Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 95: Tam nhân đồng hành (3P)




(Edit: Không lẽ để thô là "Ba người cùng làm" T^T) ( Beta: Ba người cùng làm hay mà, gợi liên tưởng vãi >.<)

Ngày hôm sau, Thượng Quan Nghi không chịu tới Lam Đình Các của Tề Hằng, Mạc Nhiễm Thiên cứng rắn lôi kéo y tới đó. Dạ Tích Tuyết cười nhạt đi theo bên cạnh, nhiệm vụ hiện tại của hắn chỉ là bảo vệ Tiểu Thiên, bởi vì Thượng Quan Nghi đã nói Tề Hằng biết võ công. Cũng may lúc đó mình không đi ám sát hắn, bằng không bị phanh phui, vừa giết người không được, mà sự bạo ngược của Tề Quân Hành lại càng kích thích đại thần trong triều nổi giận.

"Tiểu Thiên, đại nhân không đi." Thượng Quan Nghi còn ở trên đường dùng dằng cùng Mạc Nhiễm Thiên, gương mặt tuấn tú tái nhợt, đây chính là vết sẹo cũ nha.

"Đi, sao không đi, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời nhớ đến hắn trong lòng?" Mạc Nhiễm Thiên tức giận hỏi.

"Không, không phải, đại nhân đã quên rồi." Thượng Quan Nghi sợ nhìn thấy vẻ giận dữ Mạc Nhiễm Thiên. Giờ phút này Mạc Nhiễm Thiên một thân bạch y, một đầu tóc dài trắng, lại càng tuấn mỹ vô cùng. Hắn còn mang theo hơi thở xuất trần, làm cho người ta không dám nhìn gần.

"Quên rồi? Vậy thì ổn rồi, đi! Không đi, buổi tối cầm roi quất ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên uy hiếp.

"A." Thượng Quan Nghi lập tức mang vẻ mặt đưa đám. Tối hôm qua không có phần của y và Dạ Tích Tuyết, Tề Quân Hành bá đạo độc chiếm, còn nói gì mà tiếp nhận bọn họ, đáng tiếc một chút ngon ngọt cũng không được nếm, còn bị Tề Quân Hành dùng roi đuổi ra khiến Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp cười ngả nghiêng trong lòng Tề Quân Hành. Song Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên lúc gần đi nháy nháy mắt với mình, cũng biết sáng ngày hôm nay hắn nhất định sẽ đền bù bọn họ.

"A cái gì a, bảo ngươi đi đánh người, đem cục tức ném đi sẽ lại là một nam tử hán, nếu không cả đời đừng đụng vào ta!" Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái.

Thượng Quan Nghi lập tức nhìn về phía Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết lại khó có được vẻ nghịch ngợm mà nháy nháy mắt với y: "Đại nhân, không có nhiều thời gian lắm, còn chần chừ cái gì, nam tử hán đại trượng phu, sợ gì!"

"Ơ." Thượng Quan Nghi lập tức ngầm hiểu, Dạ Tích Tuyết bảo y đừng lãng phí thời gian, bởi vì buổi tối Mạc Nhiễm Thiên còn đi gặp hoàng thượng.

"Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Không đi coi như xong, Tiểu Thiên đi tìm hoàng thượng, hừ!" Mạc Nhiễm Thiên đẩy y, cậu sao lại nghe không ra ám hiệu của Dạ Tích Tuyết chứ?

"Đi, đi, Lão tử hôm nay sẽ dạy dỗ cái tên súc sinh kia! Hừ! Ai sợ ai!" Thượng Quan Nghi bỗng nhiên ưỡn ngực một cái, tàn bạo nói. ( to mồm gớm =.=)

"Ha ha ha, thế thì được rồi, không có việc gì. Ngươi không có mặt mũi, để cho hắn cũng không có mặt mũi không được sao, nhớ ngày đó Tiểu Thiên cường bạo Tứ hoàng tử, hừ! Ai bảo hắn dám cường bạo ta!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận kể.

