Công Tước

Chương 1007: Nói chuyện




Bên nhà họ Yến vì sủi cảo mà suýt chút đánh nhau. Bên nhà họ Bộ ngược lại rất yên tĩnh, Công tước đại nhân lần nữa đến nhà họ Bộ làm khách, không khí vui vẻ hơn lần trước rất nhiều. Buổi tối Cung

Ngôn Đình cũng có mặt, tuổi tác của anh ta và Công tước đại nhân lại không chênh lệch nhiều, nói chuyện với nhau cũng hợp hơn, áp lực tiếp khách của Bộ Sinh cũng giảm đi không ít, tự nhiên sẽ càng dễ dung hòa hơn.

Bộ Tiểu Bát chỉ cần có đồ1ăn thì liền ngoan ngoãn, lúc được Công tước đại nhân dẫn về vô cùng hào hứng, cứ vây quanh anh nói chuyện.

Nhạc Mỹ Giảo tự nhiên cũng sẽ thích. Trong cảm nhận của bà, cậu Phí thích Tiểu Ngũ thật ra là một chuyện rất đáng vui mừng. Tuy bà cảm thấy Tiểu Ngũ và cậu Phí có chút khác biệt, nhưng mà bà có thể rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt đang được giảm xuống nhanh chóng. Một người con trai có thể khiến Cung Ngũ tiến bộ, tuyệt đối là người đáng8để có mối quan hệ thâm giao, dù không phải là bạn trai thì bạn bè bình thường cũng đã đủ rồi.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, suốt cả buổi cô đều không nói gì nhiều, không chỉ đối với cậu Phí và với người khác cũng vậy. Tâm trạng của Cung Ngũ... có chút kỳ quái, cô cảm thấy hơi mắc nợ đối với Dung Trần đang ở Gaddles xa xôi. Cả một buổi tối cô đều không nói chuyện với Công tước đại nhân mà hi vọng có thể ăn xong sớm một chút rồi2gửi tin nhắn cho Dung Trần để cân bằng lại cảm giác áy náy trong lòng.

Đương nhiên, cô vẫn còn nhớ chuyện của Cung Ngôn Đình, lẽ nào lúc cô không có mặt, ba của Yến Đại Bảo lại hù dọa anh ấy rồi? Hôm nay cô ăn rất nhanh, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát tự cầm thìa ăn một mình, Cung Ngũ ăn xong, cậu cũng đã ăn khá nhiều.

Cung Ngũ nhìn Cung Ngôn Đình một cái, nhân lúc Bộ Sinh và Công tước đại nhân nói chuyện,4cô kéo kéo Cung Ngôn Đình, “Anh Tư, anh ăn xong thì tìm em nha.”

Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu: “Hai anh em muốn làm gì?” Cung Ngôn tình vui vẻ xua tay: “Không có gì.” Sau đó gật đầu với Cung Ngũ: “Anh biết rồi.” Cung Ngũ mỉm cười với Bộ Tiểu Bát, làm tư thế tay cố ăn thật nhiều, sau đó đứng dậy: “Xin lỗi, con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

Sau đó cô nhẹ nhàng kéo ghế, tự mình quay trở về phòng. Công tước đại nhân nhìn cô một cái, không nói gì, thần sắc có chút... buồn bã.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy, xem ra Tiểu Ngũ đã giận rất lâu rồi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Rất may Tiểu Ngũ đã lớn, cũng đã tự có suy nghĩ của mình, chỉ cần cô không đau lòng không buồn bã, bà cũng không cần phải quản nhiều. Con cái lớn rồi, có điểm tốt cũng có điểm xấu. Nhạc Mỹ Giảo nghĩ đến đây thì lại có chút buồn bã, nói ra thì Tiểu Ngũ chưa từng nói với bà chuyện yêu đương bao giờ. “Mỹ Giảo?” Giọng của Bộ Sinh vang lên bên tai bà, “Sao thế?” Ăn xong phần thức ăn sau cùng còn lại, Nhạc Mỹ Giảo lại dịu dàng đứng dậy: “Cậu Phí, Ngôn Đình, mẹ đi xem canh đã nấu xong chưa, mọi người cứ từ từ ăn.”

Trong phòng, Cung Ngũ đang ngồi rúc trên ghế sofa trước bàn đọc sách, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dung Trần: [Phòng đối diện, phòng đối diện, hôm nay anh làm gì thế? Người làm vườn lại ngược đãi anh có đúng không? Thật thảm, tôi rất rất đồng cảm với anh, còn phải đi gánh phân lao động vất vả.]

