Con Dâu Trời Phú

Chương 423






Đúng vậy, năm xưa ông cụ và Triệu Uyển Nhiên quen biết nhau tại xưởng in của Triệu Gia, họ nhanh chóng chìm vào trong mối tình nồng nhiệt.
Khi ấy, Triệu Uyển Nhiên là trưởng nữ, đã bắt đầu phụ giúp cha mẹ quản lý việc làm ăn.

Nhưng bản thân bà ta vốn không giỏi giang, ngược lại có hơi chậm chạp, vô hình toát ra vài phần xinh đẹp và tao nhã của con gái nhà người ta.
Vừa hay lại lọt vào mắt xanh của Lục Giác Dân, đại thiếu gia nhà họ Lục.
Theo đuổi dăm ba ngày, liền tán đổ được cô gái này, cũng vì thế, ông ấy đắc ý cả một khoảng thời gian.
Lục Giác Dân cũng không phải dạng công tử đa tình gì, tuy ông được giáo ɖu͙ƈ theo nền văn hóa phương Tây, từng đi du học, nhưng quan niệm tình cảm lại rất truyền thống.

Nếu đã nhận định Triệu Uyển Nhiên, thì sẽ muốn cho bà ta một danh phận, chuyện tình hai bên đều có ý sẽ luôn hạnh phúc hơn kiểu mai mối không quen biết.
Vì thế, trong ngày đại thọ của cha mình, ông lấy danh nghĩa đối tác làm ăn, mời người nhà họ Triệu dự tiệc, nhân cơ hội đó để mẹ mình gặp Triệu Uyển Nhiên.
Đợi sau khi tàn tiệc, ông liền tranh thủ nói ra suy nghĩ của mình, từ hôn với nhà họ Đàm, đón Triệu Uyển Nhiên vào cửa.
Sắc mặt mẹ ông thay đổi, tức giận đùng đùng chỉ vào ông, “Hay lắm, thì ra con có ý định này chứ gì!”
Cha ông cũng vô cùng tức giận, hất vỡ tách trà, bắt ông quỳ trong nhà chính: “Con có hôn ước với Đàm Gia trước, sao có thể lật lọng như thế được hả?!”
Lục Gia kinh doanh buôn bán qua nhiều đời, có thể có được sự thịnh vượng như hôm nay, tất nhiên không thể thiếu liên quan đến hai chữ “thành tín”, thì sao có thể làm ra loại chuyện thất tín khốn kiếp này được?
Chuyện Lục Giác Dân muốn cưới Triệu Uyển Nhiên chấm dứt tại đó.
“Cô Đàm tri thư đạt lý, cử chỉ đoan trang, là một tiểu thư khuê các chân chính, diện mạo cũng xinh đẹp rạng ngời, vậy mà con lại ưng ý một Triệu Uyển Nhiên gia cảnh tầm thường? Cô ta làm gì có nửa phần khí thế của người là nữ chủ nhân trong nhà chứ?”
Đây là những lời mẹ ông thường lải nhải bên tai ông.

Lục Giác Dân nghe nhiều, ắt sẽ cảm thấy phiền, dần dà hai chữ “cô Đàm” trở thành “nghịch lân”*… không ai được phép nhắc đến!
* Nghịch Lân: là vảy ngược của rồng.

Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trêи người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ.

Cho nên “nghịch lân” là ví von trêи người của mỗi người đều có “ổ mìn” ko thể để người khác chạm vào.
Mãi cho đến khi, vợ chồng Triệu Gia bắt đầu tìm chồng cho Triệu Uyển Nhiên, và hôn sự của hai nhà Đàm Lục cũng đăng lên mặt báo, khi ấy Lục Giác Dân không thể trốn tránh tiếp được nữa.

Ông cụ không còn đường lui, chỉ đành dẫn Triệu Uyển Nhiên đi tìm “vị hôn thê” trêи danh nghĩa kia, hy vọng bà có thể thấy khó rút lui, chủ động hủy hôn.
Đến tận hôm nay ông vẫn còn nhớ rõ, đó là một ngày xuân tháng ba, phương Bắc vẫn chưa hết rét, gió thổi vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng ánh nắng ngày đó lại vô cùng rạng rỡ.
Ông dắt theo Triệu Uyển Nhiên, đi qua hành lang uốn khúc của Đàm Gia, cuối cùng dừng trước cửa sổ của một căn khuê phòng.
Cô gái cúi đầu, mặc một bộ Hán phục bằng lụa màu xanh, cổ tay và cổ áo loáng thoáng có thể thấy được hình hoa linh lan được thêu lên trông sống động như thật.

Mái tóc đen không được búi lên, mà chỉ thắt hai bím tóc to thả xuống hai bên.

Bởi vì bà cúi đầu, nên chỉ để lộ chiếc trán trơn bóng xinh đẹp, nhìn không rõ cụ thể mặt mũi ra sao.
Giây phút ấy, con tim Lục Giác Dân như bị một thứ gì đó đâm trúng.

