Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 94: Nhất dạ bạch đầu




(Một đêm bạc đầu)

Hôm ấy, Mạc Nhiễm Thiên ngồi chết lặng cả ngày trời, tối đến cũng là Tề Quân Hành thương hắn, ôm hắn lên giường. Mạc Nhiễm Thiên chẳng thiết ăn gì, ngay cả nước cũng không uống lấy một giọt, hệt như linh hồn thoát khỏi thân thể, điều này làm cho Tề Quân Hành gấp đến độ xoay quanh.

Nửa đêm, Tề Quân Hành nằm mơ, mở đôi mắt trắng dã như thể nhìn vào Mạc Nhiễm Thiên đang cực độ sợ hãi bên cạnh. Nhưng ngay khi nhìn hắn, toàn thân y bất giác sợ đến co quắp, rồi thoáng chốc tỉnh táo lại, tròng mắt trắng chớp mắt chuyển thành đen, nhưng trong mắt đầy sợ hãi. Vì Mạc Nhiễm Thiên đang ngủ bình thản kia, mái tóc đen nhánh đã hóa bạc, màu trắng như tuyết phủ kín quanh hắn, khuôn mặt nhỏ bé trong mái tóc trắng ấy lộ đầy vẻ quỷ dị, đôi mày liễu nhíu chặt lại, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười lạnh đầy ngờ vực. Tề Quân Hành nhìn đến ngây người, vươn tay từ từ sờ lên mái tóc trắng, trong lòng vạn phần đau đớn. Hắn biết Thiên nhi của hắn nhất định đã phải chịu kích thích đả kích quá lớn.

Nhiều ngày trôi qua, Mạc Nhiễm Thiên vẫn chẳng thiết nói chuyện, có chăng chỉ ăn một ít cháo, như si như dại mặc cho Dạ Tích Tuyết và Tề Quân Hành săn sóc. Mà y đối với mái đầu bạc của mình cũng làm như không thấy, thật khiến mọi người vạn phần lo lắng.

Kể ra cũng kì lạ, kể từ khi bị cú giật mình này xong, Tề Quân Hành cũng không gặp phải ác mộng nữa, nhưng đêm đêm đều phải lo lắng vì Mạc Nhiễm Thiên.

Mười ngày sau, tin tức một lần nữa truyền đến, Mạc Kính được truy phong làm An Bình Vương,dưới tường thành Bình Châu tạc một bức tượng đá để cho dân chúng tới bái tế.

Bên này, hai mươi vạn quân Thân quốc xảy ra xung đột cùng năm mươi vạn quân Tề quốc, sau hai bên lại đánh nhau, song phương chết mất mấy vạn. Tề Quân Hành bận đến mất tăm mất tích, còn Mạc Nhiễm Thiên dưới sự chăm sóc của Dạ Tích Tuyết, vẫn chẳng màng thế sự.

Nhẩm tính ngày, Tề Quân Hành rốt cục cũng hạ lệnh lui binh. Dù tiếp tục đánh xuống, Tề quốc nhất định thắng cuộc chiến này, nhưng nghĩ đến ngày sau Thân quốc trả thù, hắn vẫn nhịn xuống.Thân quốc cũng lui binh, lấy dãy núi này làm ranh giới.

(Edit: @@ "ranh giới" đúng không, ko sai chính tả đó chứ?) ( Beta: Đúng rồi đó cô:3)

Hôm ấy, lúc Tề Quân Hành chạy vào, nom hắn như già thêm mấy tuổi.

"Thiên nhi, cho ngươi biết một tin tức tốt lành, tìm được Thượng Quan Nghi rồi." Tề Quân Hành đã sớm bỏ qua sự ghen tị, chỉ mong người trong lòng được bình an. Nhìn cậu trong khoảng thời gian này không mảy may tức giận, tim của hắn đau đớn hơn bất cứ điều gì.

Trong đôi mắt ngây dại của Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, bắt đầu lấy lại tiêu cự, quay đầu nhìn về phía Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành khổ sở không dứt. Hằng đêm hắn chăm sóc, an ủi cậu, cậu cũng không cảm giác được tẹo nào, ấy vậy mà vừa có tin tức của Thượng Quan Nghi, cậu đã phản ứng rồi, ai, xem ra vị trí của Thượng Quan Nghi trong lòng cậu cách xa hắn.

"Hắn ở đâu?" Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện.