Dung Trần đang nằm trên giường trong ký túc xá, nghe thấy điện thoại reo lên nhưng không muốn cử động. Anh ta chậm rãi trở mình, cầm điện thoại lên, trả lời: [Sắp chết rồi, có lẽ không cứu được nữa, phải làm sao đây? Tôi đã tắm ba lần nhưng vẫn cảm thấy người phát ra mùi hôi nồng nặc. Phòng đối diện, cô nói xem liệu sau này có bị biến thành hố xí di động hay không? Cứu mạng với!]

Cung Ngũ lập tức cười nghiêng ngả, còn đặc biệt đánh ra dòng chữ: [Ha ha ha ha ha ha hah... Tôi trở về Gaddles nhất định sẽ đóng cửa hàng ngày! Tôi không muốn làm hàng xóm với hổ phần đầu. Cho anh thêm một vạn sự đồng cảm, nhưng tôi không giúp được anh rồi, phải làm sao đây? Đúng rồi, anh đã ăn cá nướng chưa?]

Dung Trần tức giận: [Tối ngày nào cũng phải gánh phân, còn cá nướng cái gì. Phòng đối diện này, cô nói xem có phải cô vẫn luôn lừa tôi không? Thật ra cơ bản chẳng có cá nướng gì cả, có đúng không?]

Cung Ngũ: [Có, thật sự có, còn là cá mà người làm vườn chủ động lấy ra nướng cho tôi ăn. Tôi cảm thấy anh nên tìm cơ hội ở lại ăn cơm. Ví dụ nói làm việc muộn rồi, anh phải giả vờ lẩm bẩm một mình, bảo là tối nay không có gì ăn. Như vậy nói không chừng ông ta sẽ giữ anh lại ăn cơm đấy.]

Dung Trần càng thêm tức giận: [Lần trước tôi dùng chiêu đó rồi nhưng không hiệu quả, lão già đó lại nói vậy thì cứ để bụng đói làm việc cả buổi chiều! Mặt nhăn nhó nói, giống như tôi nợ ông ta 9999 đóa hoa hồng vậy!]

Cung Ngũ trợn mắt: [Anh thật sự nợ ông ta không ít hoa mà, ai bảo anh cắt hết hoa của người ta làm gì? Bảo anh trộm vài đóa hoa thôi, anh đi cắt hết toàn bộ, chuyện này tôi đứng về phía ông ta. Còn về anh, đúng thật là đáng đời. Ha ha ha ha... nhớ lại tôi vẫn còn cảm thấy thật buồn cười.]

Dung Trần:[Tôi nổi giận rồi đấy!]

Cung Ngũ dỗ ngọt: [Được rồi, được rồi, hay là tôi nói với anh vài chỗ ông ta giấu cá khô, anh đi trộm một ít?]

Dung Trần vừa nghe, lập tức sung sức trở lại: [Được đấy, được đấy, ông ta giấu cá khô ở đâu?] Cung Ngũ vừa định nói cho anh ta biết, nhưng lại lo lắng lỡ anh ta trộm hết thì phải làm sao, Dung Trần vẫn chờ đợi, nên sau cùng Cung Ngũ vẫn nói ra: [ông ta giấu trong một cái hũ màu đen trong nhà bếp nhỏ của ông ta ấy. Anh đừng có lấy hết, lấy một ít nướng lên ăn thử, xem có ngon hay không, nếu không ngon mang trả trở lại sẽ rất phiền phức.].

Dung Trần ghi nhớ, nắm tay lại: [Phòng đối diện, đợi tin tốt của tôi đi, tôi nhất định sẽ thuận lợi ăn được cá khô.]

Cung Ngũ nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: [Ừ, nhưng mà không thể trộm hết đâu đấy, ông ta sẽ chém chết anh, có biết không? Hai người gửi tin nhắn qua lại một hồi, sau cùng Dung Trần nghi ngờ hỏi: [Bạn gái phòng đối diện, cô nói xem, cô nói thật cho tôi nghe xem, có phải cô đã cắm sừng tối rồi không? Sao tôi cảm thấy hôm nay cô đặc biệt nhiệt tình chủ động lại còn tích cực nhẫn nại thế? Có phải ở sau lưng người bạn trai chính thức làm chuyện gì đó có lỗi với tôi không?

