Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 152: Là ai đứng đằng sau




Lâm Y vẫn cười, nâng giọng nói to hơn chị ta. “Tuy là ta đóng cửa, nhưng một không chửi, hai không đánh, người bên ngoài nghe được thì vấn đề gì?”.

Người đàn bà quấn khăn lam cười giảo hoạt, há mồm liền kêu như heo bị chọc tiết. “Ai tới đây, có người dùng…”.

La chưa xong, lập tức nín, thì ra Lâm Y bốc từ tay áo ra một nắm tiền giơ ra trước mặt chị ta. Chị ta nhìn tiền, rồi lại nhìn Lâm Y. “Cô đang làm cái gì?”.

Lâm Y hất cằm. “Nói ra ai đứng đằng sau sai bảo, tiền này thuộc về chị”.

Chị ta cúi đầu, ánh mắt liếc từ trái sang phải, từ phải lại sang trái, trong miệng còn lẩm nhẩm, làm như đang tính toán, qua một lúc, ngẩng đầu lên. “Thêm mười văn, tôi nói cho cô”.

Lâm Y sảng khoái ném xuống đất. “Nói”.

Chị ta nhanh chóng đáp. “Là phu nhân Âu Dương phủ doãn sai tôi tới”.

Lâm Y tiếp tục hỏi. “Tại sao sai chị tới, mục đích gì?”.

Chị ta đáp. “Cái này tôi không biết”.

Trong lúc đối thoại, Lâm Y nhìn chằm chằm ánh mắt của chị ta, thấy được sự mập mờ úp mở bên trong, nàng hơi trầm ngâm, bảo thím Dương buông chị ta ra. Người đàn bà quấn khăn lam không bị trói buộc nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống hốt tiền rơi vãi trên đất, nhét vào túi, chạy vội ra cửa.

Lâm Y lập tức đẩy thím Dương, dặn dò. “Theo đuôi chị ta”.

Thím Dương cũng vội vàng ra cửa, theo dõi người đàn bà quấn khăn lam, nhưng rốt cuộc thím Dương không phải người gốc Đông Kinh, không rành địa hình nơi này, lúc ở ngõ Châu Kiều thì không sao, nhưng vừa ra khỏi ngõ, quẹo bảy tám đường hẻm, liền mất dấu người đàn bà đó. Thím Dương dụi mắt rồi lại dụi mắt, đi lòng vòng chung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đành ủ rũ về nhà, thỉnh tội với Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, tôi để mất dấu cô ta, xin thiếu phu nhân trách phạt”.

Lâm Y nghe thím kể những việc trải qua, an ủi. “Cũng không phải lỗi của thím, phạt thím được gì đâu”.

Chúc bà bà nói. “Tôi thì quen thuộc đất Đông Kinh, ngặt nỗi tuổi già sức yếu, chạy không nổi, bằng không đã đuổi theo rồi”.

Thím Dương hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân không tin là phu nhân phủ doãn đứng đằng sau chứ?”.

Lâm Y nói. “Phu nhân phủ doãn không oán không thù với chúng ta, vì sao phải sai người đến làm loạn?”.

Thím Dương và Chúc bà bà ngẫm nghĩ, đều gật đầu nói phải.

Lúc này, Thanh Miêu chạy vào điếm, nói. “Cơm đĩa bán hết”. Lâm Y đang định lên tiếng, Thanh Miêu nói tiếp. “Em biết có người nếu náo loạn, Nhị thiếu phu nhân không lòng dạ nào nấu cơm thêm, bởi vậy đã đóng cửa sổ rồi”.

Lâm Y dở khóc dở cười. “Liền em lanh lợi, nếu không có việc thì giúp ta suy nghĩ xem, người phụ nữ ban nãy tới làm loạn rốt cuộc là phương nào sai sử”.

Thanh Miêu trước đại biểu toàn thể đồng bào cả nước mắng to kẻ phá hoại kia một trận, hỏi thêm. “Nhị thiếu phu nhân không bắt nhốt chị ta lại tra khảo?”.

