Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 567: Thủ Đoạn Của Linh Đế






Những âm thi này không quá mạnh, nhưng nhục thể cứng rắn như cương thiết, lực lượng cường hoành bá đạo kinh khủng, Huyền Vũ đại trận có thể chống cự được cường giả siêu giai oanh kích, nhưng bị hàng vạn âm thi tiến công cùng một lúc thì cũng có chút ăn không tiêu.

Một khối đá cứng rắn có thể chịu được va đập cực đại mà không vỡ nát, nhưng lại bị dòng nước chảy xiết chậm rãi mài mòn cho đến khi không còn lại cái gì cả, đạo lý tương tự cũng được áp dụng tại đây.
Thực lực của âm thi phụ thuộc vào bản lĩnh luyện chế của thi thuật giả, chứ không hẳn là phụ thuộc hoàn toàn vào cảnh giới trước khi chết, vậy nên những âm thi này mặc dù đại đa số thì là phàm nhân khi còn sống, nhưng hiện tại bọn chúng đều có thực lực cỡ Vương cấp hậu kỳ cho đến Tôn cấp đỉnh phong.

Nếu là lúc bình thường thì chi lực lượng khủng bố này khi đối mặt với cường giả Thánh giai trở lên cũng chỉ đơn giản như là một bữa ăn nhẹ, nhưng hiện tại mọi chuyện đã khác.
Dưới sự áp chế của Tỏa Long Trận, mười bảy vị tộc lão Thánh giai hay cả Triệu Vương Mẫn là cường giả Thiên Tôn đều cực kỳ bó tay bó chân, pháp tắc chi lực không thể sử dụng, một khi điều động lực lượng pháp tắc liền sẽ dẫn đến phản phệ, thứ còn lại duy nhất đó là linh lực và man lực.

Cơ mà với cường giả Thánh giai trở lên, chiến đấu mà không sử dụng đến pháp tắc chi lực vô cùng gượng tay, trừ khi bản thân võ giả đó là thể tu, bằng không thì mười thành chiến lực chỉ còn lại hai ba thành tả hữu.
Nếu chỉ như vậy không thì cũng không quá tồi tệ, nhưng ngoại trừ Tỏa Long Trận ra thì khẳng định bên trong còn ẩn giấu một loại trận pháp cổ quái khác có tác dụng cường hóa đối với âm thi, không trung dần dần xuất hiện từng đám sương mù màu lục sắc, những âm thi hấp thu thứ sương mù này vào liền sinh long hoạt hổ, lực lượng đánh ra tăng mạnh đến mấy lần, trong khi đó thì những người sống hít phải thứ sương mù này liền trở nên yếu nhược, thần trí mất đi thanh tỉnh, cá biệt còn có người phát điên quay sang cắn xé đồng đội bên cạnh.
Cấm quân của Triệu gia kỷ luật vô cùng nghiêm minh, tuy không đến mức rối loạn trận cước trước thứ sương mỳ quỷ dị này nhưng càng ngày càng có nhiều binh lính bị nhiễm độc, buộc bọn họ phải ra tay giết chết tại chỗ, Huyền Vũ đại trận dường như trở nên vô dụng trước đám sương mù này.


Mọi người chỉ có thể bế khí nín thở, tận lực không để cho bản thân bị sương mù lục sắc nhập thể, những cường giả Thánh giai thì còn đỡ, cơ thể bọn họ đã nhảy ra khỏi phạm trù phàm nhân, chính là siêu phàm nhập thánh, chừng nào còn linh lực chèo chống thì bọn họ có thể bế khí đến khi tận thế, nhưng những cấm quân vốn không phải cường giả như vậy thì thảm rồi, tu vi càng thấp thì càng khó có thể bế khí lâu dài, hơn nữa linh lực trong người còn phải liên tục cung cấp cho Huyền Vũ đại trận, bọn họ không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
“Tất cả cấm quân nghe lệnh, giải trừ Huyền Vũ đại trận, theo ta đánh ra bên ngoài, bảo hộ bệ hạ cùng thái hậu an toàn!!” Luc trưởng lão Triệu Cao Hiên nhìn thấy tình huống tiến thoái lưỡng nan hiện tại liền dứt khoát ra lệnh.
Phương án của Triệu Cao Hiên tuy có chút liều mạng, nhưng chính là phương pháp tốt nhất hiện tại, trước sau gì thì Huyền Vũ đại trận cũng sẽ bị phá, đến lúc đó thì cấm quân đã lâm vào trạng thái sức cùng lực kiệt, trong khi đó thì đám âm thi đông nghịt kia vẫn sinh long hoạt hổ, căn bản là đánh không lại, vậy thì không bằng trong lúc mọi người vẫn còn dư lực, trực tiếp liều chết đánh ra bên ngoài, dùng lực lượng còn lại kha khá của mỗi người trảm sát càng nhiều âm thi càng tốt, chỉ cần số lượng âm thi không còn quá nhiều thì hệ số nguy hiểm sẽ hạ xuống.
Nghe thấy mệnh lệnh giống như yêu cầu bản thân tự đi vào chỗ chết, những cấm quân không hề phản kháng hay để lộ ra sự chán nản, ngược lại sĩ khí của bọn họ dâng lên cao chưa từng thấy, dường như có thể đem mạng của mình ra để bảo vệ cho bệ hạ cùng với thái hậu là chuyện vô cùng vinh quang vậy.