"A, Tiểu Thiên, Mạc Tử Viêm cường bạo ngươi?" Thượng Quan Nghi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy a, nhưng sau đó ta rất nhanh chóng cường bạo lại! Hắc hắc, mùi vị kia khiến hắn cả đời đau đớn đó."

"Ngươi? Sao có thể?" Thượng Quan Nghi không tin nhìn đũng quần hắn.

"Cút ngay, ngươi nhìn nơi nào, ta không được sao? Không được ta cũng có thể dùng cái khác!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cậu.

"Ha ha ha ha, ta chỉ nói thôi mà, ha ha ha." Thượng Quan Nghi cười đến gãy lưng, vật nhỏ của tên tiểu tử này nếu có thể bạo hành thì mình đã sớm đau chết

"Dạ đại ca, không cho cười! Hai người các ngươi thật là quá đáng!" Mạc Nhiễm Thiên thấy một người cười rõ ràng, một người len lén cười, nhất thời gương mặt tuấn tú đỏ ửng, nha, quá mất mặt rồi, vội vàng vung tay áo đi vào Lam Đình Các.

Tề Hằng thương thế mới tốt lên không lâu, gương mặt tuấn tú còn dấu vết bị thương, một mình ngồi ngẩn ngơ ở đại sảnh nhìn cây đa trong viện.

Một tiểu thái giám thấy ba người Mạc Nhiễm Thiên đi vào, lập tức quỳ xuống hô: "Tham kiến thái tử điện hạ, tướng quốc đại nhân!" Rõ ràng bốn chữ "Tướng quốc đại nhân" khiến cho Tề Hằng đang ngẩn người lập tức đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt khẩn trương, kỳ vọng nhìn. Hắn biết Thượng Quan Nghi mất tích nhiều ngày, hôm qua mới vừa trở về, luôn nghĩ y có tới gặp mình không. Y tới thật, khiến trong lòng hắn kích động vạn phần.

Khi thấy Mạc Nhiễm Thiên một đầu tóc trắng thì hắn thầm giật mình, nghe nói thái tử điện hạ một đêm tóc trắng, ra là thật. Phải chịu bao nhiêu kích thích mới có thể làm cho người một đêm tóc bạc? Ánh mắt lại nhìn Thượng Quan Nghi đứng phía sau, mặt y rõ ràng rất hốc hác, lòng hắn bỗng càng thêm kích động, bàn tay vịn chặt khung cửa, cả người hơi phát run.

Mạc Nhiễm Thiên vẫn nổi giận đùng đùng đi phía trước, còn Thượng Quan Nghi khi ngẩng đầu nhìn thấy Tề Hằng đang nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy hối lỗi thì dừng bước. Dạ Tích Tuyết phía sau đi lên đụng vào người y, sau đó kéo cánh tay y, mạnh mẽ kéo y tiến lên, Dạ Tích Tuyết hiểu – y đang sợ.

"Nhị vương gia, tinh thần thật tốt nha, bổn thái tử thấy ngươi trong khoảng thời gian này rất thoải mái đó nhỉ? Có biết hay không có người bởi vì ngươi mà thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn?" Mạc Nhiễm Thiên ý tứ châm chọc rõ mười mươi.

"Thái tử điện hạ, ngươi, ngươi tóc trắng?" Tề Hằng đưa ánh mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nhìn Mạc Nhiễm Thiên một thân trắng có chút thất thần – thật đẹp, quả thực là tiên nhân hạ phàm.

"Hử? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, nếu không phải ngươi làm như vậy với Thượng Quan, khiến cho hắn bỏ ta mà đi, ta có thể như vậy?" Mạc Nhiễm Thiên tức giận.

Tề Hằng nhìn Thượng Quan Nghi đứng phía sau, lộ ra tình yêu say đắm và cả sự hối lỗi, sau đó mở miệng nói: "Thượng Quan, thái tử điện hạ, Bổn vương, đúng vậy, thật xin lỗi các ngươi!"

Thượng Quan Nghi dời ánh mắt đi chỗ khác, không biết nói gì, nhìn bộ dạng kẻ kia thê lương vô cùng, trong lòng y cũng chịu không nổi.

