Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 56: Đại Nghĩa's Got Talent (2)




- Haizzz, cuối cùng thi cũng xong, ác mộng hàng đêm của tao chấm dứt rồi – nó thở dài, nằm thượt ra bàn ngay sau khi giám thị trông thi môn Toán bước ra khỏi lớp

- Tao cũng thấy thế! Không uổng công ôn tập bao lâu, làm được hết trơn – Phương rạng rỡ

- Tao cũng vậy nè, thêm 5 phút nữa thôi là xong được bài nâng cao rồi – Trang tiếc đứt ruột

- Cuộc đời tao chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm hết được bài hình… ê An, An – Chi khều khều nó

- Cái gì?

- Mày tát tao thử một cái xem đây có phải mơ không đi – Chi nói

- Lạy mày, thái quá vừa thôi, làm được nhưng chắc gì đã đúng, không khéo rồi dưới trung bình ấy chớ

- Mày-vừa-mới-nói-cái-gì? – Chi nhấn từng chữ một

- Hơ…tao nói là thế thì tốt quá! Chúc mừng mày! Chúc mừng – nó cười xòa

- Liệu cái thân mày đấy, ngứa đòn hả?

- Ấy ấy, không dám không dám… mà điểm thi có tốt thì liệu mà đi cảm ơn mấy ông hôm trước dành nguyên cả buổi chiều kèm bọn mình nghe chứ? – nó dặn dò

- Biết rồi! Khỏi phải nói, cảm ơn từ trước rồi! – mấy đứa đồng thanh

- Tốt…tốt lắm – nó gật gù

Ra chơi vào…

- NGHIÊM… CHÚNG EM KÍNH CHÀO CÔ ẠAAAA

- Ngồi đi… thế nào, làm bài tốt chứ? – cô Tâm đặt một tập bài lên trên bàn giáo viên

- DẠ TỐT Ạ - cả lớp đồng thanh

- Thế thì tốt, nếu vậy thì ai dưới trung bình thì phải khao cả lớp đi ăn đấy nhé! – cô Tâm cười

- NHẤT TRÍ Ạ - cả lớp đập bàn rầm rộ

- Thưa cô, em phản đối! – thằng Thái, đứa chưa bao giờ lên được 5.25 Toán, không hiểu lý do tại sao vì nó luôn là đứa hay đi giảng đạo, rồi giảng cách sống nhất; với câu cửa miệng “mẹ em dặn là…” . Tánh kì

- Mọi khi em tự tin lắm cơ mà Thái?

- Nhưng mẹ em dạy rồi! Không nên tự tin thái quá ạ. Sau bao lần thất bại em đã rút ra được rất nhiều bài học xương máu cho bản thân! – nó nói xong thì nâng cái gọng kính đang ngả xuống mũi, rất tri thức

- Vậy sao? Thế thì khao cả lớp ăn xong em sẽ rút ra nhiều bài học quý giá hơn về cuộc sống đấy! – cô Tâm xoáy thằng đó, rõ khổ, ai biểu bày đặt triết lý làm chi

- HOAN HÔ!

- Thôi, trật tự nào, có việc này quan trọng đây – cô gõ gõ cái thước lên mặt bàn, ra hiệu cả lớp im lặng – Lớp mình cần cử ra mấy bạn tham gia cuộc thi Đại Nghĩa’s got talent

- Ơ, em tưởng mọi năm được tự do tham gia mà cô! – một đứa con gái xin phát biểu

- Nhưng năm nay có cả người của đài truyền hình tới quay phim nên thể lệ cuộc thi có chút thay đổi! Mỗi lớp tối đa là 7 người, thế nào, có ai xung phong không?

- KHÔNG Ạ!

- Thế sao tuần trước hô hào kinh lắm cơ mà? – não cô Tâm xuất hiện một dấu hỏi to đùng, cái lớp này bị làm sao thế?

- Chỉ cho có phong trào thôi cô ơi… lớp mình làm gì có tài năng gì mà phô? Có cái tài năng là cổ vũ nhiệt tình thôi, lên sân khấ cổ vũ cho các lớp khác ạ?

- Nhưng đây là bắt buộc, mỗi lớp phải có ít nhất 1 tiết mục – cô nói – không ai xung phong thì cô chỉ định nhé!

- Em có ý kiến ạ! – cái Phương đứng dậy

- Tốt quá, em muốn tham gia sao? – cô Tâm cười

- Dạ không, em muốn đề cử một bạn tham gia ạ

- Ai?

- Quỳnh An lớp mình… - Phương cười một cách nham hiểm

- Ý kiến hay đấy, An hát hay mà đúng không? AN… - cô gọi tên nó

- Này… cô gọi mày kìa… - Mai Anh lay lay nó dậy

- Dạ… - nó dịu mắt

- Em đồng ý tham gia nhé!