Lâm Y trả lời. “Bên ngoài rất đông người, còn chưa làm gì chị ta đã gào khóc thảm thiết, ta sợ quan sai tới, liền ném cho chị ta năm mươi văn, dụ chị ta khai”.

Thanh Miêu lập tức hỏi. “Là ai?”.

Lâm Y trả lời. “Chị ta nói là phu nhân phủ doãn”.

Thanh Miêu không chút do dự lắc đầu. “Nhất định không phải”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Vì sao?”.

Thanh Miêu khẳng định. “Phu nhân phủ doãn em có gặp, thần thái khí khái, làm người hào sảng, nhất định không làm sự tình như thế, nếu bảo rằng là phu nhân Vương hàn lâm xảo quyệt kia, em còn tin chút”.

Thím Dương nghe được, ngộ ra phần nào. “Hay người đứng sau lưng kẻ quấy phá kia là phu nhân Vương hàn lâm? Bà này bất hòa với phu nhân phủ doãn, chúng ta đều đã thấy”.

Chúc bà bà cũng cảm thấy thím Dương nói có lý, phụ họa. “Phu nhân Vương hàn lâm vì hắt nước bẩn lên phu nhân phủ doãn nên sai người đến nháo, lại cố ý nói ra tên phu nhân phủ doãn, khiến bà ấy chịu phiền toái”.

Mọi người phân tích đều có đạo lý, Lâm Y lại chậm rãi lắc đầu, hỏi thím Dương. “Thím thực sự thấy người phụ nữ đó ra khỏi ngõ Châu Kiều?”.

Thím Dương mạnh mẽ gật đầu, đáp. “Nếu không phải vì ra khỏi ngõ, tôi làm sao mất dấu cô ta được”.

Lâm Y nói. “Vậy thì sợ là chuyện này chẳng liên quan gì đến phu nhân phủ doãn và cả phu nhân Vương hàn lâm”.

Ba người còn lại đồng loạt hỏi. “Vì sao?”.

Lâm Y cố ý ra đề cho Thanh Miêu, ánh mắt ra hiệu để cô đáp.

Thanh Miêu suy nghĩ một lúc, trả lời. “Em biết rồi, phu nhân phủ doãn và phu nhân Vương hàn lâm đều ở trong ngõ này, chị ta khẳng định là vội vã chạy về báo tin, nhưng ra khỏi ngõ chứng tỏ người đứng đằng sau là người ở bên ngoài”.

Lâm Y gật đầu, thím Dương lại có cách giải thích khác. “Có lẽ người đứng này sau quả thật là phu nhân phủ doãn, người đàn bà kia sợ bị lộ bởi vậy không dám báo tin, lập tức về nhà trốn”.

Lâm Y sửng sốt, đây cũng là một khả năng, dù sao không ai dám đảm bảo chủ nhân kẻ phá rối kia không phải phu nhân phủ doãn. Thanh Miêu và mọi người tiếp tục phân tích, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng hồ đồ, đến cuối cùng ai cũng đáng nghi hết. Lâm Y nghe đến đau đầu, phất tay cho bọn họ lui xuống, một mình về phòng ngồi, nhìn vách tường ngẩn người, nghĩ thầm, mưu sinh trong thành quả nhiên mệt mỏi hơn ở nông thôn, ở nông thôn quá lắm là mấy tên du côn vô lại, đều là người ở ngoài sáng, không giống trong thành, trên mặt tươi cười đon đả, sau lưng đâm dao không tiếc lực.

Lại nói đến Trương Trọng Vi, sau khi khóa cửa phòng bếp, chàng ra đường đi dạo, khảo sát các tửu điếm có rượu gì ngon, món gì lạ, đợi chàng quay về, phát hiện cước điếm, cửa sổ bán cơm đĩa đều đã đóng lại, cảm thấy vô cùng kì quái, vào nhà gặp Lâm Y đang ngồi sững ra trước bàn, chàng bước lên đẩy nhẹ nàng một cái, hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”.