"Hắn đã trở lại, ở bên ngoài!" Tề Quân Hành cười khổ.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, nhìn về phía Dạ Tích Tuyết bên cạnh, y cũng tiều tụy thấy rõ, Dạ Tích Tuyết gật đầu một cái với cậu.

"Để hắn vào đi!" Mạc Nhiễm Thiên buồn bã nói.

Tề Quân Hành lập tức sai Lý công công truyền Thượng Quan Nghi vào.Một thân bạch y, gầy gò không ít,nhưng khi Thượng Quan Nghi thấy Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy tóc trắng nhìn y, mắt y cay xè, rơi lệ. Y từ từ đi tới trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, còn Tề Quân Hành tự giác lùi sang bên cạnh.

"Tiểu Thiên!" Giọng Thượng Quan Nghi còn mang theo tiếng nức nở.

"Chát!" Một cái tát rất vang, làm cho Thượng Quan Nghi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Tề Quân Hành cũng giật mình. Mạc Nhiễm Thiên hai tròng mắt rưng rưng, oán hận nhìn Thượng Quan Nghi: "Ngươi đi đi, ta không bao giờ... muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

"Tiểu Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi, đại nhân sai rồi, đại nhân ta sai rồi!" Thượng Quan Nghi quỳ rạp xuống đất khóc thất thanh. Sau khi biết hết thảy mọi chuyện, y mới vội vàng chạy về hoàng cung, y sợ Tiểu Thiên chịu không nổi đả kích. Chỉ đáng tiếc, đã quá muộn màng, nhìn mái tóc bạc, y biết mình đã phạm phải một sai lầm quá lớn.

"Ngươi còn trở về làm gì nữa? Cứ làm rùa rụt cổ của ngươi đi! Ngươi cút đi, cút!" Mạc Nhiễm Thiên hét lên như thể muốn phát tiết.

"Tiểu Thiên, ngươi đừng như vậy nữa, đại nhân thật sai rồi, ngươi hãy tha thứ cho ta!" Thượng Quan Nghi nhào tới ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên khóc nấc lên, nếu sớm biết thế này, mình dù gì cũng không rời xa cậu.

"Ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên như phát điên mà đánh y, đẩy y, Thượng Quan Nghi sống chết không buông. Thấy vậy Tề Quân Hành và Dạ Tích Tuyết hai mắt đều đỏ.

"Thiên nhi, tướng quốc trở lại rồi, ngươi sẽ tha thứ cho hắn chứ?" Tề Quân Hành không thể tiếp tục nhìn thêm.

"Đúng vậy, Tiểu Thiên, đại nhân biết sai rồi, ngươi cho hắn một cơ hội đi." Dạ Tích Tuyết cũng nói đỡ.

"Tiểu Thiên, đại nhân thật sai rồi, đại nhân thật xin lỗi ngươi, ngươi đánh chết ta đi." Thượng Quan Nghi nước mắt ròng ròng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên, tim y như rỉ máu. Y biết mình rời đi cũng là một nguyên nhân lớn khiến cậu bạc đầu.

"Ban đầu ta nói ra sao, ta nói ta không quan tâm! Nhưng ngươi nghìn vạn lần không nên không nói một lời bỏ ta mà đi, ngươi cho rằng lời ta nói là gió bên tai sao?" Mạc Nhiễm Thiên nở nụ cười khổ.

"Tiểu Thiên, thật xin lỗi, là đại nhân hèn yếu, là đại nhân cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai. Tiểu Thiên, đại nhân thật biết sai rồi, ngươi tha thứ ta." Thượng Quan Nghi thanh âm cũng khàn khàn.

Mạc Nhiễm Thiên không nói nữa, cứ đứng như vậy để y ôm lấy, bốn người cơ hồ cũng không cử động, chỉ còn lại tiếng khóc của Thượng Quan Nghi.

Bỗng nhiên Mạc Nhiễm Thiên trước mắt tối sầm, từ từ ngã xuống.

"Tiểu Thiên ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa đại nhân!" Thượng Quan Nghi cũng may còn ôm cậu, lập tức hét lớn.

"Thiên nhi, mau, mau truyền thái y!" Tề Quân Hành khẩn trương.

Dạ Tích Tuyết cũng đoán chừng là Mạc Nhiễm Thiên suy nhược thân thể, đau lòng dẫn đến ngất, lập tức lấy Địa Lộ Hoàn từ trong ngực đút cho Mạc Nhiễm Thiên một viên, thế rồi ôm cậu vào trong phòng.