"Thượng Quan, ngươi làm gì vậy? Không phải tới trút giận sao? Đừng bảo với ta là ngươi mềm lòng đó?" Mạc Nhiễm Thiên tàn bạo trừng y.

Tề Hằng vừa nghe liền biết mục đích bọn họ tới đây, cười khổ: "Thượng Quan, ngươi muốn đánh thì đánh đi, đánh chết Bổn vương cũng không trách ngươi. Là Bổn vương hồ đồ đi thương tổn người mình thích nhất, khi đó thiếu chút nữa nghĩ rằng ngươi đã chết. Bổn vương thật sợ hãi, thật, bổn vương thật có lỗi." Tề Hằng bỗng nhiên hai mắt đỏ lên, kích động nhìn Thượng Quan Nghi.

"Ngươi, không cho ngươi nói chuyện với hắn, muốn lừa gạt đồng tình đúng không! Đánh chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên bất chấp tất cả, giơ nắm đấm chào hỏi hắn.

"Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi bỗng nhiên la Mạc Nhiễm Thiên.

"Làm sao, ngươi không nỡ hả? Thấy đáng thương? Không muốn báo thù rồi?" Mạc Nhiễm Thiên ghen tuông.

"Không phải vậy, thôi, nếu hắn biết sai rồi thì tạm tha cho hắn đi, đại nhân bỗng nhiên thấy không cần thiết." Thượng Quan Nghi đi lên trước kéo Mạc Nhiễm Thiên tới đây, thâm tình nhìn cậu tiếp tục nói: "Đại nhân có ngươi là đủ rồi."

"NND, ngươi có phải sốt cao lắm không?" Mạc Nhiễm Thiên kỳ quái nhìn y.

Thượng Quan Nghi kéo khóe miệng: "Không có, đại nhân thật nghĩ thông suốt rồi, cùng người như thế so đo chính là giảm thân phận, đại nhân coi như bị chó cắn một cái, đi thôi." Thượng Quan Nghi kéo Mạc Nhiễm Thiên rời đi.

"A, như vậy coi như xong?" Mạc Nhiễm Thiên không thể tin được.

"Ngươi đem hắn đánh cũng đủ rồi, đi thôi, chúng ta chơi trò chơi đi, đại nhân hiện tại muốn cái này!" Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên nhíu nhíu mày, vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Chơi cái đầu ngươi, thật không có tiền đồ, tự ngươi nói bỏ đi đó. Lần sau mà thấy ngươi nghĩ đến hắn, ta liền thiến ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nảy sinh ác độc nói.

"Đại nhân nhớ tới hắn lúc nào? Đại nhân vẫn chỉ nghĩ tới ngươi, Tiểu Thiên ngươi chớ nói lung tung!" Thượng Quan Nghi lé mắt liếc cậu.

"Không phải nói loại nghĩ này, dù sao ngươi còn canh cánh trong lòng đối với chuyện này, ta sẽ không khách khí với ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên cấu y một cái.

"A, không, không đâu, đại nhân bảo đảm!" Thượng Quan Nghi kêu thảm một tiếng, vội xin tha.

"Ha ha, vậy thì đi thôi, tiếng kêu của đại nhân thật mất hồn." Mạc Nhiễm Thiên nhướn nhướn lông mày trêu chọc Thượng Quan Nghi.

"A, Tiểu Thiên!" Thượng Quan Nghi đỏ bừng cả mặt, lập tức khí khái nam tử bộc phát, lớn tiếng hô.

"Ha ha ha, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, đừng có lớn tiếng như vậy, đi thôi! Đúng rồi, Nhị vương gia, đại nhân nhà ta tâm địa mềm yếu ta tạm tha cho ngươi. Sau này ngươi nếu dám đối với hắn như vậy nữa, ta Mạc Nhiễm Thiên thề đem ngươi băm thành thịt vụn cho chó ăn!" Mạc Nhiễm Thiên nói xong lời cuối cùng thanh âm âm lãnh, phối hợp với một thân trắng, thật là có chút kinh khủng.