Lâm Y thuật lại toàn bộ cho chàng nghe, nói. “Thật hiểm, thiếu chút nữa để chị ta làm loạn ầm ĩ, phá hủy thanh danh”. Lại cảm thán. “Nhiều kẻ đục nước béo cò, chưa trả tiền đã chuồn mất, còn không biết lỗ nhiều ít”.

Trương Trọng Vi hối hận, nói. “Ta không nên đi dạo, hại em vất vả, may mắn không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không ta thật là hối không kịp”.

Lâm Y không để ý lắm, chỉ nói. “Đã mở cước điếm buôn bán, ắt khó tránh khỏi việc này, cũng không phải lúc nào chàng đều ở nhà”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Em đã biết là ai sai sử người đến nháo chưa?”.

Lâm Y cười khổ, nói cho chàng ban nãy Thanh Miêu và mọi người cùng phân tích. “Ai cũng đáng nghi cả, làm thế nào?”.

Trương Trọng Vi vò đầu, thì thào tự hỏi. “Mướn người đến gây rối nhất định phải là kẻ có tiền, là ai hào phóng như vậy?”.

Người nói vô ý, người nghe để tâm, trong đầu Lâm Y chợt lóe lên, đúng vậy, muốn mướn người đến gây rối thì phải ra tiền, phải chịu phiêu lưu, nếu không có lợi, làm việc ngu xuẩn như vậy chi đâu?

Y theo phân tích này, người đứng sau âm mưu đơn giản có hai mục đích. Thứ nhất là cạnh tranh buôn bán, ghen tị Lâm Y kiếm được tiền, bởi vậy đến phá hoại, kéo công việc làm ăn trong điếm xuống nước – phù hợp với điều này, khong ai khác là Ngưu phu nhân; ngoại trừ nguyên nhân đó, thì phải là tranh giành đảng phái liên quan đến Trương Trọng Vi, hoặc là phe của Lí Giản Phu, hoặc là Vương hàn lâm.

Lâm Y phân tích cho Trương Trọng Vi nghe, lại chê cười chàng. “Trung lập quả là không tốt, phe phái nào cũng muốn cắn chàng một miếng”.

Trương Trọng Vi gãi đầu, nghi hoặc hỏi. “Gần đây Hàn Lâm viện gió êm sóng lặng, không hề có dấu hiệu gì nha”.

Lâm Y im lặng, suy nghĩ một lát, hỏi. “Lí thái thú là một phe, ca ca của thím – Phương Duệ và ông ấy quan hệ không xong nên hẳn ở một phe khác, vậy Âu Dương phủ doãn và các vị hàn lâm học sĩ trong Hàn Lâm viện là phe nào?”. Nàng hỏi xong, không đợi Trương Trọng Vi trả lời, liền nói. “Âu Dương phủ doãn nâng đỡ chàng là do nể mặt Lí thái thú, bởi vậy ông ấy và Lí thái thú là một phe, đúng không?”.

Trương Trọng Vi nghĩ, nói. “Đúng, nhưng cũng không đúng, Âu Dương phủ doãn dù thân với Lí thái thú, nhưng hai người chính kiến không giống nhau lắm, có điều ông ấy và Vương hàn lâm đồng mặt không đồng tâm nghe nói là thật”.

Lâm Y nghe xong rối trí. “Vậy Âu Dương phủ doãn rốt cuộc thuộc phe nào?”.

Trương Trọng Vi nói. “Ông ấy phe nào cũng dính một chút, nhưng phe nào cũng không phải”.

Phe khéo đưa đẩy? Lâm Y lắc đầu, hỏi tiếp. “Tình hình Hàn Lâm viện ra sao?”.