Thậm chí ông còn quên mất mục đích của chuyến đi lần này, trong đầu bất giác xuất hiện bài thơ “Sa Dương Na Lạp” của Từ Chí Ma.
Nhất là sự dịu dàng khi cúi đầu kia, giống như đóa hoa sen thẹn thùng trong cơn gió lạnh.
Mãi đến khi lòng bàn tay bỗng nhiên bị siết chặt, mới gọi về được nửa phần lý trí trong ông.
“Đến rồi.” Triệu Uyển Nhiên nói.
Ông nhìn thấy một thứ cảm xúc xẹt quan trong mắt bà ta, nhưng không hiểu rốt cuộc nó là gì.
Rất nhiều năm về sau, Lục Giác Dân nhớ về khoảnh khắc ấy, như tỉnh mộng, đột nhiên hiểu ra, thứ cảm xúc đó là sự “phục thù” được tạo thành bởi sự đan xen của “lòng đố kỵ” và “sự khủng hoảng“.

Cũng có thể, về mặt tình cảm, phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông rất nhiều.
“Bà thật sự muốn biết nguyên nhân?” Ông cụ nhìn bà, khuôn mặt của bà đã không còn trẻ, nhưng ông lại cảm thấy giống như lần gặp đầu năm xưa, khiến ông cảm thấy vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Đàm Thủy Tâm cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt nghiêm túc của ông, vừa kỳ cục vừa kỳ lạ, cứ như muốn đốt cháy người ta lên vậy.
“Đúng.” Bà gật đầu, nghiêm túc nhìn lại, gút mắc trong lòng bao nhiêu năm qua bắt đầu từ đó, nếu đã làm đến nước này, chi bằng hỏi cho rõ ràng.
“Bởi vì, tôi là kẻ phụ bạc.”
Bà cụ nhíu mày, nhưng bỗng nhiên hiểu ra, ông cưới bà nên phụ bạc Triệu Uyển Nhiên.

Hay cho một kẻ si tình, bao nhiêu năm qua, chẳng trách ông ấy vẫn một lòng nhớ về ánh trăng kia.

Chỉ là, điều này có thể xem như lý do sao?
Nhưng câu nói tiếp theo…
“Tôi phụ Uyển Nhiên.

Sau khi bà ấy đã đánh đổi chân tình và tuổi thanh xuân vì tôi, thì tôi lại yêu người phụ nữ khác.

Vì thế, tôi phụ bà ấy, chọn lựa kết hôn với người trong lòng mình, thành toàn cho chuyện tình với lòng ái mộ mà tôi chưa từng biểu lộ ra ngoài.”
Bà cụ nghe mà thấy ngơ ngác.
Yêu người phụ nữ khác? Lẽ nào, người tình của của Lục Giác Dân không chỉ có một người?
Đợi đã… ông ấy nói, chọn lựa kết hôn với người trong lòng… thành toàn cho chuyện tình yêu với lòng ái mộ…
Bà cụ cảm giác như bị sét đánh: “Ông…” Vì quá đỗi kinh ngạc nên dẫn tới bị nghẹn lời trong phút chốc.
“Nghĩ thông suốt rồi?” Ông cụ dứt khoát đánh liều, trút ra toàn bộ sự dịu dàng chôn giấu trong đáy lòng cả nửa đời người, “Không phải vì lệnh của cha mẹ, lời của mối mai.

Cũng không phải là vì mượn thế của Đàm Gia, bù đắp sự hao hụt trong công việc làm ăn như trong lời đồn.

Chia tay, là vì người tôi muốn cưới… là bà”
“Sao… sao có thể?” Đàm Thủy Tâm cảm thấy khó tin.

Nếu thật sự giống như những gì Lục Giác Dân nói, vậy những điều bà canh cánh trong lòng những năm qua có nghĩa lý gì chứ?
“Rất kinh ngạc? Ngay cả tôi cũng không dám tin…” Động chân tình ngay lúc lần đầu tiên gặp bà, cam tâm tình nguyện chịu tiếng mắng chửi là kẻ bạc tình.
Đàm Hi nghe lén đến đây, không nhịn được bèn than thở, một đôi đẹp biết bao nhiêu, trời xui đất khiến, hiểu lầm biết bao nhiêu năm qua.
Rõ ràng chàng có tình, nàng có ý, nhưng vì suy nghĩ quá nhiều mà trở thành người xa lạ thân thuộc nhất.
Một người xem trọng thể diện, không chịu nói nhiều.


Một người lòng tự trọng cao, cũng không chịu hỏi nhiều.

