Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 346: Nó mưu đồ gì chứ?




Cảnh Châu thông minh, trong hồ nước ở Trữ Tú Cung cũng có cá, Cảnh Châu biết cá kia lớn khí lực lớn.

Nàng làm sao còn muốn vớt cá lớn như vậy chứ?

Nàng biết là nguy hiểm mà.

...

Hôm đó ban đầu định ăn ké ở Trường Ninh Cung, triệt để bị gác lại.

Buổi chiều, Công chúa Di An không còn đáng ngại, Triệu Nguyên Cấp sai người đưa nàng về Trường Ninh Cung chăm sóc.

Cảnh Châu vẫn còn đang hôn mê, không nên xê dịch, đành phải tiếp tục ở lại Chiêu Dương Cung.

Di An trở lại Trường Ninh Cung vô cùng tự trách, cộng thêm Tố quý phi lời trong lời ngoài răn dạy.

Tiểu cô nương mười mấy tuổi vừa xấu hổ giận dữ vừa thương tâm.

''Nữ nhi chỉ là không vừa mắt mấy người trong cung kia, người rõ ràng cũng là Quý phi, tại sao ăn mặc chi phí chênh lệch so với Diệp nương nương nhiều như vậy''

''Lúc Diệp nương nương tới thì còn tốt, Diệp nương nương không tới, thức ăn trong cung chúng ta cũng đều là ứng phó cho xong việc, thân thể người vốn không tốt''

Di An khóc đến thương tâm.

''Nữ nhi khó khăn muốn bồi bổ thân thể cho mẫu phi, cuối cùng biến thành như vậy, mẫu phi, đây rốt cuộc là tại sao chứ?''

Tố quý phi vốn còn có chút trách cứ, đáy lòng trong nháy mắt đều mềm mại.

''Được rồi, đừng khóc''

Nàng vỗ vỗ lưng nữ nhi nói tiếp.

''Con cũng biết là mẫu phi không để ý những cái đó mà, con sống trong cung nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu chuyện chứ?''

''Cho dù trước kia không hiểu, tự mình suy nghĩ thật kỹ cũng nên hiểu, nhà chồng con cũng là Quốc công phủ, ở đó nhà cao cửa rộng không thể so sánh đơn giản hơn so với trong cung là bao, chính con suy nghĩ thật kỹ''

Tố quý phi nói hai câu, thở dốc vài tiếng, dáng vẻ hết sức yếu ớt.

Trong lòng Di An xấu hổ, nhưng lại không dám phát tác, đành phải ấm giọng an ủi.

''Mẫu phi đừng nóng giận, nữ nhi đều hiểu, hôm nay bị dọa, về sau sẽ không''

''Vậy mới phải''

Tố quý phi cười cười.

Hai mẹ con đang nói lời này, bên ngoài bỗng nhiên có vài người tiến đến.

Không bao lâu Nghênh Thư cũng bưng hộp cơm xa hoa tiến đến, đập vào mặt còn có mùi cá thèm nhỏ dãi.

''Đây là canh cá Ngự thiện phòng cho người đưa tới, nói là khẩu dụ của Hoàng thượng, cho người đặc biệt vớt cá trích lên từ bên hồ cá kia, hầm thành canh đậu hũ non, cho nương nương bổ thân thể''

Nghênh Thư cười mở hộp cơm ra, một bát canh cá được mang tới.

''Đây là canh hầm, đây là phi lê cá chiên, còn có thịt cái xắt sợi, bánh cá...''

''Người của Ngự thiện phòng nói, con cá này cũng không biết lớn bao nhiêu năm, khoảng chừng tầm mười cân, non mịn chắc thịt, dinh dưỡng hơn cá mới lớn nhiều''

Vừa vặn đến bữa trưa.

Bữa cơm này dụng tâm hơn nhiều so với bình thường.

Di An cao hứng lại trước, cũng không để ý vết thương trên cánh tay, ghé vào bên bàn gỗ mun ngửi một lần.

''Mẫu phi, thơm quá đi''

''Con biết ngay là chỗ đó cất giấu đồ tốt, phụ hoàng hiếm khi nhớ tới chúng ta, người cũng mau dậy ăn chút đi''

Vẻ mặt Di An mong chờ nhìn mẫu phi nhà mình, vải trắng trên cánh tay còn thấm tơ máu.

''Được''

Tố quý phi thực sự không đành lòng, đành phải chống đỡ thân thể đứng lên.

Canh cá ngon miệng, cá chắc thịt, bánh cá tươi hương.

Bữa cơm này không có Diệp Tư Nhàn, Tố quý phi cũng ăn không ít.

Di An cực kỳ vui vẻ, gương mặt đỏ bừng.

''Mẫu phi, cuối cùng con cũng so được với Diệp nương nương, mẫu phi, con cũng có thể để người ăn nhiều thêm mấy ngụm cơm''

Nhìn khuôn mặt hứng phấn tươi cười của nữ nhi, hốc mắt Tố quý phi ướŧ áŧ.

Nàng đúng là một đứa bé ngoan, đứa bé rất rất tốt.

...

Cảnh Châu tỉnh lại trong đêm.

Diệp Tư Nhàn vẫn luôn trông nàng cả ngày, lúc thực sự mệt mỏi không chịu nổi nữ, liền đi một chút.

Biết nhũ mẫu cô cô đón hài tử về từ Trường Ninh Cung, bố trí rất khá.

Trữ Tú Cung cũng đều như thường, nàng cũng không lo lắng nữa, chỉ một lòng trông coi đại nữ nhi.

