Công Tước

Chương 1008: Kiến thức mới




Sau bữa tối, Công tước đại nhân không nhìn thấy Cung Ngũ nên đã trở về, Bộ Tiểu Bát đưa anh ra tận ngoài cửa, còn vẫy cánh tay nhỏ nói bái bai.

Công tước đại nhân lên xe rời khỏi. Anh cúi đầu, tay cầm điện thoại lướt mở ra, nhìn1điện thoại đoạn tin nhắn giữa Cung Ngũ và Dung Trần. Sau khi xem toàn bộ nội dung, tầm nhìn của anh lướt qua mấy dòng chữ giữa của Cung Ngũ: [Không có cảm giác mới mẻ, có thế nào cũng phải chọn loại khác.]

Cảm giác mới mẻ, tức là nói8anh là động thịt khô, Tiếu Ngũ muốn tìm tiểu thịt tươi?

Công tước đại nhân nhìn lại câu nói đó, cảm giác mới mẻ rốt cuộc là ý gì? Có phải là tạo hình của anh quá trưởng thành không? Có phải anh nên trở về tạo lại mẫu tóc mới,2ăn mặc trẻ trung thời thượng một chút? Tiểu Ngũ đã chán ghét anh rồi, lẽ nào là vấn đề về trang phục hay sao? Hay là anh già rồi?

Công tước đại nhân xoa mặt, có phải cần chăm sóc lại cho tốt không? Dù sao anh cũng lớn hơn Tiểu4Ngũ năm tuổi, đó là khoảng cách rất lớn.

Tuổi của Dung Trần lại không khác biệt nhiều với Tiểu Ngũ, nếu có sự so sánh, chả trách Tiểu Ngũ cảm thấy anh chẳng có cảm giác mới mẻ. Phụ nữ phải chăm sóc nhan sắc, đàn ông cũng phải chú ý một chút. Nhưng cảm giác mới mẻ còn thể hiện cho điều gì? Anh suy nghĩ rồi bắt đầu lên mạng tìm thông tin: Bạn gái chê tôi không có cảm giác mới mẻ, làm thế nào mới duy trì được cảm giác mới mẻ này?

Khi có câu trả lời tương tự, Công tước đại nhân lập tức nghiêm túc xem các đề nghị. Trong cuộc sống đừng quá ngăn nắp chỉnh tề, đừng có quá nhiều quy tắc, phải biết lãng mạn, tạo chút không khí đúng lúc, tạo cảm giác thần bí, thỉnh thoảng phải hài hước, nói một vài chuyện cười, làm chút lãng mạn tạo không khí, giữ khoảng cách đúng lúc, vv.

Công tước đại nhân nghiêm túc suy nghĩ, lẽ nào là anh quá nghiêm túc chỉnh tề. Trước kia anh có quá nhiều yêu cầu đối với cô, tạo ra khoảng cách khá lớn nên tạo cho cô có tâm lý ngược lại?

Cảm giác khoảng cách... cái này... dường như khoảng cách khá xa khá dài, không thích hợp để tạo ra.

Một chút lãng mạn, một chút không khí gì đó dường như có thể làm, còn về cảm giác thần bí... cái này cũng có thể có, thỉnh thoảng hài hước một chút, kể một vài chuyện cười, chuyện này dường như không phải sở trường của anh, nhưng anh có thể học. Chỉ cần muốn là sẽ làm được, Công tước đại nhân nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một câu chuyện cười ngắn, anh viết ra từng câu từng chữ, gửi qua cho Cung Ngũ.

Cung Ngũ đột nhiên nhận được tin nhắn, ẩn mở ra xem, là tin nhắn của Công tước đại nhân gửi đến. Nội dung tin nhắn:[Có một con sói con, khi sinh ra nó không thể ăn thịt chỉ được ăn chay, ba mẹ của nó rất lo lắng. Một ngày nọ, bọn họ nhìn thấy sói con đuổi theo một con thỏ, ba mẹ nó rất vui mừng và an tâm. Sau đó soi con bắt được con thỏ rồi nói: Đưa củ cà rốt ra đây!]