Vợ chồng đầu gối má kề, hai người bận tâm nhau, nhưng bởi vì hiềm nghi vô cớ mà bỏ phí nhiều năm như thế.
Nếu như không phải Triệu Uyển Nhiên xuất hiện, có thể đến khi nhắm mắt, bà cụ vẫn sẽ cho rằng chồng mình vẫn luôn nhớ nhung người phụ nữ khác.
Điều đó thật sự quá đáng thương.
Đàm Hi nghĩ đến bản thân và Lục Chinh.
Thật ra, có một vài lời thật sự không khó nói ra, chân tình cũng không hẳn vì keo kiệt không muốn cho, mà chỉ vì không dám đánh cược mà thôi.
Bên này tư tưởng rối rắm, bên kia ông cụ và bà cụ bắt đầu nhìn nhau rơi lệ.
“Sao ông không nói sớm?” Câu nói này, có mùi oán giận.
Mặt mày ông cụ nghiêm lạnh, nhìn bà, nghiêm túc nói: “Bởi vì bà không hỏi.”
“…”
“Tại sao lại cho Triệu Uyển Nhiên ở lại?”
“Năm xưa, suy cho cùng là tôi nợ bà ấy.

Nhắm một mắt, mở một mắt, xem như bồi thường.”
Bà cụ thông minh đến mức độ nào, lập tức phản ứng lại ngay: “Ông sớm đã biết mục đích thật sự của Triệu Uyển Nhiên?”
“Ừ.”
“Đứa con trai của bà ta rốt cuộc là sao?”
Ông ho nhẹ, ánh mắt muộn phiền, suy cho cùng, vẫn là nghiệt ông gây nên.
Năm xưa, hai nhà Đàm – Lục liên hôn, thanh thế to lớn, danh tiếng mạnh mẽ, giống như hai cây đại thụ khổng lồ vì một mối liên kết nào đó hợp lại thành một cánh rừng to.

Còn về Triệu Gia từng có ước mơ đu bám vào gốc cây to như Lục Gia đây thì lại trở nên thê thảm hơn nhiều.
Triệu Uyển Nhiên trở thành “người đàn bà bị vứt bỏ” trong miệng mọi người, năm xưa vẻ vang bao nhiêu, giờ đây sa sút bấy nhiêu.
Đàm Thủy Tâm trở thành người chiến thắng cuối cùng trong “cuộc chiếc đoạt chồng“.

Một vài doanh nghiệp nhỏ phụ thuộc vào Đàm Thị thấy gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, mượn cái cớ ra mặt thay cho con gái nhà chủ, tiến hành gây khó dễ với xưởng in nhà họ Triệu.

Cuối cùng Triệu Gia buộc phải dời về Giang Tô.

Việc làm ăn thất bại, danh tiếng thối nát, vừa mới ổn định không bao lâu, ông Triệu qua đời vì bệnh.

Không đến hai năm, bà Triệu cũng mất theo, để lại một mình Triệu Uyển Nhiên.
Thấy tuổi đã lớn, sắp trở thành gái già không gả được cho ai, nên vội vàng tìm một nông dân.

Kết hôn nửa năm hai người có được đứa con đầu tiên.
Đáng tiếc, là một bé gái.
Triệu Uyển Nhiên không thể không sinh tiếp, bốn đứa bé kế tiếp đều là nữ, mãi đến năm 32 tuổi mới có được một đứa con trai út, chính là Châu Đức Vận.
Ngày đầu Triệu Uyển Nhiên dọn vào ở trong nhà chính, Lục Giác Dân đã kêu người điều tra toàn bộ thông tin về bà ta.

Bởi vì bà ta từng chuyển nhà hai lần, cuối cùng mới trở về thủ đô, cho nên quá trình điều tra rất tốn thời gian.

Lục Giác Dân cũng vừa mới nhận được tư liệu cụ thể vào hôm trước.
Và căn tứ hợp viện kia ông cũng chưa từng nói rõ sẽ tặng cho bà ta, nhưng trong lòng lại hướng theo lối suy nghĩ này.

Cho dù kết quả kiểm tra không được lạc quan, có ông ở đây, cũng sẽ không bị thiếu tiền chữa trị.
Điều Lục Giác Dân có thể làm cũng chỉ có thể, nhiều hơn, ông không cho được.
Ban đầu vốn muốn đền bù, nhưng khi ông phát hiện ra mục đích của Triệu Uyển Nhiên không đơn thuần, ông lại không nói toạc ra, mà cho bà ta cơ hội lựa chọn lần thứ hai.
Đáng tiếc…
“Bà này, bây giờ hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi, bà… có muốn về nhà với tôi không?” Giọng điệu mang theo sự cẩn thận mà bản thân ông cũng không phát hiện ra được.
Có thể là, bị dọa bởi hai chữ “ly hôn” mà bà thốt ra lần trước.
“Không được.”
Vẻ mặt ông cụ cứng đờ, da mặt co giật, “Tại… tại sao?” Bà vẫn muốn ly hôn?
Câu cuối cùng ông không dám hỏi.
Có thể, đáp án là điều ông không muốn nghe… Lục Giác Dân nhớ đến lão già họ Lý không nên nết kia, trong lòng thầm quyết định, trở về sẽ đánh sập Hồng Vinh!
“Bởi vì ông vẫn chưa xin lỗi tôi.”
“… Cái gì?”
“Xin lỗi, Lục Giác Dân” Đàm Thủy Tâm nhìn thẳng vào ông, “Ông đã nợ tôi 50 năm, vẫn còn muốn nợ tiếp hay sao?”