Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 481




Chương 481

Trần Quốc Bảo không khỏi nhìn thoáng qua cô, thầm nghĩ thế này mới bao nhiêu? Còn chưa chân chính ngắm nhìn phong cảnh trên thế giới này mà đã thỏa mãn rồi à? Trần Quốc Bảo không biết rằng trái tim Tô Nguyệt Đình chỉ có chừng đó, đối với cô mà nói, mọi thứ trước mặt đều vô cùng quý giá, bởi vì cô chưa bao giờ được đến quá nhiều, hơn nữa tính cách của cô không tham lam.

 

Người ở công viên nước cũng nhiều, Trần Quốc Bảo cẩn thận che chở Tô Nguyệt Đình đến nơi thuê thuyền.

 

“Vừa lúc có một gia đình, hai bên chung thuyền nhé?” Ông chủ cười nói.

 

Thuyền ở đây tương tự như thuyền hoa, bình thường có thể ngồi sáu đến tám người, cho nên đa số mọi người đều chung thuyền.

 

Trần Quốc Bảo lắc đầu: “Không ngồi chung”

 

“Không ngồi chung à?” Ông chủ kinh ngạc: “Chàng trai trẻ, giá thuê không thấp đâu”

 

Trần Quốc Bảo hơi buồn bực, chỉ lo dùng thủ đoạn dỗ gái năm xưa chứ không suy xét tới vấn đề hiện thực, biết thế thì đi đến những nơi xa hoa, cần gì phải phiền não chuyện này. Nhưng thấy Tô Nguyệt Đình tràn đầy mong chờ nhìn trong hồ, Trần Quốc Bảo lại thở dài: “Đúng, không chung thuyền”

 

Mùa xuân ở Cần Thơ không đến sớm như thế, nhưng mùa đông cũng không quá lạnh, lúc này đang là thời điểm ấm áp nhất trong ngày.

 

Tô Nguyệt Đình được Trần Quốc Bảo đỡ lên thuyền, phấn khởi hỏi: “Anh biết chèo thuyền không?”

 

“Biết” Trần Quốc Bảo kiên định nói, thực ra anh cũng không biết, nhưng chỉ cần di chuyển được là được rồi.

 

Dưới sự cố gắng của Trần Quốc Bảo, cuối cùng hai người cũng tới giữa hồ. Trần Quốc Bảo tự cho là lãng mạn chỉ vào một cây liễu xanh gần đó: “Chờ mùa xuân đến, trên mặt hồ sẽ bao phủ một tầng tuyết trắng, rất đẹp”

 

Mùa xuân ư… Ánh mắt Tô Nguyệt Đình lập tức trở nên xa xăm. Bây giờ cô sống ngày nào thiếu ngày đó, chờ đến lúc ấy, e rằng cô sẽ không thể tỉnh dậy.

 

“Tô Nguyệt Đình” Trần Quốc Bảo nắm cằm cô, giọng nói trầm thấp: “Em đang nghĩ gì vậy?”

 

Tô Nguyệt Đình hơi kích động: “Không có gì.”

 

“Đừng để anh thấy ánh mắt như thế nữa” Trần Quốc Bảo lạnh giọng.

 

Tô Nguyệt Đình cúi Vâng”

 

“Anh sẽ cho em dùng loại thuốc tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất” Trần Quốc Bảo gắn từng chữ: “Em và đứa trẻ đều sẽ bình an”

 

Sống mũi Tô Nguyệt Đình cay xè, khẽ gật đầu.

 

“Cứu với! Cứu với!” Tiếng thét chói tai cắt ngang bầu không khí yên tĩnh. Trần Quốc Bảo nhìn theo hướng kêu thì thấy một đứa bé đang ra sức giãy dụa trong hồ, mẹ đứa bé đứng bên hồ kêu khàn cả giọng, mà những người khác thì đang vội cởi quần áo.

 

“Ở đây chờ anh” Trần Quốc Bảo võ tay Tô Nguyệt Đình, quyết đoán nhảy xuống.

 

Mấy năm nay Trần Quốc Bảo không phải là luyện cho có, đôi khi mấy ngày liên tục phải sống trong nguy hiểm, bơi trong nước lạnh chỉ là chuyện nhỏ. Anh đỡ đứa bé lên, không đi tìm đám họ hàng không đáng tin trên thuyền mà đưa đứa bé đến chỗ mẹ nó trên bờ. Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc. Không lâu sau, có người hô lên: “Cậu trai kia đâu?”

 

Tiếng kêu không lớn, nhưng đủ để Tô Nguyệt Đình nghe thấy. Cô nhất thời hoảng hốt, vươn người nhìn chăm chằm mặt hồ: “Trân Quốc Bảo! Trân Quốc Bảo!”

 

Ngay sau đó, một cái đầu thò lên mặt nước, mang theo hơi nước ướt sũng nhanh chóng hôn Tô Nguyệt Đình. Tô Nguyệt Đình chỉ cảm thấy bờ môi ướt một chút, không kịp phản ứng, lại phát hiện là Trần Quốc Bảo, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất: “Anh làm em sợ gần chết”

 

“Sợ cái gì?” Trần Quốc Bảo chống gờ thuyền nhảy lên, sau đó thấy Tô Nguyệt Đình sắc mặt trắng bệch, ôm bụng ngồi bệt tại chỗ.

 

“Sao vậy?” Trần Quốc Bảo lập tức nhào tới.

 

“Đau bụng” Tô Nguyệt Đình khẽ nói.

 

“Em chờ chút!” Trân Quốc Bảo khoác áo vào, lúc này mới ôm Tô Nguyệt Đình, sau đó một tay khua mái chèo, tốc độ cực nhanh, hai phút sau đã cập bếp, sau đó đỡ cô đi ra.

 

Gia đình của đứa bé kia đã đi tới, xem ra là muốn cảm ơn Trần Quốc Bảo. Nhưng Trần Quốc Bảo đã bế Tô Nguyệt Đình nhanh chóng biến mất trong đám đông.