Cung Ngũ suýt chút phun ra:[Cái này mà anh cũng cảm nhận được à? Tôi đang chột dạ đây. Dung Trần: [Mỗi ngày rất lâu cô mới gửi tin nhắn một lần, hơn nữa đa phần đều là buổi tối mới trả lời tin nhắn của tôi. Tối nay lại chủ động liên lạc với tôi, lại còn nói nhiều như vậy, xảy ra chuyện bất thường dĩ nhiên người ta sẽ nghi ngờ! Tiểu yêu tinh, mau nói đi, cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi? Có phải bây giờ trên đầu tôi đã đội cả một thảo nguyên Hulunbuir rồi không, xanh đến mức đen luôn rồi?]

Cung Ngũ: [Không có, trên đầu anh bây giờ vẫn là trời xanh mây trắng, mênh mông giống như bầu trời sau cơn mưa, trong xanh không hề giả dối, thỉnh thoảng còn có chim bói cá bay qua.]

Dung Trần: [Chim bói cá màu xanh à? Nói đi, chuyện gì thế? Cô xứng đáng với người bạn trai chính thức này sao? Mới chưa bao lâu mà đã cắm sừng tôi rồi!]

Cung Ngũ thở dài, cúi đầu đánh từng chữ từng chữ: [Bạn trai cũ của tôi cứ bám lấy tôi không chịu buông tay, mưu đồ muốn quay trở lại với tôi. Tôi đã tuyệt tình hết lần này đến lần khác với anh ấy, tôi không còn tìm ra được từ nào mới để đối phó với anh ấy nữa rồi. Nhưng mà quyền thế của anh ấy rất lớn, tôi cảm thấy tôi không phải là đối thủ của anh ấy. Phòng đối diện, anh nói xem tôi phải làm sao? Anh có cần trở về một chuyển để tuyên bố chủ quyền không? Dung Trần nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn, suy nghĩ, bạn trai cũ của cô... lẽ nào chính là vị Công tước đại nhân được thần thoại hóa trong truyền thuyết kia sao? Nghĩ đến đây, Dung Trần liền giật mình, vội vàng hỏi: [Phòng đối diện, bạn trai cũ của cô là ai? Đừng nói người bạn trai cũ cứ bám lấy cô không chịu buông tay kia, chính là ngài Edward tiếng tăm lẫy lừng của Gaddles kia đấy!] Cung Ngũ: [Chính là anh ấy. Giờ anh đã cảm nhận được tâm trạng thất bại dồn dập của tôi rồi chứ? Tôi thật sự sợ mình không cầm cự được!] Dung Trần vội vàng trả lời: [Vậy thì đừng cầm cự! Tôi không để tâm chuyện mình bị cắm sừng, đó là Công tước Edward đấy!] Cung Ngũ nổi giận: [Anh đúng là người chẳng có đạo đức gì cả! Anh là một kẻ không biết xấu hổ, lại chủ động muốn bị cắm sừng! Tôi là loại người đó sao? Được rồi, tôi là loại người đó, nhưng đối tượng tuyệt đối không thể là Edward:]

Dung Trần không hiểu:[Tại sao thế? Có thể nào cũng phải chọn loại cực phẩm để ngủ chứ?] Cung Ngũ: [Không có cảm giác mới mẻ, có thể nào cũng phải chọn một loại khác.] Dung Trần: [...]

Tại sao anh ta lại có cảm giác sớm muộn gì cũng bị “cô bạn gái” ở phòng đối diện còn chưa kịp nắm tay này cắm sừng chứ? Anh ta không hề muốn nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống bãi cỏ, làm sao đây?

[Phòng đối diện, cô cảm thấy chúng ta có nên xem xét lại mối quan hệ bạn trai bạn gái trong sáng của chúng ta không?]

Cung Ngũ: [Anh có ý gì đây? Đây tức là chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi đúng không? Tôi vừa áy náy chưa được mấy phút, bây giờ đến tâm trạng áy náy cũng không còn nữa rồi. Phòng đối diện, anh thật sự không muốn trở về Thanh Thành tuyên bố chủ quyền gì đó à?]

Dung Trần do dự một hồi, trả lời: [Phòng đối diện này, ở đây là Gaddles, vị đó Công tước Edward giàu có quyền cao chức trọng của đất nước này, đó là Công tước đại nhân đấy! Tôi không thể lo lắng cho sự an toàn của một minh tinh thần tượng như mình sao? Cô nói xem không chừng một ngày nào đó tôi bị xe tông chết một cách không rõ ràng, hoặc bị người ta hạ độc chết, có phải tôi rất oan uổng rồi không? Hơn nữa, vì tôi ở Thanh Thành gặp xui xẻo nên mới ra nước ngoài để đổi vận, trước kia tôi suýt chết vì Yến Đại Bảo, nén nhang đầu và công việc từ thiện của ba tôi cũng không cứu được tôi. Nếu tôi chết ở Gaddles, tôi... tôi cũng không muốn sống nữa!]