Tề Hằng thống khổ nhìn hết thảy, nhìn Thượng Quan Nghi, hắn biết mình đã mất đi y, ngay cả bằng hữu cũng không làm được rồi. Nhìn bóng lưng ba người rời đi, hắn nước mắt chảy ròng.

Thượng Quan Nghi nắm tay Mạc Nhiễm Thiên thật chặt, trong lòng cảm động vô cùng, lời nói cuối cùng của y với Tiểu Thiên chính là bộc lộ lòng y.

"Làm sao vậy, sao không nói gì." Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy y có chút kỳ quái.

"Tiểu Thiên, đại nhân đang cảm động, ha ha." Dạ Tích Tuyết nói giúp Thượng Quan Nghi.

"Hừ, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm đâu!" Thượng Quan Nghi lập tức trừng Dạ Tích Tuyết đang cười.

"Không cho phép ngươi nói Dạ đại ca như vậy!" Mạc Nhiễm Thiên một chưởng vỗ vào đầu y.

"A, đau! Tiểu bảo bối, ngươi thiên vị!" Thượng Quan Nghi lập tức chu môi, bất mãn nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ta cứ thiên vị đó, Dạ đại ca, chúng ta chơi trò chơi đi, đi, không để ý tới hắn." Mạc Nhiễm Thiên kéo bàn tay to dày của Dạ Tích Tuyết.

"Được!" Dạ Tích Tuyết nói xong, đem Mạc Nhiễm Thiên ôm lấy, phi thân vào một gian cung điện bỏ không. Hiện tại hậu cung cơ hồ không có ai, khắp nơi là cung điện bỏ trống, chỉ có nô tài quét dọn vệ sinh mỗi ngày mà thôi.

"A, ta cũng muốn, các ngươi chớ có bỏ lại ta, chờ ta một chút!" Thượng Quan Nghi quýnh lên, vội vàng đuổi theo. May là y chạy nhanh nên thấy Dạ Tích Tuyết đem Mạc Nhiễm Thiên ôm vào đâu, lập tức chạy vào, đã nhìn thấy hai người ôm hôn nồng nhiệt.

"Không công bằng, không công bằng, ta cũng muốn!" Thượng Quan Nghi lập tức ghen tị đi tới từ phía sau ôm lấy eo Mạc Nhiễm Thiên, ý vị hôn cổ cậu.

"Ai nha, ngứa chết ta." Mạc Nhiễm Thiên đem hai người đẩy ra nói: "Như vậy không được, đại nhân, ngươi xếp hàng sau Dạ đại ca đi, xế chiều ta đi tìm ngươi có ổn không?" (Edit: *cười man rợ* Còn có thời gian biểu cơ đấy?) ( Beta: sáng Dạ chiều Thượng tối Tề, vãi cả sức khỏe * cười bỉ *)

"Không muốn không muốn, ta muốn bây giờ." Thượng Quan Nghi không chịu, nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Ngươi đừng mơ ta đợi tới chiều!" Dạ Tích Tuyết ở phương diện này cũng là chết cũng không nhường, hướng về phía Thượng Quan Nghi hung hăng nói.

"Vậy các ngươi chơi đoán số đi, cũng không thể một lúc hai người nha." Mạc Nhiễm Thiên nói.

"A, hắc hắc, có thể, có thể, Tiểu Thiên thử một chút được không?" Thượng Quan Nghi nhìn Dạ Tích Tuyết, sau đó hướng về phía Mạc Nhiễm Thiên lộ ra vẻ mặt tục tĩu.

"A, có được không?" Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng cả khuôn mặt, kinh ngạc nhìn Dạ Tích Tuyết, còn Dạ Tích Tuyết lại gật đầu, thật ra thì ở quốc gia này, song phi là rất bình thường. (*che miệng cười*)

"A." Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị hù dọa.

"Tiểu bảo bối, tới đây, đại nhân cùng Dạ đại nhân sẽ làm tiểu bảo bối rất thoải mái, như vậy cũng công bằng, hì hì." Thượng Quan Nghi lập tức kéo cậu đi tới giường lớn phía trong.