Trương Trọng Vi trả lời. “Hoàng hàn lâm, Đặng hàn lâm, Lục hàn lâm đi theo Vương hàn lâm; Triệu hàn lâm và Tôn hàn lâm cùng phe với Lí thái thú”.

Lâm Y nghe xong, ngộ ra được chút ít, kể chàng nghe hôm khai trương các vị phu nhân hàn lâm tranh đấu gay gắt như thế nào, buồn cười nói. “Thì ra Tôn hàn lâm đối nghịch với Vương hàn lâm, uổng phí phu nhân Tôn hàn lâm vội vã chứng tỏ lập trường, cũng không biết là thật hay là giả, hoặc là sợ em nói lộ ra trước mặt phu nhân Vương hàn lâm”.

Trương Trọng Vi nói. “Đều nói ngoại trừ Âu Dương phủ doãn, Vương hàn lâm là người có chỗ đứng nhất, ai chẳng giữ cho mình một đường lui, cho dù chính kiến bất đồng cũng không dám tỏ thái độ quá căng thẳng”.

Lâm Y nói. “Quan trường thực sự là loạn tùm lum, em không hiểu, chỉ muốn biết hôm nay kẻ phá rối đến có liên quan gì đến bọn họ không”.

Trương Trọng Vi im lặng tự hỏi, cân nhắc lại những lời Lâm Y phân tích ban nãy, cuối cùng đưa ra kết luận, đảng phái tranh nhau thì không biết, nhưng người thuê kẻ gây rối đến nhất định không phải Ngưu phu nhân.

Lâm Y liên tiếp bị Ngưu phu nhân bức bách, vốn đã không cao hứng, nghe vậy phản bác. “Cớ gì chàng kết luận như vậy, hay bởi vì bà là trưởng bối của chúng ta? Chàng chớ quên, chúng ta dù gọi bà ấy một tiếng ‘bà ngoại’, nhưng thật ra chẳng dính dáng gì cả”.

Trương Trọng Vi nói. “Không liên quan đến việc đó, nương tử em thử ngẫm lại xem, bà ngoại tuy cũng mở tửu điếm, nhưng hai tòa tửu lâu của bà đều chỉ chiêu đãi nam khách, cho dù kẻ phá rối thật sự làm chúng ta sập tiệm, bà ấy được lợi cái gì?”.

Lâm Y chỉ nghĩ tới Ngưu phu nhân từng khuyên nàng đừng mở tửu điếm, lại có ý đồ mời phu nhân phủ doãn, quên mất điều này, nghe Trương Trọng Vi giải thích xong, cảm thấy có vài phần đạo lý, chỉ nói. “Vậy tạm thời để bà ấy qua một bên, những người bất hòa với chàng trên quan trường, phe nào có khả năng sai sử người đàn bà kia nhất?”.

Trương Trọng Vi cười khổ. “Nếu đã bất hòa thì phe nào cũng có khả năng hết, sao ngay lập tức nhận ra được”.

Lâm Y suy nghĩ cũng rất đau đầu, nhác thấy đêm đã khuya, đành phải tạm thời để nghi vấn lại đó, thay đồ nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, tửu điếm và cửa sổ bán cơm cứ theo lẽ thường mở cửa, nhưng vì hôm qua người đàn bà quấn khăn lam đến làm loạn, tửu điếm buôn bán thảm đạm hơn nhiều. Lâm Y cực kì căm tức, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể ngồi sau quầy tiếp tục đoán rốt cuộc là ai âm mưu.

Thanh Miêu nhớ thương việc hôm qua, không lòng dạ nào bán cơm đĩa, liền đổi tay với thím Dương, để thím ra sau bán, chính mình chạy ra trước điếm, hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, nghĩ ra chưa?”.

Lâm Y lắc đầu, kể lại hôm qua nàng và Trương Trọng Vi thảo luận cho cô nghe, hỏi. “Người ta nói trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ta và Nhị thiếu gia nghĩ không ra đáp án, bởi vậy thử hỏi em, ai là người có khả năng lớn nhất?”.