"Hoàng thượng, vi thần tội đáng chết vạn lần!" Thượng Quan Nghi quỳ rạp xuống trước mặt Tề Quân Hành.

"Ai, đứng lên đi, ngươi có thể trở lại là tốt rồi, Thiên nhi hắn, đã quá đau khổ rồi." Tề Quân Hành đỡ y dậy.

Thượng Quan Nghi không thể tin được nhìn Tề Quân Hành, cái người luôn luôn bá đạo này, hắn bỏ qua cho mình?

"Cũng không phải trẫm tha thứ cho ngươi, nhưng Thiên nhi không có ngươi không được. Trẫm muốn ngươi tìm Thiên nhi đáng yêu hoạt bát lúc trước về cho trẫm, chứ không phải một người cả ngày không tức giận, ngươi có nguyện lấy công chuộc tội không?" Tề Quân Hành uy nghiêm nói.

Thượng Quan Nghi trong lòng cảm động không cần phải nói, lập tức rưng rưng bái tạ: "Đa tạ hoàng thượng, thần nhất định tìm về thái tử điện hạ ngây thơ khả ái."

Dạ Tích Tuyết một bên rốt cục hơi mỉm cười, trong khoảng thời gian này y lo lắng thế nào khó ai có thể biết hết được?

Mạc Nhiễm Thiên hôn mê đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Mở mắt ra liền thấy Thượng Quan Nghi cười híp mắt cầm một chén cháo bát bảo hạt sen long nhãn thơm phưng phức đi tới bên giường nói: "Tiểu bảo bối, đói bụng lắm không?"

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó dưới sự trợ giúp của Dạ Tích Tuyết cậu ngồi dậy, tựa vào trên người y. Thượng Quan Nghi bắt đầu đút cho Mạc Nhiễm Thiên.

Im lặng không lên tiếng, chỉ có tiếng ăn. Mạc Nhiễm Thiên vừa ăn vừa nhìn Thượng Quan Nghi _ gương mặt tuấn tú của y đã gầy đi thấy rõ, trong lòng cậu đau nhức, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

"Tiểu bảo bối, đừng khóc, đại nhân không có chuyện gì, đã nghĩ thông rồi, sau này không bao giờ... rời tiểu bảo bối mà đi nữa." Thượng Quan Nghi biết cậu đang suy nghĩ gì.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức hít hít mũi lườm y một cái, nín khóc nói: "Ngươi bỏ đi, ta nghĩ ngươi đã tự sát."

Thượng Quan Nghi nhếch môi cười: "Sao có thể, đại nhân chẳng qua chỉ lên miếu trên núi ở cho yên tĩnh mấy ngày, không phải bây giờ đã trở lại rồi sao? Tiểu bảo bối đừng nóng giận, ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy thế này khiến đại nhân đau lòng muốn chết."

"Hừ, sao ngươi không xuất gia làm hòa thượng đi." Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ.

"A, hắc hắc, không dối gạt bảo bối, đại nhân quả thật vốn có ý nghĩ này. Nhưng phương trượng nói ta trần duyên chưa dứt, không để cho ta xuất gia, hì hì, cho nên ta trở về." Thượng Quan Nghi trêu chọc.

"Có nghĩa là nếu ông ấy nói ngươi có thể xuất gia, ngươi sẽ không trở lại mà ở đó làm hòa thượng rồi?" Mạc Nhiễm Thiên đau lòng nói.

"Hắc hắc, sao có thể, đại nhân không có ngày nào là không nhớ tiểu bảo bối, nhớ không nhịn được, có khi xuất gia rồi còn mang đầu trọc chạy xuống dọa bảo bối, hì hì." Thượng Quan Nghi thâm tình vô cùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Hừ, ba hoa!" Tuy vậy Mạc Nhiễm Thiên lại vì những lời này của y mà thư thái hơn rất nhiều, hắn vẫn còn yêu mình.

"Đúng đúng, tiểu bảo bối nói gì cũng đúng, sau này đại nhân đều nghe theo tiểu bảo bối." Thượng Quan Nghi giống như nô tài.

Dạ Tích Tuyết giật giật khóe miệng, nghe hai người dở hơi nói chuyện với nhau, nhìn Mạc Nhiễm Thiên hơi mỉm cười, trong lòng nhất thời an tâm không ít.