Cung Ngũ: “...” Cái gì thế này? Sao lại gửi cho cô cái này? Gửi nhầm rồi sao? Cung Ngũ cố nhịn, nhưng không nhịn được, trả lời: Anh Tiểu Bảo? Có phải anh gửi nhầm tin nhắn rồi không?]

[Không có, muốn cho Tiểu Ngũ mỉm cười thôi. Tiểu Ngũ cảm thấy có buồn cười không?

Cung Ngũ: “...” Có gì mà buồn cười chứ? Chỉ là một con sói ngốc, chẳng cảm thấy buồn cười chút nào. Cô trả lời: [Ha ha, buồn cười lắm. Anh Tiểu Bảo ngủ ngon.] Công tước đại nhân nhận tin nhắn, lại trả lời: Anh vẫn còn đang trên đường trở về, chưa đi ngủ được. Tiểu Ngũ có thể chơi thêm một chút nữa, không cần ngủ sớm như vậy.] Cung Ngũ: [Ngủ rồi.]

Nói thẳng ra là cô không muốn nói nhiều với anh. Công tước đại nhân cũng biết tâm trạng cô đang không tốt, nhưng anh thật sự đang muốn xoay chuyển hình tượng của bản thân, muốn có được một chút cảm giác mới mẻ.

Sau khi trở về, Công tước đại nhân vào nhà, Yến Đại Bảo và Yến Hồi đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu mấy cây súng trên bàn trà. Yến Đại Bảo cầm một cây súng tiểu liên, nói: “Khẩu súng này tốt! Có thể pằng pằng pằng bắn ngã cả một đám” Yến Hồi cầm một khẩu súng khác, nói: “Yến Đại Bảo, khẩu này tốt hơn, cách ba nghìn mét cũng có thể bắn một phát chí mạng!”

Lúc Công tước đại nhân bước vào cửa, Yến Hồi ngước mắt nhìn một cái, nói: “Haiza, tên nhóc khốn khiếp này sao lại có vẻ mặt như vừa mất mấy triệu vậy?”

Công tước đại nhân gật đầu với ông ta: “Chú Yến.” “Anh” Yến Đại Bảo nhìn anh, “Bữa tối anh ăn có ngon không?” Công tước đại nhân gật đầu: “Cũng được.” Anh nhìn lên bàn, lại nhìn sang cây súng trên tay Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo vội vàng bỏ súng xuống, mặt nghiêm chỉnh nhìn anh. Anh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức quá khuya.” Yến Đại Bảo nghiêm túc gật đầu, đứng dậy, chạy đi như một làn khói.

Yến Hồi đi theo sau lưng hét lên: “Yến Đại Bảo, không nghiên cứu nữa sao? Đã nói là sẽ đi bắn đám họ hàng của bạn học gì đó mà?”

Yến Đại Bảo quẳng lại một câu: “Haiza ba ơi, con là một cô gái rất nghe lời, sao có thể chơi lung tung mấy thứ đồ chơi không tốt được chứ?”

Cô chạy về phòng, đóng cửa lại luôn.

Yến Hồi trừng mắt nhìn Công tước đại nhân: “Tên nhóc khốn khiếp này dọa Yến Đại Bảo của ông chạy mất rồi!”

Công tước đại nhân nhìn khẩu súng trên tay ông ta, lại nhìn những cây khác trên bàn. Sau đó anh ngồi xuống phía đối diện với Yến Hồi, tháo phụ kiện của hai khẩu súng ra, ráp lại lần nữa một cây súng mới, nói: “Khẩu súng này sau khi điều chỉnh sẽ là loại có ưu điểm về khoảng cách bắn và độ chính xác cùng với lực sát thương. Chú Yên có thời gian thì mang đi thử xem sao.”

Yến Hồi không cầm lấy mà hoài nghi nhìn anh, để hai chân lên trên bàn: “Mày đừng có nghĩ ông đây không biết, tên khốn khiếp như mày đang yên lành thì làm gì có ý tốt như vậy? Nói đi, có chuyện gì?”