT.
“Sao lại có thể như thế chứ?” Vấn đề mà cô hỏi không một ai trả lời đúng mấu chốt, mà toàn xoay quanh phương diện “mạnh mẽ” phát biểu ý kiến, trọng điểm ở phía sau cơ mà các chế!
Đàm Hi không muốn xem tiếp nữa, thoát khỏi diễn đàn, cuộn người vào trong chăn.

Cô cần thời gian bình tĩnh lại…
Cốc cốc…
“Hi Hi, bà vào nhé?”
Bà nội?
Sau đó, là âm thanh cửa phòng bị đẩy ra.
“Vẫn còn ngủ?”
“Không, tỉnh dậy từ lâu rồi ạ.” Cô ngồi dậy, mỉm cười với bà cụ.
“Bữa trưa xong rồi, mau thức dậy đi.”
“… Vâng.”
Ăn xong bữa trưa, Lục Chinh đi đến công ty, Đàm Hi rất tự giác vào nhà bếp rửa bát.


Lúc đi ra, Đàm Thủy Tâm đã gọt xong táo đợi cô.
“Thử xem.”
Đàm Hi dùng tăm ghim lấy một miếng: “Ngọt.”
Nhưng, cô nhớ hình như trong nhà không có táo mà nhỉ…
“À, được gửi đến cùng với đống nhãn kia.”
“Vậy sao?”
“Ừ, để ở đáy thùng, sau khi lấy hết toàn bộ số nhãn ra, mới thấy được.”
Đàm Hi gật đầu, Tiểu Bạch suy nghĩ chu đáo ghê.
Hai người xem tivi một lúc, bà cụ vào phòng ngủ trước.

Đàm Hi tắt tivi, lấy giá vẽ từ ban công ra, dựng ở giữa phòng ngủ, kéo một chiếc ghế gỗ tới ngồi, chiều cao vừa đủ.
Nhìn thấy cuối tháng phải trở về trường, bài tập của cô vẫn chưa làm xong.
May mà lúc trước đã có ý tưởng, vẽ nội dung gì, bố cục thế nào, phối màu ra sao đều suy nghĩ rất rõ ràng rồi, một khi tư duy thông suốt, làm việc gì cũng đều dễ dàng.
Không đến hai tiếng, đã vẽ xong xuôi.
Ký họa phong cảnh, vẽ cảnh núi xanh trùng điệp phía ngoài cửa sổ, hồ phun nước cũng được vẽ vào trong một bức tranh khác.
Còn về tranh tĩnh vật, càng đơn giản hơn, cô trực tiếp vẽ chai chai lọ lọ trêи bàn trang điểm, điều chỉnh rèm cửa, khống chế ánh sáng, lúc vẽ, đã có dự tính từ trước.
Vẽ nét cuối cùng, Đàm Hi thở phào, chiếc lưng căng cứng bỗng nhiên cong xuống, giống như dây cung bị kéo căng được nới lỏng ra.
Vứt bút chì đi, không muốn thu dọn giá vẽ, trực tiếp nằm lên giường.
“Phù~ Cuối cùng cũng vẽ xong…”
Nghỉ ngơi 15 phút, Đàm Hi lại bò dậy, bắt đầu chịu khó xử lý tàn dư.
Kẹp thành phẩm vào trong tập vẽ, suy nghĩ, lại phân loại phần tranh bài tập phải nộp và phần vẽ chơi ra.

Nực cười, bên trong có vài bức tranh khỏa thân của Lục Chinh, lỡ để nhầm xem nó như bài tập rồi mang nộp lên, cuối cùng để cả lớp túm tụm lại xem, như vật thật là khủng khϊế͙p͙.
Hơn nữa, cô không rộng rãi đến mức chia sẻ cảnh xuân sắc vô biên của bạn trai cho những người không liên quan xem, trừ phi não bị hỏng…
Nhưng, đúng là rất gợi cảm! Đàm Hi cầm góc tờ giấy vẽ, đặt trước mặt lúc gần lúc xa, càng nhìn càng hài lòng, nhất là vùng bụng dưới, bắp tay và cẳng chân, cho dù chỉ là tranh vẽ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong.

