Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 17: Chương 17:




“Hôm nay Hoàng Thượng có thời gian rảnh rỗi tới Bích Tú Cung?” Thục phi mỉm cười rót một ly trà, dùng hai tay cung kính đưa cho Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn tiếp nhận, nhấp một ngụm, sau đó lại tiện tay đặt lên bàn.
“Ngự Miêu ồn ào muốn ra ngoài chơi, trẫm cùng Ngự Miêu ra ngoài đi dạo một chút.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Sửu Cầu trong ngực hắn không an phận giãy giụa, dù sao hiện tại cũng đang ở trong phòng, Tiêu Vân Hoàn thả nó xuống dưới để nó tự mình đi chơi.
Chỉ thấy mèo sữa nhỏ vừa đặt chân xuống đất, đầu tiên là lộc cộc chạy đến sau chân Tiêu Vân Hoàn, thật cẩn thận ló đầu ra thăm dò cảnh vật bên ngoài, thấy ánh mắt chúng phi tần đều dừng trên người mình, nó vội vàng trốn trở về, dùng vạt áo dài màu vàng che chắn thân thể. Tuy nhiên trốn không được bao lâu, lại không thắng nổi sự tò mò trong lòng, nó thử vươn đầu ra thăm dò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Meo……”
Tiêu Vân Hoàn trầm thấp cười một tiếng, dùng mũi giày nhẹ nhàng đẩy đẩy nó: “Tự mình đi chơi đi, đừng trốn ở chỗ này của trẫm.”
“Meo ~” là người nói đấy nha?
Sửu Cầu ngập ngừng bước ra khỏi chân Tiêu Vân Hoàn, mềm như bông kêu meo meo vài tiếng, ánh mắt chúng phi tần nhìn nó càng thêm nóng bỏng.
Đặc biệt là Liễu thường tại, nàng ta hận không thể lập tức từ trên ghế đứng dậy ôm lấy con mèo nhỏ đã từng nằm trong tay nàng ta mấy ngày này. Hiện giờ Sửu Cầu đã thăng chức làm Ngự Miêu, nếu như được Ngự Miêu nhìn trúng, có thể lộ mặt trước mặt Hoàng Thượng, đó là vinh dự mà tất cả các phi tần đều muốn có.
Sửu Cầu tròn xoe đôi mắt đảo qua mọi người, nó vui sướng mà “Meo” một tiếng, vội vàng cất bước lộc cộc chạy về phía Thu Vãn đang trốn sau lưng mọi người.
Thu Vãn khẩn trương nhắm mắt lại, nàng không dám mở mắt theo dõi diễn biến sự việc, cả người căng thẳng nắm chặt khăn tay, nội tâm không ngừng cầu nguyện, hy vọng Sửu Cầu không cần đến tìm nàng…… Cảm nhận được vạt áo truyền đến lực đạo lôi kéo nhẹ nhàng, Thu Vãn lập tức bị nỗi tuyệt vọng bao phủ.
Trong điện im ắng, phảng phất như trong nháy đột ngột an tĩnh, chỉ còn tiếng kêu “Meo meo” mềm như bông là vang lên đặc biệt rõ ràng.
Thu Vãn thật cẩn thận mở mắt ra, quả nhiên cảm nhận được ánh mắt mang theo ác ý của Liễu thường tại ngồi bên cạnh, hung hăng tới mức hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng.
Nội tâm Thu Vãn gào khóc, nhưng động tác lại thật cẩn thận lôi kéo vạt áo, ý đồ cứu vạt áo khỏi móng vuốt của mèo nhỏ.

Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn dõi theo bước chân Sửu Cầu, nhìn thấy gương mặt Thu Vãn, hắn giật mình, nghi hoặc nói: “Nàng…… có phải lúc trước Trẫm đã gặp nàng ở đâu rồi hay không?”
Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Thu Vãn đang định đứng dậy đáp lời, liền nghe được tiếng Thục phi yếu ớt cười nói: “Bệ hạ đã quên rồi sao? Trong bữa tiệc cung yến ngày hôm trước, Ngự Miêu cũng chạy về phía Thu thường tại đấy.”
“Cung yến?” 
Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là nàng?”
Thu Vãn nơm nớp lo sợ  đứng lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Thưa bệ hạ, đúng là tần thiếp.”