Cung Ngũ cầm điện thoại đứng dậy, nhảy thẳng lên giường: [Nói cũng có lý lắm, tôi đã bị thảm cảnh mà anh nói thuyết phục rồi. Nhưng mà phòng đổi diện này, con gái trẻ tuổi ưu tú như tôi đây không dễ dàng tìm thấy đầu, anh xác định không giữ lấy mà muốn buông tay à? Tôi chân thành khuyên anh một câu nên giữ lấy tôi, bằng không, một ngày nào đó anh đột nhiên phát hiện vẻ đẹp của tôi, anh hối hận thì phải làm sao? Dung Trần gửi tin nhắn cho Cung Ngũ, thận trọng nói rõ sự sợ hãi và cả thế giới nội tâm tình cảm phong phú của mình, sau cùng thì đưa ra một kết luận hoàn mỹ: [Tóm lại, trời cao đất rộng sự cao quý là quan trọng nhất! Phòng đối diện này, tôi cảm thấy hai chúng ta nên trở về mối quan hệ bạn trai bạn gái đơn thuần đi! Cô cảm thấy như vậy thế nào? Hiểu cho thân phận minh tinh thần tượng ngàn năm mới có một này của tôi, cô thấy thế nào?

Cung Ngũ khinh bỉ: [Biết ngay anh có phản ứng này. Hứ, xem như tôi nhìn lầm anh rồi. Anh là một kẻ nhát gan! Ngài Edward không phải là loại người như anh nghĩ đâu. Anh ấy sống chết bám lấy tôi nhưng cũng rất có phong cách, anh nghĩ rằng anh ất sẽ dùng thủ đoạn bị ổi để đối phó anh? Phòng đổi diện, anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...] Dung Trần: [Nhìn đi nhìn đi, cô bắt đầu nói tốt cho anh ta rồi kìa, hành động của cô chưa cắm sừng tôi, nhưng trong lòng cô đã cắm sừng tối rồi. Phòng đối diện này, cô cảm thấy ngày mai tôi có thể trộm được cá khô không?]

Chủ đề bị chuyển quá nhanh, Cung Ngũ suýt chút nổi điên, đúng là kẻ nhát gan.

Cô hung hăng trả lời: [Trộm không được đầu, ông ta bị tối trộm một lần rồi, nhất định là đã đổi chỗ giấu, anh đừng có mong ăn được cá nướng, chúc anh thất bại!

Dung Trần: [Cô là đồ bụng dạ hẹp hòi, không phải bị tôi đá rồi à? Còn nói với tôi như vậy! Tôi là minh tinh thần tượng đấy, bài hát mới của tôi lại lọt top rồi, phòng đối diện cô đã nghe chưa? Tôi mở cho cô nghe nha...] Cung Ngũ: [Cút!] Dung Trần: [Phòng đối diện này, cô đang trở mặt sau khi vừa chia tay à, rõ ràng trước đó còn rất chủ động nhiệt tình tích cực nhẫn nại, cô không thấy có lỗi với tôi sao? Cô là một cô gái không có lương tâm! Nhưng mà tôi thật sự đề nghị cô nghe bài hát mới của tôi, người quản lý nói tiếng vang rất lớn. Đúng rồi, những bài hát tôi viết trước đó cô còn nhớ không? Đã đưa cho người khác hát rồi, tôi còn kiếm được tiền sáng tác nữa.] Cung Ngũ: [Cút, đừng lãng phí tiền nhắn tin quốc tế của tôi, rất đắt đấy.]

Dung Trần:[Phòng đối diện...]

Cung Ngủ không để ý nữa. Tức sắp chết rồi, đồ khốn khiếp, biết ngay anh ta tham sống sợ chết, nhưng không ngờ lại sợ chết đến như vậy, sợ anh ta luôn. Nhưng cũng không thể trách anh ta, ai bảo Yến Đại Bảo cho anh ta tổn thương chí mạng như vậy? Người đã từng bị gãy chân có thể không hoảng sợ sao? Nhưng mà cô vẫn rất tức giận, lại bị đá rồi, tốt xấu gì cũng phải để cô chủ động nói một tiếng chứ, tức chết đi được!