- Vâng ạ… - nó gật gù – Ơ… tham gia gì ạ? – nó vừa trả lời xong thì thấy có cái gì không đúng lắm, hoàn hồn lại

- Thì tham gia cuộc thi hằng năm của trường ấy! Phương bảo là em hát hay mà – cô vừa dứt lời thì nó đem nguyên cái ánh mắt hình viên đạn chiếu sang Phương, hình như nhỏ biết trước được nên đã cố tình lờ đi

- Em cũng đồng ý với đề cử của Phương! – Trang với Chi lên tiếng

- Ê, chúng mày phản rồi! – nó khóc thầm, từ trước tới giờ vốn đã không thích màu mè nên hầu như những cuộc vui nào cũng không có mặt nó, nhất là lần này còn có cả báo chí nữa, nó sợ…

- Em cũng đồng tình ạ! An hát hay lắm đó cô, nó còn biết cả đàn lẫn nhảy nữa – Mai Anh têm vào

- Thôi xong rồi, chúng nó tạo phản rồi! Bốn đứa bạn thân của tôi, đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai bạn ai thù mà – nó nghẹn ngào, không nói nên lời

- Thế nào? Em đồng ý chứ? – cô Tâm hỏi nó

- Nếu các bạn đã tin tưởng em như vậy thì em chỉ còn cách là tham gia thôi ạ! Nhưng cô ơi, em có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không ạ? – nó nói xong thì bốn đứa kia giật mình, thôi xong tôi rồi… nó trả đũa rồi… Phương, Trang, Chi và Mai Anh đều ngước nhìn nó với ánh mắt cầu xin: “Tha cho tụi tao đi, biết lỗi rồi, lần này chót dại, không có lần sau đâu”. Nó cũng nhìn mấy đứa rồi nở một nụ cười rất tươi “Muộn rồi em ạ!”

- Cứ nói đi!

- Em muốn Phương, Trang, Chi và Mai Anh cùng tham gia có được không ạ? Nhiều người thứ nhất sẽ vui hơn, thứ hai là sẽ đóng góp để hoàn thiện cho nhau, tốt hơn là một người

- Nhất trí, vậy em lên lấy phiếu đăng kí rồi ghi tên tiết mục của mấy đứa và nộp cho bên đội nhé!

- Vâng ạ… - nó cười thỏa mãn, rồi thung thăng lên bàn cô lấy giấy đăng kí, cái này gọi là có đi có lại mà!!!!



- Mày có bị điên không hả? – bốn người cùng hét

- Điếc tai quá đi, nói nhỏ nhỏ thôi! Đứa nào đầu têu trước, giờ trách ai? – nó thản nhiên đáp

- Mình mày tham gia là được rồi, kéo tụi tao vào làm chi? Vừa mới thi xong, tưởng được nghỉ ngơi, ai dè lại dính vô vụ này, nản dễ sợ - Phương bực bội

- Tao cũng thế, ôi sao cái số tôi khổ thế này! – Chi than thở

- Hình như tao đâu có quen mày đâu đúng không? - Trang than vãn

- Cạn lời! – Mai Anh chốt một câu rất ngắn gọn

- Thôi lỡ rồi thi tham gia đi, chúng mày đứa nào chẳng có tài lẻ? – nó lên tiếng

- Thôi đi, van xin người, cho con xin hai chữ “bình yên” được không?

- Muộn rồi, giờ thì nghĩ đi, xem chung khảo mình diễn cái gì đây? Làm cái gì đơn giản thôi, bị loại càng sớm càng tốt, đỡ rước việc vào thân – nó nháy mắt

- Cái này thì tao nhất trí này! Hát với nhảy đi, nhanh gọn nhẹ - Phương đề nghị

- Ok, bài gì đây?

- “Tạm biệt nhé” đi! – Trang nói

- Bài đó hay đấy! Quyết định bài đó nha! Tao ghi vô giấy đăng kí đấy – nó nói

- Đồng ý! Ghi đi – ba đứa còn lại ủng hộ

- Rồi, xong, xuống cổng đợi tao nha, tao nộp xong rồi về - nó xách cặp lên

- Ừ, lẹ lên – bốn đứa cũng đứng dậy đi về



- Đây rồi, phòng đội đây rồi, gớm, làm chạy mấy vòng quanh sân trường – nó thở hổn hển, có ai dở như nó không, ban học sinh thì ở ngay tầng 1 mà chạy lên tít tận tầng 4 rồi lại chạy vòng xuống, rảnh đời mà

- Ây da… - nó đụng trúng một người ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, khiến nó ngã ngửa ra đằng sau, may mà đỡ lấy tay chống kịp, không thì toi rồi

- Ấy chết, có sao không? Ơ… An – người vừa bị đụng trúng đỡ nó dậy

- Huy Anh, anh chưa về sao? – nó phủi quần đứng dậy

- Anh định nộp giấy đăng kí Đại Nghĩa’s got talent rồi về đây – Huy Anh chìa một mảnh giấy giống của nó ra

- Anh cũng tham gia ạ?

- Ừ, năm nay cuối cấp rồi nên muốn làm chút gì đó để kỉ niệm đó mà

- Lớp anh có những ai tham gia thế? - nó giật lấy cái tờ giấy Huy Anh đang cầm trên tay – Huy? Đạt? Đức??? – nó trợn tròn mắt

- Có gì ngạc nhiên không?

- Thế tiết mục của nhóm anh là gì? – nó tò mò

- Bí mật, nói cho em giờ thì lộ hết, mất hay… - Huy Anh cười bí hiểm

- Không tiết lộ thì thôi, em cũng không hỏi nữa, vậy em về trước nha! Mấy đứa bạn nó đang đợi em – nó nhanh chân chạy trước

- Ừ, tạm biệt em – Huy Anh vẫy tay chào nó