Trên thực tế thì Triệu gia tuy thống trị Thiên Hành đế quốc, nhưng chính sách trị quốc chưa từng có chút áp bức nào đối với thường dân.
Những cấm quân này đại đa số đều xuất thân tán tu hoặc là thường dân không có bối cảnh, bọn họ biết rất rõ rằng dù mình có chết ở đây thì người nhà cũng sẽ được Triệu gia hậu đãi, vậy thì đằng nào cũng chết, chẳng bằng liều mạng của mình bảo vệ cho nữ hoàng bệ hạ được an toàn, ít nhất thân nhân còn có thể trải qua một cuộc sống sung sướng.
Không thể không nói sách lược trị quốc của Triệu gia vô cùng chính xác, chỉ cần nhìn vào khí thế hừng hực thấy chết không sờn của những cấm quân này là có thể thấy được uy vọng của hoàng thất Thiên Hành đế quốc ra sao.
“Giết!!!!”
Triệu Cao Hiên rút kiếm ra, cất giọng gầm lên một tiếng vang dội, sau đó đi đầu xông về phía quân đoàn âm thi đông như kiến cỏ trước mặt.

Huyền Vũ đại trận trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại một góc nhỏ bao xung quanh ba người Triệu Thanh Thanh được chống đỡ bởi mấy chục cấm quân, mười bảy vị tộc lão thì đến mười lăm người cùng với gần bốn ngàn cấm quân xông lên lao thẳng về phía đám âm thi, sát khí trùng thiên chấn đãng hư không.
Đám người Triệu gia va chạm với biển âm thi vô cùng vô tận giống như một lực lượng không thể cản phá đối đầu với một vật thể không thể bị di chuyển, hư không chấn động kịch liệt, không gian vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng chém giết vang lên khắp nơi tạo thành một bản hòa tấu tử vong đẫm mùi máu tanh.
Một tên cấm quân thế như chẻ tre xông lên, trong mấy hơi thở liền cường hoành chém nát mấy chục âm thi, nhưng những âm thi trước mặt vừa ngã xuống liền xuất hiện âm thi lao lên thế chỗ, hắn huy động thanh kiếm trong tay không ngừng chém giết âm thi như gặt rau thái dưa, cơ mà không biết từ lúc nào, một đầu âm thi bị chém ngang chỉ còn lại nửa người đã tóm lấy chân khiến hắn mất đà mà ngã xuống.

Trong một sát na đó, vô số âm thi nhanh chóng nhào lên, nhấn chìm tên cấm quân xấu số gần như ngay lập tức, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của hắn khi từng miếng thịt trẻn người bị đám âm thi hung hãn xé khỏi cơ thể, máu tươi vung vẩy lên không trung giống như một cơn mưa.
Tình cảnh như vậy diễn ra ở khắp chiến trường, tiếng hét thảm, tiếng rít gào của âm thi vang lên khắp nơi, tùy tiện nhìn ở đâu cũng thấy thịt người cùng máu tươi hòa lẫn với xác thịt thối rữa của âm thi bốc mùi tanh tưởi gay mũi, chân cụt tay gãy cùng với nội tạng vương vãi khắp nơi vô cùng thảm liệt.
Âm thi tuy có lực lượng nhục thể tiếp cận Vương cấp hậu kỳ, thậm chí còn có âm thi mạnh như Tôn cấp võ giả, nhưng chung quy lại bọn chúng chỉ là vật chết, vũ khí duy nhất đó là chính cơ thể cường hãn của bọn chúng, không thể so sánh với võ giả nhân loại sở hữu võ kỹ cùng trí khôn.