Dạ Tích Tuyết cũng nghiêm túc, bắt đầu đem y phục của mình cởi xuống, sau đó hôn miệng Tiểu Thiên: "Bảo bối, Dạ đại ca cũng không muốn mỗi ngày phải đợi."

"Ừ, đại nhân cũng không muốn đợi, ai nhịn được a, tối hôm qua đại nhân rất muốn đem hoàng thượng đánh ngất xỉu." Thượng Quan Nghi cũng bắt đầu cởi quần áo, sau đó một đôi tay sờ lên y phục Mạc Nhiễm Thiên, giúp cậu cởi ra.

"Ha ha, ngươi hiện tại thật là lá gan càng lúc càng lớn rồi, lại muốn đánh bất tỉnh hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười.

"Hừ, đại nhân nghĩ thông suốt rồi, cũng không muốn làm cái gì tướng quốc đại nhân, đại nhân sau này theo tiểu bảo bối, để hoàng thượng mệt mỏi một mình đi. Hừ, ai bảo hắn mỗi đêm đều muốn chiếm ngươi." Thượng Quan Nghi quả thật tỉnh ngộ rất nhiều, hắn chỉ muốn sống cùng người yêu, chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy là hạnh phúc nhất.

"Bảo bối, sau này ta và đại nhân cũng chỉ có thể muốn ngươi ban ngày, ngươi buổi tối lại phải theo hoàng thượng ngủ, thân thể chịu nổi sao?" Dạ Tích Tuyết quan tâm.

Mạc Nhiễm Thiên gắt giọng: "Hai người các ngươi không thể để cho ta nghỉ ngơi à."

"Không được, chúng ta đã rất ít rồi, để cho hoàng thượng ít hành hạ ngươi là được." Thượng Quan Nghi cởi y phục của mình xuống, lập tức quỳ trên mặt đất kéo quần Mạc Nhiễm Thiên xuống, trực tiếp ở phía sau hôn lên pp của Mạc Nhiễm Thiên.

"A, đáng ghét, lớn..." Mạc Nhiễm Thiên chưa nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lại bị Dạ Tích Tuyết hung hăng hôn, một tay Dạ Tích Tuyết còn rất nhanh nắm một viên chu quả đỏ tươi trước ngực cậu, từ từ vuốt ve, lượn vòng vòng.

Dạ Tích Tuyết linh lưỡi quay cuồng trong miệng cậu, cướp lấy chất mật bên trong, sau đó buông tha cho cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn vành tai ưu nhã kia, rồi lần xuống mặt và cổ.

Phía sau Thượng Quan Nghi lại càng toàn thân băng trướng.

Hai người tiền hậu giáp kích, đem Mạc Nhiễm Thiên trêu chọc đến cả người ngứa ngáy, trong cơ thể lại càng trống rỗng dị thường.

"A...ư...." Mạc Nhiễm Thiên không ngừng phát ra tiếng kêu rên mê người.

Thượng Quan Nghi không nhịn được, ở phía sau động thân đem của mình chôn vào, phát ra tiếng gầm nhẹ thỏa mãn.

"A..." Mạc Nhiễm Thiên cũng hét to một tiếng, Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên trướng đến đỏ bừng, lập tức quỳ xuống giúp cậu an ủi, đơn giản để cho Mạc Nhiễm Thiên thoải mái hơn, âm điệu lại càng uyển chuyển động lòng người. Mở ra hai tròng mắt sương mù, cậu thấy gương mặt tuấn tú của Dạ Tích Tuyết nhẫn đến vô cùng cực khổ, đau lòng y, cậu lập tức đổi tư thế, khom người xuống dùng miệng ngậm của y.

(đừng hỏi là cái gì "của mình" và "của y" nha = = ta ko có biết a a a a)

Tiết tấu trước sau giống nhau, thân ảnh trước sau luân phiên, cho đến khi ba người cũng kiệt sức, mới cùng nhau tê liệt ngã xuống giường thở hồng hộc.