Dọn dẹp xong, Đàm Hi ngáp một cái, buồn ngủ…
Khi tỉnh dậy, đã là 4 giờ 30 phút, cô chợp mắt đúng một tiếng đồng hồ.
Vươn vai theo thói quen, động tác đột nhiên khựng lại, loáng thoáng nghe thấy có tiếng tranh cãi vang ra từ phòng khách.
Đàm Hi vội vàng xuống giường, mặc quần áo ở nhà, mở cửa lao ra ngoài, liền thấy ông cụ Lục chống gậy, đứng ở giữa phòng khách, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Bà cụ thì ngược lại, bà đang cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nhàn nhã ung dung.
“Tránh ra, đừng chắn tivi của tôi.”
Lời vưa thốt ra, Đàm Hi không nhịn được thầm thốt lên một tiếng “Hay!”
Ông cụ tức giận đến mức thở gấp, “Không tránh! Trừ phi, bà về với tôi.”
“Mơ đi!”
“Tôi đã kêu bà ấy đi rồi, bà còn gây rối cái gì nữa đây?!” Câu nói này, nói đến mức nghiến răng nghiến lợi, có thể tưởng tượng ra trong lòng thấy ủy khuất đến mức độ nào.
“Tôi không gây chuyện,“ Vẻ mặt Đàm Thùy Tâm bình tĩnh, “Đây đã không còn là vấn đề về Triệu Uyển Nhiên nữa.”
“Vậy bà nói xem, rốt cuộc là vấn đề gì?!”
“Xin lỗi.”
“Cái gì?” Lục Giác Dân nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
“Trước đây, Hi Hi nhắc đến ba yêu cầu, trước mắt ông chỉ làm được cái cuối cùng.”
Thứ nhất, ông cụ xin lỗi.

Thứ hai, giải thích rõ ràng, bao gồm đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.

Thứ ba, đuổi Triệu Uyển Nhiên đi.
Mặt Lục Giác Dân đen thui, trong lòng đã đem Đàm Hi ra mắng tanh bành.
Đàm Hi cảm thấy, lúc này cô không nên xuất hiện, cứ ngoan ngoãn nghe lén là được.

Cô nép vào trong góc, lặng lẽ chờ nội dung vở kịch phát triển.
“Tôi có thể giải thích.”

Đàm Thủy Tâm “Ừ” một tiếng, mang theo vài phần lười biếng thờ ơ.

Vài ngày qua, bà đã được Đàm Hi dẫn dắt cảm thấy tự do thong thả hơn không ít.
Lục Giác Dân lại đột nhiên cảm thấy cứ như không quen người vợ của mình vậy, “Bà… sao lại…”
“Tôi thế nào?”
Lục Giác Dân nghẹn họng, “Bà…”
“Không phải muốn giải thích sao? Lề mề chậm chạp, muốn vờ vịt cho qua?”
Suýt chút nữa ông cụ đã không thở được, “Nói linh tinh!”
“Được, vây ông nói đi.”
“Bà ấy… dùng lý do mắc bệnh làm cái cớ, tôi…”
“Nên ông không nhẫn tâm?”
Lục Giác Dân không nói gì, loáng thoáng nảy sinh một sự khó xử khi bị bóc trần.
“Hờ.

Tôi lại không biết từ khi nào ông lại trở thành một con người có lòng nhân hậu như thế.

Lúc A Chinh còn nhỏ, bị đau đầu phát sốt ông xem như không thấy gì, bây giờ người tình cũ bị bệnh, ông liền vội vã nhào tới, thiên vị thì cũng đừng lên quá lộ liễu”
Nghĩ tới đứa cháu, sự hổ thẹn trong lòng bà cụ có làm thế nào cũng không thể kiềm chế được, vành mắt ửng đỏ, bắt đầu giơ tay lên lau đi nước mắt.
Trước đây, Lục Giác Dân bận rộn chuyện làm ăn, bà cụ cũng bận các buổi xã giao, đúng là sự nghiệp ngày càng tấn tới, nhưng con trai lại bị dạy hư.
Đợi đến khi hai người phát hiện ra, Lục Viễn đã trở thành một “phú nhị đại” tiêu chuẩn, ăn uống chơi bời, món nào cũng sành sỏi.

Dựa vào vẻ người ưa nhìn của mình nên có vô số phụ nữ bên người, trở thành “công tử đa tình” có tiếng trong giới ở thủ đô, danh tiếng đồn xa, cực kỳ phong lưu.
Khi ấy Lục Giác Dân có đánh rồi, mắng rồi, thậm chí trong cái lần gây gổ nghiệm trọng nhất còn đòi cắt đứt quan hệ cha con với Lục Viễn.