"Tự ngươi nói nha, lần sau để cho ta lo lắng nữa, ta liền bóp chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên hung ác đe dọa.

"Được được, không, đại nhân bảo đảm sẽ không bao giờ nữa, lần này làm bảo bối đau lòng, đại nhân cũng đau lòng a. Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Thượng Quan Nghi bảo đảm.

Mạc Nhiễm Thiên không khỏi có chút chua xót, nhìn y thật sâu.

"Làm sao vậy, có phải cảm thấy đại nhân anh tuấn tiêu sái hơn nhiều không. Trên núi kia không khí tốt, nước cũng trong mát, đại nhân ngươi hiện tại cũng da mịn thịt mềm, hắc hắc." Thượng Quan Nghi đặt cái bát không xuống, vén ống tay áo lên cho Mạc Nhiễm Thiên nhìn tay mình.

Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên kịch liệt rút gân, ngẩng đầu nhìn Dạ Tích Tuyết. Dạ Tích Tuyết cũng đang giật giật khóe miệng, Mạc Nhiễm Thiên đành bất đắc dĩ nói: "Tốt rồi, ta biết các ngươi dỗ cho ta vui, ta không sao. Ngươi a, đã gầy thành như vậy, còn không biết xấu hổ nói anh tuấn, khó coi chết đi được, còn gầy nữa ta cũng không cần ngươi. Cả Dạ đại ca nữa, ngươi nom như già hơn vài tuổi, râu mép cũng không cạo, cũng khó nhìn. Các ngươi còn khó coi như vậy nữa ta sẽ đi tìm mỹ nam khác."

Thượng Quan Nghi nhìn Dạ Tích Tuyết, hai người đầu đầy hắc tuyến, Dạ Tích Tuyết khó được hài hước nói: "Dạ đại ca già thế nào cũng kém Tiểu Thiên nha, ngươi nhìn ngươi xem, cũng một đầu tóc trắng rồi, sao biến trở về đây."

"Đúng vậy Tiểu Thiên, không quen phải không?" Thượng Quan Nghi cũng cau mày nói.

"Không có mà, ta cảm thấy rất tốt, vừa đặc biệt vừa đẹp mắt, các ngươi cảm thấy ta rất khó coi à?" Thật ra thì Mạc Nhiễm Thiên cảm giác mình tóc trắng cũng rất tuấn mỹ, hơn nữa nhìn càng thêm yêu dị.

"Không, thành thật mà nói dù một đầu tóc trắng, Tiểu Thiên cũng rất tuấn mỹ, nhưng thật hiếm thấy." Dạ Tích Tuyết nói.

"Đúng nha, người khác có thể nghĩ ngươi là yêu quái không?" Thượng Quan Nghi cẩn thận nói.

"Yêu cái đầu ngươi ấy! Ngươi chưa nghe nói một đêm buồn bạc đầu hay sao, còn không phải cái đồ vô lương tâm ngươi đả kích ta!" Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe liền tức giận, vung bàn tay vỗ "Bốp" một cái vào đầu y.

"A, đúng đúng, lỗi của đại nhân, hắc hắc, tiểu bảo bối như vậy cũng tuấn mỹ, không, là tuấn mỹ hơn, người gặp người thích a." Thượng Quan Nghi lập tức ôm đầu nói.

"Ha!"Mạc Nhiễm Thiên cười.

"Tiểu bảo bối, ngươi cười rồi, ha ha ha, cười, cười, tiểu bảo bối, ngươi đánh đại nhân mấy cái cho vui vẻ thêm chút!" Thượng Quan Nghi lập tức đưa đầu qua.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức thu hồi nụ cười, nhìn đầu của hắn, trong lòng biết ba người bọn họ lo lắng vì mình quá lâu, không khỏi nhìn về phía Dạ Tích Tuyết, vươn hai tay ra ôm lấy hông y, nép vào ngực y. Dạ Tích Tuyết há có thể không biết tâm tư của hắn, thở dài: "Tiểu Thiên, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi."

Thượng Quan Nghi ngẩng đầu thấy Mạc Nhiễm Thiên lại sắp khóc, vội vàng đoạt cậu từ trong ngực Dạ Tích Tuyết. Tiểu Thiên đang ôm eo Dạ Tích Tuyết, lập tức lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

"Không công bằng, tiểu bảo bối ôm hắn đã lâu rồi, nên đến phiên đại nhân." Thượng Quan Nghi chu môi bất mãn.