"Tiểu bảo bối, hai người hầu hạ ngươi, có phải rất thoải mái hay không? " Thượng Quan Nghi ranh mãnh nói.

"Cút đi, mệt mỏi quá a, chân cũng mềm nhũn." Mạc Nhiễm Thiên sắc mặt hồng hồng, ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận hai người làm thật rất thoải mái.

"Ha ha, lần sau nhớ làm trên giường, bảo bối thật là càng ngày càng đẹp." Dạ Tích Tuyết cũng cười nói.

"Các ngươi, đáng ghét." Mạc Nhiễm Thiên gắt.

"Ha ha, Dạ đại nhân, ngươi không phải là nam thị của tiểu bảo bối sao? Làm sao cũng...?" Thượng Quan Nghi thắc mắc, thật sự là Dạ Tích Tuyết dũng mãnh khiến y cũng bị kích thích. (=]]]]]]]])

"Ha ha ha, đại nhân, ngươi tin sao, ta gạt hoàng thượng đó, nếu không hắn làm sao có thể tiếp nhận các ngươi. Dạ đại ca là nam tử hán đường đường chính chính đó." Mạc Nhiễm Thiên thâm tình nhìn Dạ Tích Tuyết, đổi lấy một cái hôn yêu thương của Dạ Tích Tuyết.

"Hừ, chẳng lẽ đại nhân rất kém cỏi sao?" Thượng Quan Nghi lòng tự ái bị đả kích nghiêm trọng.

"Hắc hắc, đại nhân không phải, đại nhân cũng rất lợi hại nha." Mạc Nhiễm Thiên biết nam nhân kiêng kỵ cái này, huống chi hắn còn có bóng ma nên vội vàng an ủi y. Thật ra thì Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hai người kia phối hợp thật tốt,nếu mới bắt đầu mình không thể nào thích ứng được Dạ Tích Tuyết thô to, đổi lại khi Thượng Quan Nghi tiến vào còn thư thả một chút, chờ mình hoàn toàn thích ứng, mới để cho Dạ Tích Tuyết tiến vào. Đó mới là cao triều mãnh liệt, thật sự sảng khoái, nghĩ tới liền chảy nước miếng.

Khi Mạc Nhiễm Thiên phát hiện mình nghĩ tới việc này liền chảy nước miếng thì giật mình, xem ra mình càng ngày càng dâm đãng.

"Tiểu bảo bối nghĩ gì thế? Vẻ mặt dâm đãng như vậy?" Thượng Quan Nghi vĩnh viễn có thể nhìn ra tâm tư Mạc Nhiễm Thiên.

"A, không có, không có." Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú quýnh lên.

"Không có? Đại nhân đoán nhất định là cảm thấy đại nhân cùng Dạ đại nhân hai người cùng nhau, rất thỏa mãn hả, tiểu lẳng lơ, còn không thừa nhận." Thượng Quan Nghi cười nhạo.

"A." Mạc Nhiễm Thiên lập tức hung dữ nói với Thượng Quan Nghi: "Cái gì tiểu lẳng lơ? Khó nghe như vậy, ta không phải nữ nhân!"

"Đại nhân mặc kệ, ngươi chính là tiểu lẳng lơ, đại nhân thích gọi ngươi như vậy. Nếu không thêm một lần nữa đi, ngươi nhìn này, lại chảy nước rồi." Thượng Quan Nghi thật là đủ dâm đãng.

"A, không thể nào!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức dùng ngón tay của mình đi sờ phía sau mình, hành động này không thể nghi ngờ lại đem dục hỏa của hai đại nam nhân dấy lên cao ngất. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, lập tức lại đem Mạc Nhiễm Thiên ngã xuống giường.

"A, các ngươi. Nha. A, đáng ghét. A." Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể phát ra thanh âm tan vỡ, trên người bộ phận nhạy cảm đều bị hai người kia khống chế.

Tình yêu thăng hoa, cảnh xuân vô hạn, lại một vòng kịch chiến bắt đầu.