“Nàng tên gì?”
“Tần thiếp tên Thu Vãn……”
“Thu Vãn? “Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ một chút, thật sự hắn không có một chút ấn tượng nào với người này.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Sửu Cầu, con mèo nhỏ đang không ngừng kêu meo meo đối với người lần đầu tiên gặp mặt này, thanh âm mềm như bông, dựa theo mức độ quen thuộc của Tiêu Vân Hoàn về nó thì đây chính là làm nũng.
Hiêm khi thấy Sửu Cầu thân cận với một người như vậy, lần trước và lần này đều cùng một người, Tiêu Vân Hoàn cũng cảm thấy sinh ra vài phần hứng thú.
“Nàng rất quen thuộc với Ngự Miêu?”
“Thưa bệ hạ, tần thiếp, tần thiếp chưa từng gặp qua Ngự Miêu.” Nếu không tính thời nàng biến thành mèo “Tần thiếp cũng không biết vì sao Ngự Miêu lại thân cận với tần thiếp như……”
Liễu thường tại ghen ghét liếc mắt nhìn nàng, xen miệng vào ngắt lời nàng: “Thu tỷ tỷ, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, lần nào tỷ cũng nói như thế.  Ngự Miêu còn nhỏ như vậy, nó có thể hiểu được gì, mặc kệ là người hay mèo, làm gì có ai chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy thân thiết, Thu tỷ tỷ thật biết nói đùa.”

Mồ hôi lạnh của Thu Vãn chảy thành ròng.
Nàng ấp úng nói: “Tần thiếp cũng không biết……”
“Tỷ không biết vì sao Ngự Miêu lại thân thiết với tỷ?”
Thu Vãn căng da đầu nói: “Có lẽ là Ngự Miêu cảm thấy tần thiếp hợp mắt, cho nên lúc này mới thân cận với tần thiếp.”
Liễu thường tại bật cười phốc một tiếng, sau đó lại vội vàng che miệng, thẹn thùng nhìn Tiêu Vân Hoàn giống như thập phần ngượng ngùng.
Tiêu Vân Hoàn cười nhẹ: “Nàng hợp mắt Ngự Miêu?”
Ngoại trừ Ngọc Cầu và hắn, Sửu Cầu cũng chỉ thân cận với Cao Bình Sơn, ngoài những người này thì cũng chỉ có các loại đồ ăn và đồ chơi mới có thể hấp dẫn sự chú ý của nó. Người trước mắt là sữa dê thành tinh sao? Hay là cá khô thành tinh?
Thu Vãn tay chân luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên nói gì. Nàng cúi đầu, ánh mắt rơi xuống mèo sữa nhỏ bên chân, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu mà ngay chính nàng cũng không phát hiện ra.
Sửu Cầu, nể tình tối nào ta cũng liếm lông cho ngươi, ngươi mau cầu tình cho ta đi……
Sửu Cầu hồn nhiên không phát hiện, nó còn đang meo meo duỗi móng vuốt cầu ôm một cái. Nó duỗi móng vuốt hồi lâu, cảm thấy mệt mỏi rồi mà vẫn chưa thấy Thu Vãn ôm lấy mình như bình thường, nó lập tức ủy khuất kêu: “Meo……”
Trái tim Thu Vãn mềm nhũn, ngón tay nàng giật giật, cuối cùng vẫn không dám cử động.
Tiêu Vân Hoàn như có điều suy tư nhìn nàng, nghe thấy tiếng kêu ủy khuất của Sửu Cầu, hắn ra hiệu bằng mắt cho Cao Bình Sơn đứng bên cạnh.
Cao Bình Sơn vội vàng đi qua, khom lưng muốn bế Sửu Cầu lên. Ngày thường ngoại trừ Ngọc Cầu và Tiêu Vân Hoàn thì người duy nhất Sửu Cầu thân cận chính là hắn. Thỉnh thoảng Cao Bình Sơn muốn ôm Sửu Cầu, Sửu Cầu cũng lập tức đáp ứng, thế nhưng lúc này khi Cao Bình Sơn lôi kéo nó, nó lại không hề cử động.
Cao Bình Sơn không dám dùng sức lực quá lớn, sợ sẽ đả thương nó, chính vì như vậy nên hắn không có cách nào túm Sửu Cầu đi, hắn suýt nữa đã nóng nảy.