"Ha ha ha." Dạ Tích Tuyết cùng Mạc Nhiễm Thiên đồng thời nở nụ cười, Thượng Quan Nghi trước kia đã trở lại.

Thượng Quan Nghi thấy hai người cười, y đưa tay gãi gãi đầu, cũng cười ngu, y thấy may mắn vì mình đã trở lại.

Đến bữa tối, Tề Quân Hành loay hoay đến sứt đầu mẻ trán rốt cục cũng tới, thấy trên khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên có nụ cười, cũng an tâm hơn.

"Thiên nhi, ngươi rốt cục khỏe lại rồi, trẫm lo lắng gần chết." Tề Quân Hành ôm cậu vào ngực.

"Thật xin lỗi hoàng thượng, để người lo lắng, Thiên nhi không có chuyện gì rồi." Mạc Nhiễm Thiên kéo hắn tới trước bàn tròn, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Sau khi hai người ngồi xuống, Mạc Nhiễm Thiên bảo Thượng Quan Nghi cùng Dạ Tích Tuyết cũng ngồi xuống. Hai người bọn họ nhìn Tề Quân Hành, không dám ngồi xuống.

"Ngồi đi, thời gian này trẫm bận quá, không rảnh chăm sóc Thiên nhi, hai người các ngươi phải chăm sóc hắn chu đáo biết chưa?" Tề Quân Hành rất hài lòng vì bọn họ đã khôi phục khả năng nói chuyện của Mạc Nhiễm Thiên.

"Vâng, hoàng thượng!" Hai người biết điều ngồi xuống.

"Đúng rồi, ái khanh, ngươi định lúc nào vào triều?" Tề Quân Hành thật sự là thiếu người.

"A, cái này, thần muốn từ quan, sau này chỉ cần chăm sóc Tiểu Thiên là được rồi." Thượng Quan Nghi sợ gặp triều thần.

"Như vậy sao được, chuyện trẫm phiền lòng quá nhiều, chờ ngươi giúp trẫm xử lý." Tề Quân Hành uy nghiêm.

"Hoàng thượng, ngươi để cho hắn thích ứng trước một chút nha, chớ có ép hắn." Mạc Nhiễm Thiên hỗ trợ.

"Được, cho ngươi ba ngày suy nghĩ!" Tề Quân Hành lùi một bước.

Thượng Quan Nghi đem lời muốn nói nuốt xuống. Y đã quyết chí muốn từ quan, thật không muốn vào triều đối mặt với những đồng liêu kia.

"Thần tuân chỉ!"Trong lòng y tính để Mạc Nhiễm Thiên nói giúp hắn.

"Đúng rồi, tên súc sinh kia sao rồi?" Mạc Nhiễm Thiên chợt nhớ tới Tề hằng, ai ngờ vừa nhắc tới tên này, sắc mặt Thượng Quan Nghi trắng bệch, cúi đầu không lên tiếng.

"Vết thương đã khỏi rồi, hai ngày trước vừa trở về Lam Đình các. Trẫm còn chưa qua thăm hắn, nhưng nghe nô tài nói, hắn hình như đã thay đổi, cũng không còn liên lạc cùng Long Cách, Hồ Lan nữa. Bọn họ tới thăm hắn rất nhiều lần, cũng không biết còn muốn làm gì, hiện tại bệnh của trẫm đã ổn rồi, chẳng lẽ bọn họ còn có mưu đồ bí mật gì sao!" Tề Quân Hành long mục toát ra ánh sáng lạnh.

"Chỉ cần súc sinh kia từ bỏ tranh đoạt, những người khác cũng không làm được việc gì, hoàng thượng yên tâm đi." Mạc Nhiễm Thiên an ủi: "Nhưng súc sinh này, ta lần trước đánh không đủ, ngày mai ta muốn lại đi dạy dỗ hắn!" Mạc Nhiễm Thiên oán hận nói, nhìn Thượng Quan Nghi cúi đầu, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, nhưng hắn biết nhất định phải để y đối mặt mới được.

Tề Quân Hành cũng nhìn Thượng Quan Nghi một cái, rồi nói: "Đừng đem hắn đánh chết là được, những cái khác trẫm mặc kệ!" Đây rõ ràng là "trợ Trụ vi ngược".