Vấn đề ở chỗ số lượng âm thi thực sự quá đông, mười vạn âm thi đối đàu với vẻn vẹn chưa đến bốn ngàn người, trung bình mỗi người phải giết đến 25 đầu âm thi thì mới có thể cân bằng quân số.
Nhưng đây không phải là một trận chiến đơn đả độc đấu để mà mỗi người chỉ cần cố gắng là có thể đạt được đến con số như vậy, đây là một trận hỗn chiến nơi tứ bề đều là địch nhân, chỉ cần nửa giây lơ là đồng nghĩa với việc trả giá bằng tính mạng.

Hơn nữa không phải cấm quân nào cũng lợi hại như vậy, đại đa số chỉ là Vương cấp võ giả, đối đầu với âm thi vô cùng vô tận cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách, giết một hoàn vốn giết hai có lời.
Chiến lực chủ yếu vẫn là các vị tộc lão, tuy bọn họ không thể vận dụng pháp tắc chi lực, nhưng thân là cường giả Thánh giai linh lực cuồn cuộn vô cùng vô tận, mỗi một chiêu thức tung ra liền có thể diệt gọn hàng chục đầu âm thi, nếu không phải bọn họ muốn giữ sức thì chỉ cần vài đại chiêu thôi cũng đủ để diệt đến phân nửa đám âm thi này.
Ở một diễn biến khác, lúc này Tử Phong cùng với Phong Vạn Đạo cũng đang giao chiến đến long trời lở đất, cả hai rất ăn ý không sử dụng đến Lĩnh Vực hay pháp tướng, thuần túy chỉ lấy chiêu đọ chiêu, trong từng chiêu thức đều mang theo pháp tắc chi lực cường đại.


Tử Phong càng đánh càng cảm thấy hưng phấn, Linh Đế cường giả quả nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Thiên Tôn võ giả, những sinh vật cùng cấp độ trong Huấn Luyện Trường khó có thể so sánh được.
Linh Đế cường giả chưởng khống pháp tắc trong lòng bàn tay, Thiên Tôn võ giả đứng trước mặt cường giả cấp bậc này đừng mong có thể sử dụng một chút pháp tắc chi lực nào, bởi vì toàn bộ pháp tắc chi lực trong thiên địa đều bị đặt dưới mệnh lệnh của Linh Đế, đây là sự cách biệt về bản chất mà khó có thứ lực lượng nào vượt qua được.

Tử Phong tuy có bản lĩnh chiến vượt cấp, nhưng hắn vẫn chỉ là Thiên Tôn mà thôi, điều động pháp tắc chi lực trước mặt một Linh Đế chẳng khác nào tự sát, cơ mà thật sự là như vậy ư?
Phong Vạn Đạo đánh một trận liền cảm thấy mình đã thăm dò đối phương một cách đầy đủ, tuy khí tức của Tử Phong mạnh đến mức khiến người khác khó thở, nhưng thực lực thực tế lại không có mạnh như lão tưởng tượng, lòng tin của lão bành trướng thay thế cho sự cẩn thận, lão cất tiếng cười ha hả khó nghe như quỷ khóc
“Khặc khặc khặc, hóa ra ngươi cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, để lão phu cho ngươi mở rộng tầm mắt của mình, như thế nào mới là cách mà Linh Đế cường giả giao chiến!!!”
Vừa dứt lời, Phong Vạn Đạo hú dài một tiếng, pháp tắc chi lực xung quanh chợt bạo động, những nguyên tố có sẵn trong trời đất giống như trở thành một thể với lão, Tử Phong có thể cảm nhận được pháp tắc chi lực hội tụ xung quanh mũi thương của mình cũng có xung động muốn lao tới chỗ Phong Vạn Đạo giống như tiểu cẩu nhìn thấy chủ nhân.
Linh Đế cường giả giao chiến không phải là cuộc đọ sức xem ai có pháp tắc lực mạnh hơn như là Thiên Tôn đối chiến, thay vào đó bọn họ so đấu năng lực chưởng khống pháp tắc chi lực trong thiên địa, bởi vì mặc dù Thiên Tôn có thể tự sinh ra pháp tắc chi lực của bản thân, nhưng bất kể là chất hay lượng đều không thể so sánh được vởi bản nguyên thiên địa đại đạo.