“Được rồi.” Tiêu Vân Hoàn ngắt lời hắn, nói với Thu Vãn nói: “Khó được Ngự Miêu có duyên với nàng như vậy, trẫm sẽ ở Bích Tú Cung một lát, nếu Ngự Miêu muốn chơi đùa với nàng, nàng hãy chơi cùng Ngự Miêu một lát đi.”
Thu Vãn giống như được đại xá, thở phào một hơi, nhanh chóng khom lưng xuống ôm Sửu Cầu lên, động tác thuần thục vuốt lông cho nó. Sửu Cầu ngoan ngoãn nằm yên trong ngực nàng, thỏa mãn kêu meo meo vài tiếng.

“Bệ hạ.” Thu Vãn lớn mật hỏi: “Tần thiếp có thể đưa Ngự Miêu ra ngoài chơi không?” “Ra ngoài?”
“Bệ hạ có thể phái thị vệ đi theo, tần thiếp tuyệt đối sẽ không làm gì Ngự Miêu đâu.”
Tiêu Vân Hoàn không để ý lắm phất phất tay: “Đi đi.”
Thu Vãn cao hứng hành lễ, lĩnh mệnh ra ngoài dắt mèo đi dạo.
Vừa ra khỏi Bích Tú Cung, những ánh mắt dán chặt trên người nàng bỗng chốc biến mất, cả người nàng đều thả lỏng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít, khiến mấy thị vệ cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn nàng một cái. Chú ý tới tầm mắt của thị vệ, Thu Vãn vội vàng kiềm chế lại kích động trong lòng, ôm Sửu Cầu chạy bước nhỏ tới một góc không người.
Nơi này là một góc bên ngoài Bích Tú Cung, ngày thường không hay có người lui tới, nhưng thật ra phong cảnh lại rất tốt. Thị vệ đứng cách đó không xa, từ xa quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Thu Vãn ôm Sửu Cầu ngồi xổm xuống đất, động tác nhẹ nhàng thả Sửu Cầu lên mặt đất, mèo nhỏ kêu meo meo chạy vài vòng xung quanh nàng, sau đó lại dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, dùng động tác cho thấy mình muốn được vuốt lông.
Thu Vãn vừa vuốt lông cho nó, vừa trộm liếc mắt nhìn mấy thị vệ kia một cái, thấy bọn họ cách mình rất xa, sẽ không nghe được động tĩnh bên này, bấy giờ nàng mới nhỏ giọng oán trách nói: “Sửu Cầu, ta bị ngươi hại thảm rồi.”
“Meo?” Sửu Cầu nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.
Thu Vãn nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu nó: “Ta cứu ngươi từ trong tay Liễu thường tại ra ngoài, mỗi ngày cho ngươi ăn ngon, con giúp ngươi được Hoàng Thượng nhận nuôi, sữa ngươi uống mỗi ngày ngay cả ta cũng không được uống đâu, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy.”
“Meo?”
“Thời điểm ta là mèo ngươi dính lấy ta, như vậy cũng thôi đi, rốt cuộc chúng ta đều là mèo, nhưng ta đã thành người rồi, vì sao ngươi vẫn có thể nhận ra ta?” Sắc mặt Thu Vãn cổ quái ngửi ngửi mùi hương trên người mình “Chẳng lẽ sau khi biến thành người, trên người ta vẫn còn mùi hương của mèo? Vì sao Tình Hương chưa bao giờ nói với ta?”
“Meo ~” Sửu Cầu lại cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nàng.
Thu Vãn vuốt lông cho nó: “Trong bữa tiệc cung yến, ta đã ngồi xa như vậy mà ngươi vẫn ngửi thấy mùi, ngươi còn là mèo sao? Vì sao lại có cái mũi dài của chó rồi? Cuối cùng là ngươi nhận ra ta bằng cách nào vậy?”
Ngay cả Hoàng Thượng cũng chưa nhận ra nàng đâu.
Người mèo khác biệt, sẽ không ai liên hệ nàng với Ngự Miêu đâu. Thu Vãn vốn cảm thấy mình sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng cuối cùng lại thua dưới ma trảo của con mèo nhỏ Sửu Cầu này.