"Tốt lắm, đừng nói nữa, mọi người ăn cơm đi, lâu lắm không ăn cơm tử tế rồi." Mạc Nhiễm Thiên lên tinh thần, trước hết đau lòng giúp Thượng Quan Nghi gắp thức ăn vào bát, ngay sau đó lập tức trên đùi đau nhói, Tề Quân Hành ghen tức nhìn cậu.

"Hoàng thượng, ngươi cũng ăn nhiều một chút, thời gian này người nhất định rất cực khổ." Mạc Nhiễm Thiên lập tức cười cười gắp thức ăn cho hắn, cuối cùng mới gắp cho Dạ Tích Tuyết: "Dạ đại ca, cực khổ cho ngươi." Hướng về phía y dịu dàng cười một tiếng.

Dạ Tích Tuyết trong lòng đã rất thỏa mãn, cũng ôn nhu cười cười với cậu.

Tề Quân Hành thật ra đã sớm biết Dạ Tích Tuyết cùng Tiểu Thiên quan hệ không đơn giản, lập tức dò hỏi: "Tiểu Thiên, ngươi cùng Dạ đại phu là quan hệ như thế nào?"

"A, cái này, hắc hắc, nói ra sợ hoàng thượng tức giận."Mạc Nhiễm Thiên cũng biết Tề Quân Hành biết quan hệ của cậu và Dạ Tích Tuyết, vì trong khoảng thời gian này, mình đều nằm trong lòng Dạ Tích Tuyết.

"Hừ, ngươi không nói tưởng trẫm không đoán được hả?" Tề Quân Hành lại lộ ra vẻ mặt ghen tức nhưng thấy Thượng Quan Nghi không ăn giấm cũng lấy làm lạ lắm. Hắn nào biết đâu rằng Thượng Quan Nghi sớm biết quan hệ của bọn họ, hơn nữa hớn hở đón nhận.

"Vậy cũng không cần nói nữa!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức cúi đầu ăn cơm, Dạ Tích Tuyết gương mặt tuấn tú đỏ bừng liếc nhìnTề Quân Hành đang trừng y, tim thình thịch đập loạn. Không biết hoàng thượng có tiếp nhận mình không?

"A, đau chết mất, hoàng thượng!" Đùi Mạc Nhiễm Thiên bị hắn dùng sức nhéo một cái, đau đến nhảy lên.

"Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ?" Dạ Tích Tuyết quan tâm.

"Hừ, còn không nói? " Tề Quân Hành kéo cậu ngồi xuống.

"Hắc hắc, thật ra thì lúc ở Mạc quốc,Thiên nhi và Dạ đại ca là một đôi. Dạ đại ca là nam thị của Thiên nhi!" Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

" Phụt!" Thượng Quan Nghi rất không nhã nhặn đem miếng cơm trong miệng phun ra ngoài, không dám tin nhìn Dạ Tích Tuyết. Dạ Tích Tuyết vẻ mặt cười khổ, cuối cùng dưới ánh mắt hỏi thăm của Tề Quân Hành gật đầu.

Tề Quân Hành lập tức khóe miệng mãnh liệt giật giật, cuối cùng cười lớn.

"Ha ha ha, Dạ đại phu, thì ra là ngươi là, ha ha ha." Tề Quân Hành còn đâu dáng vẻ hoàng thượng, nghĩ đến một nam tử hán như Dạ Tích Tuyết lại là nam thị của Thiên nhi, thật sự không nhịn được.

"Ha ha ha." Thượng Quan Nghi cũng nở nụ cười nói: "Dạ đại nhân, ngươi được lắm."

Dạ Tích Tuyết cười khổ nhìn Mạc Nhiễm Thiên, y biết Mạc Nhiễm Thiên nói như vậy đơn giản là để cho hoàng thượng dễ dàng tiếp nhận hắn, nhưng tôn nghiêm nam tử của mình coi như bị phá hủy. Song, có thể sống ở bên cạnh Tiểu Thiên, chuyện này nào có ý nghĩa gì.

"Này, hai người các ngươi thật là quá đáng, không cho phép nói với người khác nha, nếu không Dạ đại ca rất mất mặt, có nghe hay không?"Mạc Nhiễm Thiên còn thêm một câu.

"Ha ha ha..." Lần này, đầy phòng đều là tiếng cười lớn khiến Lý công công phía ngoài rốt cục thở ra một hơi.