Vậy nên Linh Đế cường giả sở hữu uy năng hủy thiên diệt địa, nhưng chân chính giao chiến thậm chí có thể im hơi lặng tiếng mà phân ra thắng bại, đến cả một ngọn cỏ xung quanh cũng không bị hao tổn, đánh nhau một cách vũ phu như Tử Phong thực ra rất hiếm.
“Tiếp chiêu!!”
Phong Vạn Đạo rống lên một tiếng sau đó chỉ tay về phía Tử Phong, pháp tắc chi lực vờn quanh người lão chợt biến đổi, kim chi pháp tắc, mộc chi pháp tắc, thủy chi pháp tắc, mọi loại pháp tắc đều không còn giữ được tính chất của chính mình mà bị biến đổi thành một thứ khác, những pháp tắc chi lực này sau khi chuyển đổi liền biến thành một thứ lực lượng âm tà mang theo tính hủ thực mãnh liệt, hóa thành một chiếc đầu lâu màu xám mà rít lên từng tiếng ghê rợn phóng tới người Tử Phong.
Tử Phong có thể cảm nhận được khí tức tử vong mãnh liệt đang tỏa ra từ đòn đánh của đối phương, ẩn ẩn trong đó là vô số lực lượng pháp tắc hỗn loạn mang theo sát thường cường đại, nếu dính phải một chiêu này thì kể cả có là hắn cũng sẽ sống dở chết dở.

Hơn nữa một chiêu này không như những công kích thông thường mang theo pháp tác chi lực khác, để dễ hình dung thì công kích bình thường kèm theo pháp tắc chi lực giống như một viên đạn được bọc thêm một lớp độc tố để tăng tính sát thương, còn một chiêu này của Phong Vạn Đạo thì bản thân viên đạn chính là độc tố, về bản chất chính là khác nhau, uy lực cũng không phải ở cùng một đẳng cấp.
Đứng trước uy lực một chiêu này, dù có đến mười Thiên Tôn võ giả hợp lực lại cũng không thể chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong rơi xuống đầu trong tuyệt vọng.

Cơ mà Tử Phong sẽ giống với các Thiên Tôn võ giả khác ư? Câu trả lời hiển nhiên là không, hắn có đủ thực lực để vượt qua đại cảnh giới khiêu chiến Linh Đế cường giả chính là sự thực.
Chỉ thấy Tử Phong đứng yên nhìn chiếc đầu lâu kia lao đến giống như đã buông xuôi tất cả, ngay khi công kích chỉ còn cách bản thân chưa đến nửa mét, đôi mắt của hắn phát ra quang mang mãnh liệt, một ngọn lửa màu đen chợt bùng cháy trong hốc mắt của hắn.
“Thống Trị!!!”
Bát Tự Thần Hỏa vốn lơ lửng yên lặng bên trong Thế Giới chợt bốc cháy một cách mãnh liệt, toàn bộ tám ngọn lửa tượng trưng cho tám loại cảm xúc tiêu cực đều hừng hực thiêu đốt, toàn bộ lực lượng đều được dẫn đến một ngọn lửa màu đen nơi trung tâm, kí tự “Dominio” tỏa ra sức mạnh khiến cả Thế Giới phải rung chuyển.
Khí thế trên người Tử Phong trong nháy mắt liền tăng lên đến hàng chục lần, lực lượng cuồng bạo phá thể mà xông ra bên ngoài phóng tới tận cửu tiêu, Tỏa Long Trận rung chuyển giống như muốn sụp đổ, linh áp lan tỏa đè xuống giống như tận thế hàng lâm.

Chiếc đầu lâu kia một giây trước vẫn còn rít gào chói tai, chưa đến một cái nháy mắt sau liền ngoan ngoãn giống như một đầu tiểu cẩu, quay đầu chạy trối chết trước khí thế kinh khủng của Tử Phong.

“Còn muốn chạy?!” Tử Phong giơ một tay lên sau đó nắm lại, chiếc đầu lâu ngay lập tức bị nghiền nát không còn mảnh vụn, pháp tắc chi lực ẩn chứa bên trong thậm chí còn không có cơ hội trở về với thiên địa, trực tiếp bị Tử Phong tiêu diệt sau đó hút vào trong Thế Giới.
Phong Vạn Đạo ban đầu nhìn thấy đối phương chỉ dùng thủ đoạn dã man để công kích khiến lão nghĩ rằng đối phương chỉ đơn giản là phô trương thanh thế, chứ thực lực không ra đâu vào với đâu, đến cả thủ đoạn thường thấy của Linh Đế cường giả là chưởng khống pháp tắc cũng không làm được nên đâm ra khinh thị mà tùy tiện tung ra một chiêu vừa rồi.