''Mẫu phi''

Khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Cảnh Châu, vừa tỉnh liền muốn ngồi dậy.

''Đừng nhúc nhích, trên đầu đang quấn băng gạc đó'' Diệp Tư Nhàn ngăn lại.

''Con bị thương sao?'' Cảnh Châu vuốt vuốt đầu mình, đụng vào vết thương, quả nhiên đau đớn bén nhọn truyền đến.

Tiểu cô nương hoa mắt váng đầu bối rối một hồi, mới nhớ tới những thứ đã trải qua ban ngày.

''Uống chút nước nhé?''

Tự mình đút nữ nhi uống nước, lại chăm sóc nàng ăn chút cháo loãng.

Tinh thần Cảnh Châu tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng thoáng hồng nhuận.

Diệp Tư Nhàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nhịn được.

''Cảnh Châu, không phải trước kia mẫu phi từng dạy con sao? Không được tùy tiện động vào mấy con cá to kia, khí lực của chúng rất lớn, không may sẽ đả thương người''

Cảnh Châu gật gật đầu: ''Đúng vậy ạ''

''Nhưng Di An tỷ tỷ nói, cá lớn lên càng lâu, càng có dinh dưỡng, tỷ ấy đặc biệt chuẩn bị lưới cá lớn, chính là để bắt mấy con cá to''

Tiểu Công chúa Cảnh Châu lờ mờ đáp, ngây người một lát lại hỏi.

''Mẫu phi, Di An tỷ tỷ có bắt được không?''

''Không có''

Diệp Tư Nhàn có điều suy nghĩ vuốt vuốt tóc nữ nhi.

''Di An tỷ tỷ cũng bị thương, vẫn là phụ hoàng con nghe nói tới việc này, cho người đi bắt vài con cá lớn đứa tới Thiện phòng, làm đồ ăn đưa qua cho Tố nương nương''

''Tố nương nương đã ăn được canh cá lớn rồi''

Mắt tiểu cô nương Cảnh Châu sáng rực lên một chút.

Trong lòng Diệp Tư Nhàn đau thắt, nhưng vẫn cười gật đầu.

''Ừ''

Lại là như vậy.

Vừa thấy chuyện kì quái không tìm thấy chứng cứ.

Lúc trước bọn nhỏ trúng độc, nàng hoài nghi hai mẹ con Tố quý phi, kết quả phát hiện Tố quý phi căn bản không biết việc này.

Khi đó nàng không nghĩ tới Di An.

Nhưng chuyện giống như vậy lại xảy ra lần nữa, bọn nhỏ xảy ra ngoài ý muốn, có liên quan đến Di An.

Nàng vẫn không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì, thậm chí ngay cả một chút kẽ hở cũng không có.

Hôm nay đi Trường Ninh Cung, cũng không sớm thông tri.

Cảnh Châu ầm ĩ muốn đi với Di An, cũng là nhất thời nảy ra ý định.

Bên cạnh lại có vô số cung nữ thái giám đắc lực làm bằng, Di An cũng không có bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng.

Ngay cả chút dấu vết để lại nàng cũng không tìm được, chứ đừng nói chi là hỏi tội.

Diệp Tư Nhàn xoa xoa thái dương.

''Có lẽ là suy nghĩ nhiều''

''Mẫu phi, chúng ta về đi, con muốn nghe cô cô kể chuyện'' Cảnh Châu dắt cánh tay mẫu phi nũng nịu.

Diệp Tư Nhàn cười đồng ý.

''Mẫu phi đi nói một tiếng với phụ hoàng, bây giờ chúng ta về''

Đế vương cần cù còn đang triệu kiến đại thần, Diệp Tư Nhàn gọi Phùng An Hoài truyền lời, nói dẫn Cảnh Châu về Trữ Tú Cung.

Một ngày chấn động cuối cùng cũng qua.

Trong đêm nằm trên giường, Diệp Tư Nhàn suy nghĩ lộn xộn như sợi đay.

Nếu là Di An, nó mưu đồ gì chứ?

Nếu như không phải, tại sao mình cảm thấy rất kỳ quái.

Đang suy nghĩ lung tung, Diệp Tư Nhàn mơ màng ngủ.

Bởi vì không có dấu vết để lại, chuyện này Diệp Tư Nhàn không nhắc lại.

Sau khi thương thế của hai đứa nhỏ lành, vẫn là hảo tỷ muội vui vẻ chơi đùa như cũ.

Diệp Tư Nhàn cũng không vì việc này mà xa cách lạnh nhạt với mẹ con họ, tháng ngày trong cung vẫn như cũ.

...

Cùng lúc đó, dịch quán lại không thái bình.

Cái gọi là cho dù đồ ăn có ngon ăn hoài cũng chán, Quốc vương Khố Nạp nhanh chóng mất đi hứng thú với đám vũ nữ bên cạnh.

Giữa lúc buồn bực ngán ngẩm, ông ta nghĩ tới rể hiền của mình.

Một ngày trong tháng sáu, ông ta cho người mời Tào Doãn Côn tới, cùng nhau uống rượu nghịch đao.

Khố Nạp nam tôn nữ ti, lưỡng cực phân hóa nghiêm trọng.

Lúc nam nhân uống rượu, nữ nhân nhất định phải ở bên cạnh hầu hạ bưng trà dâng nước.

Bên cạnh Quốc vương Khố Nạp oanh yến hót liên miên không dừng, bên cạnh Tào Doãn Côn lại không có một ai.

Quốc vương Khố Nạp giận dữ, lúc này hạ lệnh cho nữ nhi đến tiếp khách.