Nhưng đứa con trai hư hỏng kia vẫn không quản lý nổi bản thân, dù cho là đã kết hôn, cũng không chịu an phận.
Kết cục cuối cùng ấy, cũng xem như tự tạo nghiệt không thể sống.
Có thể là do vết xe đổ còn đấy, Lục Giác Dân rút ra được bài học, yêu cầu nghiêm khắc đối với đứa cháu duy nhất, đừng nói là đau đầu, cảm cúm phát sốt, cho dù là ngã bị thương, chỉ cần không phải là đứt chân đứt tay, thì vẫn bỏ mặc không lo.
Lục Chinh cũng không phụ kỳ vọng, lớn lên trở thành kiểu người mà ông cụ hy vọng.

Nhưng những năm qua bà cụ vẫn thấy đau lòng không thôi.


Tuy biết rằng những việc này đều là vì muốn tốt cho cháu, nhưng bà không đành lòng!
Oán khí tích tụ trong lòng, vẫn luôn chịu đựng không bộc phát, lúc này toàn bộ đều đã bị khơi ra hết.
Lục Giác Dân vừa nhìn thấy vợ mình lau nước mắt, con tim như bị kim châm vào, vô cùng đau nhói, thái độ cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Hai chuyện này sao có thể nói chung với nhau được? Uyển Nhiên và A Chinh có thể so sánh chung với nhau hay sao?”
“Uyển Nhiên?” Bà cụ hừ lạnh, “Gọi cũng thân thiết nhỉ!”
“Bà… sao không chịu nói lý lẽ thế hả?”
“Hôm qua, Uyển Nhiên trong miệng ông dẫn theo đứa con trai đến cổng tiểu khu gây chuyện, kết quả nếu không phải A Chinh trở về kịp lúc, nói không chừng tôi và Hi Hi đã trở thành bao cát cho người ta đánh đấm.

Luôn mồm nói rằng tôi đuổi bà ta ra khỏi nhà, cuối cùng, chẳng qua chỉ là muốn lấy 20 vạn tiền bồi thường thôi.

Đây là người tình trong mộng ông vẫn cứ nhớ hoài không quên đấy, vừa dối trá vừa tham lam.

Vậy mà ông cũng xem bà ta như bảo bối được.”
Trong mắt Đàm Thủy Tâm xuất hiện sự mỉa mai, những lời này bà đã cất giấu trong lòng mấy chục năm, cuối cùng cũng có thể nói hết ra ngoài.
Dù sao, bây giờ bà đã mang theo thái độ vò đã mẻ lại sứt, đi đến bước này, đã không còn chừa bất kỳ đường lui cho mình nữa.
“Người tình trong mộng cái gì? Bảo bối cái gì?” Vẻ mặt ông cụ lúng túng, “Ngần này tuổi rồi còn nói những điều này?”
Lúc trước bà cụ không nói gì.
Bà nghĩ, quả nửa đời người rồi, cứ thế đi, yên ổn vô sự, bình thản yên bình, không muốn gợi lên sóng gió gì.
Nhưng Triệu Uyển Nhiên lại trở thành mồi dẫn, giờ đây bà không muốn bỏ qua, không đồng ý bỏ qua!
Nhiều năm như thế, phải đòi lấy một lời giải thích cho mình, cây sống nhờ một lớp vỏ, người sống dựa vào khí khái.
“Được, ông không muốn nói, vậy đổi ngược lại tôi hỏi, ông chỉ cần trả lời.”
Ông cụ đột nhiên trở nên căng thẳng, khi còn trẻ bàn chuyện làm ăn cũng không hề có cảm giác như gặp phải đại địch như thế này.
“Bà hỏi đi.”
“Năm đó, tại sao chia tay với Triệu Uyển Nhiên? Đừng nói những lời nhảm nhí như vâng lời cha mẹ, theo lời mai mối.

Nếu lúc đầu ông chịu nghe theo sắp xếp, thì đã không dẫn theo bà ta đến trước mặt tôi kể khổ, chỉ vì muốn nhà họ Đàm chủ động từ hôn.”
Lục Giác Dân đột nhiên cảm thấy sửng sốt.