Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 57: Đại Nghĩa's Got Talent (3)




Cuối cùng thì cũng thi xong, thế là nó có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Mà công nhận, Huy Anh tài thật, được ảnh giảng bài xong cái nó thông não luôn, hôm nay là được hết bài, cả câu cuối khó nhất mà nhắm măt cũng làm được. Lát phải đi hậu tạ mới được (t/g: chắc lại tranh thủ để tán tỉnh trai đẹp đây)

- Này! – Phương đập vai nó – Đang mơ mộng cái gì thế hả?

- Hả? Đâu có gì đâu – nó đang cười cười một mình thì hết hồn

- Thi xong rồi, xả thôi – Mai Anh nằm dài ra bàn

- Chưa đâu mày, quên rồi hở? Tuần sau nữa là trình diễn Đại Nghĩa’s got talent đấy má! – Trang lắc đầu

- Mày nhắc tao mới nhớ! Hỏi sao từ nãy tới giờ cứ thấy quên quên cái gì mà nhớ hoài không ra – nó đập bàn rồi đứng dậy

- Đừng lố mày… bình tĩnh, bình tĩnh – Phương sợ sệt

- MÀY…. – nó nghiến rang

- Xin hai bà, giờ không phải là thời gian để nghĩ ngợi về chuyện đó đâu… - Chi nháy mắt

- Nhất trí!!!- bốn đứa còn lại đồng thanh, rồi cả lũ kéo nhau xuống căng tin. Vâng, chuyện quan tâm nhất là ra chơi hôm nay sẽ ăn gì -.-



- Mày lên được quãng cao không Chi? – nó vừa hỏi, vừa chìa bịch bánh tráng ra giữa

- Không lên được, cho tao đoạn nào trầm thôi – Chi lắc đầu

- Con đấy mà lên quãng cao chắc banh nóc trường – Phương cười

- Mà quan tâm nhiều làm gì, làm qua loa cho có thôi! – Mai Anh thở hắt

- Dở người à? Qua loa gì thì cũng phải tử tế một chút, dù sao cũng là đại diện cho lớp mình… làm vớ va vớ vẩn rồi mang nhục vào thân – nó phản đối

- Thôi đừng cố, có cố gắng thế nào thì cũng không thắng được 10A3 đâu… - một tiếng cười mỉa mai vang lên từ sau lưng chúng nó: lại là cái Minh, hot girl lớp 10A3, đỏng đảnh, điệu chảy cả mỡ mà đầu óc lại không bình thường

- Ô, xem ai đang nói kìa! Có phải là lớp trưởng của 10A3, hót rác…ấy lộn, hot girl của trường mình Trần Hồng Minh đây không nhỉ? – Phương nói móc, đấy, bả bắt đầu giở tuyệt chiêu rồi đấy

- Mày… mới nói gì? – cái Minh đầu bốc khói

- Chỉ là đang cảm thấy vinh hạnh được diện kiến hót rác… thôi chết… chúng mày xem, tao lẫn rồi, có mỗi cái từ hot girl mà cứ quên – Phương che miệng cười e lẹ

- Chắc là do trời phản đối cái danh hão huyền đấy nên không cho phép mày nói đấy Phương ạ! – nó với Phương song kiếm hợp bích

- Chúng mày… cứ nhớ đấy… đợi đến hôm dự thi biết tay tao… tụi bay… ĐI… - nhỏ quay lưng bỏ đi, tưởng ra sỉ nhục chúng nó mà ai ngờ bị phản công dữ dội, nó với Phương thì highfive, hai “thánh” đấu khẩu mà hợp bích thì…

- Tức quá mà! – Mai Anh ấm ức

- Mình thắng mà, ấm ức gì? – Chi hỏi

- Tao quyết phải giành quán quân để dằn mặt tụi nó – Manh hùng hồn tuyên bố

- CÁI GÌ??? – bốn đứa mắt tròn mặt dẹt

- Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Cuộc đời tao có thua ai chứ nhất quyết không chịu đội con nhỏ đó lên đầu – Mai Anh bốc lửa

- Rồi xong, bệnh cũ lại tái phát rồi – mấy đứa còn lại lắc đầu, cũng chỉ vì một chai nước mà thế này đâu. Chuyện là tuần trước vào giờ ra chơi, chúng nó xuống căng tin, cái Manh thèm C2 nên tạt vào mua mà khốn nỗi còn có mỗi một chai, đang hồ hởi vì tới lượt nhỏ mua đồ thì cái Minh chen hàng, lấy luôn chai C2 đấy. Mai Anh tức nên mắc cho nhỏ 1 trận nhưng ai mà ngờ được, nhỏ nói móc lại là nhỏ xinh nhỏ có quyền, vậy là Manh với Minh không đội trời chung từ đó

- Vậy mà có đứa vừa nói là làm qua loa thôi… thật, con nhỏ đó cũng lợi hại thật, đả kích được tinh thần của Manh sắt thép nhà ta – nó gật gù

- Trước khác, giờ khác… chiều nay tới nhà tao tập… chốt nhé! Tao lên lớp trước đây!!! – nhỏ bực bội bỏ đi

- Ê… này… sao bỏ đi vậy? Mày chưa trả tiền mà! Có nghe không con kia? – nó gọi với rồi chạy theo

- Hai đứa kia, tính quịt hả? Đứng lạiiiii… - Trang với Chi chạy theo

- Ơ… sao đi hết thế? – Phương bàng hoàng nhìn lại “thành quả” của chúng nó… thôi chết, không mang ví xuống đây rồi! Làm sao đây? Phương sờ sờ vào túi quần thì đứng hình

- Quên mang tiền xuống sao? Cần tôi giúp không? – bỗng dưng đâu xuất hiện một soái ca vậy?

- Lại là anh à? Sao ám tôi hoài thế? – Phương đang tính ngoảnh lại ôm hôn vị cứu tinh thì xụ hẳn xuống, lại là cái tên Hải tồ

- Tôi ám cô hồi nào? Không cần giúp chứ gì? Thế tôi đi đây, làm ơn mà còn mắc oán nữa – Hải tính quay lưng bỏ đi

- Ấy ấy… tôi nào có dám nói Hải anh hùng đâu… tôi biết anh là người tốt bụng nhất trên thế gian mà, anh sẽ không bỏ mặc tôi trong khó khan đúng không? – nhỏ nói mà mắc ói thầm trong lòng

- Nói thế có phải lọt tai không? Đợi đây đi, tôi thanh toán giùm cho… - Hải mát dạ

- Đi đi… bữa khác tôi đãi anh 1 chầu – nhỏ gật đầu lia lịa, đợi Hải thanh toán