Tuy nói là tùy tiện một chiêu nhưng uy lực thì không cần phải bàn cãi, để mười tên Thiên Tôn tiếp chiêu thì chết đủ mười một người, không có ngoại lệ.
Chỉ là cảnh tượng đối phương bị đánh thành một bãi máu tươi không xuất hiện như dự liệu, ngược lại cái tên bạch y nam tử kia lại phát ra khí thế gấp hàng chục lần lúc trước, linh áp phóng xuất kinh khủng đến mức khiến lão lộn nhào từ trên không trung xuống.
“Dominio” là kí tự thứ chín của Bát Tự Thần Hỏa, vốn dĩ kí tự này không hề tồn tại, nhưng khi Tử Phong hoàn toàn dung hợp bản thân vởi Hắc-Bạch, đồng thời khiến Tài Quyết Chi Nhận phải nhận chủ, sự thống trị của hắn áp đảo tới mức khiến thần vật như Bát Tự Thần Hỏa phải cúi đầu thần phục, từ đó sinh ra kí tự thứ chín, đại biểu cho sự thống trị tuyệt đối của Tử Phong.
Dưới sự áp đảo hoàn toàn của hắn, pháp tắc chi lực của thiên địa bị hắn dẫm dưới chân mà cưỡng ép ra lệnh, yêu thú sẽ cảm thấy một sự uy hiếp trời sinh đến từ hắn, đúng hơn chỉ cần là sinh vật sống đều sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi trước sự tồn tại của hắn, không ít thì nhiều, đến cả Đế Khí cứng đầu cứng cổ nhất gặp phải hắn cũng phải khuất phục.
Phong Vạn Đạo chỉ là Nhất Tọa Linh Đế, về mặc thực lực không có mạnh hơn Tử Phong là bao nhiêu, pháp tắc chi lực mà lão chưởng khống có thể chống lại được sự thống trị của hắn mới là gặp quỷ, đây chính là tiền vốn để hắn có thể vượt cấp đối đầu với Linh Đế cường giả.
Ổn định thân hình của mình, Phong Vạn Đạo đề tỉnh bản thân, không để khí thế áp bức của đối phương khiến chính mình cảm thấy sợ hãi, lão cười lạnh nói
“Lão phu thừa nhận rằng mình đã khinh thường ngươi, nhưng mà Tỏa Long Trận vẫn còn ở đây, lão phu chính là đứng ở thế bất bại! Đám người Triệu gia mà ngươi đang gắng sức bảo vệ đang bị đội quân âm thi của ta vây công, chỉ thêm một chút thời gian nữa là bọn chúng sẽ hóa thành thịt tươi cung cấp cho đám âm thi của ta.

Dù ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa thì như thẻ nào, kết quả sẽ không thay đổi.”
“Kết quả như thế nào không đến lượt lão quỷ như ngươi nói.” Tử Phong từ trên cao nhìn xuống, tư thái ngạo nghễ như tuyên bố phiến thiên địa này thuộc về hắn, hắn muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy.
“Hừ, gian ngoan mất linh, ngươi cứ mạnh miệng đi, ngươi càng phóng xuất nhiều lực lượng thì hiệu quả áp chế của Tỏa Long Trận sẽ càng mạnh, để xem ta và ngươi ai sẽ bị tiêu hao cho đến chết trước!!” Phong Vạn Đạo hừ nặng một tiếng, hơi chút khích tướng nói.

Sở dĩ lão cũng không dám tung toàn bộ lực lượng ra là bởi vì thân là thi trận giả, lão cũng phải giữ lại dư lực để chống đỡ cho Tỏa Long Trận, tuy có sinh mệnh lực của mười vạn người làm trụ cột nhưng tiêu hao của lão cũng không nhỏ, đứng ở thế bất bại là sự thực, nhưng đối mặt với cường giả mạnh mẽ hơn lão quá nhiều như Tử Phong thì cũng chỉ còn cách phát động tiêu hao chiến, chậm rãi mài chết đối phương.
“Tiêu hao lực lượng? Ha ha ha!! Nực cười!! Ngươi nghĩ rằng cái đại trận rách nát này có thể kiềm chế được ta hay sao? Vậy thì để ta dạy dỗ ngươi một bài học, Tỏa Long Trận cũng không phải là có thể áp chế được tất cả.”
Phong Vạn Đạo chỉ cảm thấy đối phương cuồng vọng đến không có biên giới, lão đang muốn thả ra mấy câu ngoan thoại thì chợt nghe thấy tiếng thì thầm của Tử Phong
“Lĩnh Vực – Hư Không Vô Lượng!!”