Nàng vuốt lông cho Sửu Cầu một lần nữa, sau đó nâng hai chân trước của nó lên nhéo nhéo, vừa thưởng thức móng vuốt mềm mại của nó, vừa phát ngốc.
Cũng may là Sửu Cầu phát hiện ra nàng chứ không phải Hoàng Thượng, bằng không tội khi quân này cũng không phải nói giỡn đâu. Không nói tới tội khi quân, chỉ riêng hiện tượng kỳ lạ xảy ra với nàng cũng đủ lấy mạng nàng rồi.

Giống như cảm nhận được nàng thất thần, Sửu Cầu kêu meo meo vài tiếng, cúi đầu dụi dụi vào tay nàng ý đồ muốn nhắc nhở nàng.
“Hiện tại ta phụng mệnh Hoàng Thượng chơi với ngươi.” Thu Vãn bất đắc dĩ nói: “Nói đi, ngươi muốn chơi trò gì?”
“Meo!”
Sửu Cầu vui sướng đi quanh nàng một vòng, cái mũi nhỏ kề sát vào người nàng ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi hương của mấy món đồ chơi quen thuộc, đôi mắt tròn vo lập tức sinh ra vài phần nghi hoặc.
Thu Vãn ở chung với nó lâu như vậy, đương nhiên nàng hiểu nó đang muốn gì, nàng ngẩng đầu hỏi thị vệ cách đó hơi xa: “Ngươi……” Thu Vãn không biết gọi hắn là gì, dừng lại một chút, nàng nói: “Đại nhân, trên người của ngài có đồ chơi dành cho mèo không?”
Thị vệ trầm mặc một chút, từ trong lòng móc ra một cây gậy trêu mèo.
Bởi vì Hoàng Thượng nuôi dưỡng hai con mèo, cho nên trên người tất cả thị vệ bên cạnh  hắn đều mang theo đồ chơi hoặc đồ ăn vặt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cũng thuận tiện trêu chọc những con mèo khác không biết từ trong cung nào chạy ra.
Thu Vãn tiếp nhận, nhỏ giọng nói một tiếng đa tạ.
Một đầu gậy ngọc treo một sợi dây dài, đầu còn lại buộc mấy sợi lông chim, trông thấy gậy trêu mèo vừa xuất hiện, ánh mắt tròn xoe của mèo sữa nhỏ lập tức bị thu hút. Thu Vãn rung rung, sợi dây dài nảy lên, sợi lông chim cũng theo quán tính của sợi dây mà bay lên. Mèo nhỏ dưới đất bị trêu chọc lập tức vươn móng vuốt về phía mấy sợi lông chim vừa khiêu khích mình.
Thu Vãn là người lạc quan, chơi đùa cùng Sửu Cầu trong chốc lát, lực chú ý lập tức bị dời đi. Nàng chuyên tâm ngồi xổm trên mặt đất đùa nghịch với mèo nhỏ, ngay cả khi phía sau lưng mình xuất hiện thêm một người cũng không nhận ra.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cần cổ trắng nõn của Thu Thường Tại lộ ra khi cúi đầu, lớp vải sa tanh màu vàng nhạt càng khiến làn da của nàng trở nên kiều nộn hơn. Vừa rồi nghe Liễu Thường Tại nói nàng tuổi đã lớn, nhưng nhìn bộ dáng nàng ngồi xổm trên mặt đất chơi với Sửu Cầu, thật ra chẳng khác gì tiểu hài tử.
Tiêu Vân Hoàn nắm bàn tay phải, đặt lên môi ho khụ một tiếng.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy người đang ngồi xổm dưới mặt đất lập tức kinh hoảng thất thố ném luôn gậy ngọc trong tay đi, đứng phắt dậy, thiếu chút nữa thì vấp ngã, bộ dáng nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước vài bước, cuối cùng mới ổn định thân thể. Sau đó nàng lập tức xoay người lại, vội vội vàng vàng cúi đầu hành lễ.
Tiêu Vân Hoàn ngay cả mặt nàng trông như thế nào cũng chưa nhìn rõ, trong nháy mắt vừa rồi chỉ kịp nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của nàng.
Tiêu Vân Hoàn cúi đầu đối diện với ánh mắt của mèo sữa nhỏ.
Không hiểu vì sao, trong lòng hắn sinh ra vài phần buồn bực.