Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 20-1: Tức phụ, nhớ ta sao?




Edit: Kiri

Gió mát thổi qua cửa thành rộng mà, vang lên những tiếng động nhẹ nhàng, giống như đang xuyên qua thời không trở về hai mươi năm trước, gợi lại ký ức xa xưa.

Vàng bạc tiền đồng, bàn tính hạt châu, những âm thanh lần lượt vang lên bên tai Lãnh Hạ.

Từng hàng dài thương đội ra ra vào vào, tất cả thương nhân của ngũ quốc đều từng qua lại, ngà voi Nam Hàn, xương thú Bắc Yến, san hô Đông Sở, những chiếc xe chở đầy đồ quý giá, những đứa trẻ lắc lắc bàn tính đứng trước cửa nhìn cha mình đi xa, trong mắt lóe lên tia sáng sùng bái và kiên định.

Phù thành ngày xưa phồn hoa giàu có hiện lên trước mắt, bỗng nhiên cảnh vật thay đổi, nhìn lại lần nữa, thì thành trì này lại đổ nát hoang tàn, loang lổ máu tươi.

Nàng cười khẽ một tiếng, đây là huyết mạch đi!

Lão ngoan đồng than nhẹ một tiếng, vuốt vuốt râu mép, trong mắt hiện lên vài phần hồi ức: “Cảnh còn người mất, cảnh còn người mất a!”

Chẳng phải chính là cảnh còn người mất sao?

Bây giờ ở cửa thành, chỉ còn tiếng chém giết, tiếng đánh nhau, tiếng kêu rên, tiếng mắng chửi, tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng thủ vệ chửi bới: “Có vào thành không, không có tiền thì cút qua một bên đi!”

Người nói chuyện là một đại hán khoẻ mạnh, một mắt bị che bởi miếng vải đen, còn mắt kia thì vằn tơ máu, giận dữ nhìn bọn họ.

Lão ngoan đồng ghét sát vào gần Lãnh Hạ cảm thán: “Người này chính là sát thần hung danh hiển hách trên giang hồ, mười năm trước giết cả nhà mình, thành danh sau một đêm, làm nhiều việc ác hoàn toàn không có nhân tính, bị người trong võ lâm đuổi giết thay trời hành đạo, mấy năm trước đã mai danh ẩn tích, không ngờ lại ở đây.”

“Kia nữa!” Ông chỉ vào một nam nhân dáng vẻ thư sinh, giới thiệu: “Người kia nhìn mới chỉ hai mươi tuổi nhưng thật ra đã gia nhập giang hồ hơn ba mươi năm, bây giờ…… lão nhân gia xem nào, cũng phải hơn năm mươi tuổi. Chuyên luyện thải âm bổ dương là hái hoa, một thân tà công danh chấn võ lâm.”

“Ai nha, người kia người kia…..” Lão ngoan đồng kinh hoảng nhảy ra phía sau hai bước, ghét bỏ nhìn một nữ tử ở phía xa: “Nữ tử đeo khăn che mặt kia chính là Độc nương tử, công phu bình thường nhưng toàn thân đều là kịch độc, ngay cả máu cũng độc, chỉ cần đến gần nàng ta trong vòng ba thước tuyệt đối xong đời!”

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, có hứng thú hỏi: “Người cũng xong?”

“Sao có thể, lão nhân gia là ai, lúc làm mưa làm gió trên giang hồ, những …… tiểu oa nhi này còn chưa sinh ra đâu!” Lão ngoan đồng cũng chớp chớp mắt theo, dương dương đắc ý: “Sao phải sợ nàng ta? Ngốc a ngốc a, lớn tuổi a!”

Lão ngoan đồng thao thao bất tuyệt hồi lâu, nói chung là nói sơ qua toàn bộ thông tin của mấy kẻ giữ cửa, chỉ cần nhìn mấy người này cũng biết, những kẻ bên trong cũng không khác là bao, chắc chắn là không tốt lành gì.

Bây giờ, Lãnh Hạ lại quan tâm một vấn đề khác: “Vậy tiền bối bao tuổi rồi?”

Mỗ lão đầu râu bạc nhảy lên, trừng mắt: “Lão nhân gia vĩnh viễn mười tám!”

Đang vui đùa thì có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau, một kẻ vừa thúc ngựa vừa hét to: “Mẹ nó mau tránh ra cho lão tử!”

Mọi người cũng không so đo, nhanh chóng lui ra, thấy người nọ phi thân xuống cửa thành rồi đắc ý: “Vào thành!”

Dứt lời, vứt cho hán tử một mắt ngân phiếu năm nghìn lượng.

Hán tử một mắt liếc một cái rồi âm lệ nói: “Từ giờ trở đi, ngươi là người của Phù thành!”

Người nọ sắc mặt vui vẻ, đang muốn vào thành, thì bỗng nhiên hán tử một mắt chụp lấy cổ hắn ta……..

Răng rắc!

Cổ bị bẻ gãy!

Người nọ mềm nhũn ra, ngã phịch xuống đất……..

Trong đôi mắt đầy tơ máu của hán tử một mắt, hiện lên một tia sảng khoái, cười gằn liếm môi một cái, như là cực kỳ hưởng thụ mùi vị giết người.

Thư sinh cười khẽ hai tiếng, Độc nương tử nhìn không chớp mắt, vài người khác thì hờ hững không quan tâm, chậm rãi đánh giá mấy người các nàng.

Đám người này, có thể dùng năm từ để hình dung.

Già cả trẻ con bệnh tật tàn phế mang thai!

Một lão già, hai đứa trẻ con, một tên ngốc hai mắt đờ đẫn, một tên nửa nam nửa nữ, một nữ tử mang thai tay trói gà không chặt.

Một câu nói, dễ bắt nạt!

Nhìn mấy ánh mắt hung ác này, Lãnh Hạ rất bình tĩnh, lấy một tập ngân phiếu tầm bốn vạn năm ngàn lượng ra, đập vào ngực Mộ Nhị.

Dưới vạt áo, một cái đầu nhỏ thò ra, tiểu hắc hổ nhìn xung quanh rồi ngáp một cái.

Một bàn tay nhợt nhạt vươn ra, ấn nó xuống không chút khách khí, rồi cứng nhắc cầm lấy ngân phiếu.

Mộ Nhị ngơ ngác ngẩng đầu, giơ ngân phiếu ra.

Hán tử một mắt cười to, nắm lấy một góc ngân phiếu rồi vận lực truyền nội lực qua…….

Tên ngốc đầu óc có bệnh đối diện hắn chậm rãi chớp chớp mắt rồi mờ mịt nhìn hắn.

Một mắt giật mình, lập tức trở nên căng thẳng, gia tăng nội lực truyền qua ngân phiếu, truyền đến tay Mộ Nhị nhưng cánh tay kia đến run cũng không run lấy một cái.

Mộ Đại thần y lại ngơ ngác liếc hắn ta một cái, trong mắt đầy nghi hoặc.

Mọi người cười thầm, tên ngốc này, có khi bức hán tử kia đến điên luôn.

Ngân phiếu rung mạnh, giống như sắp không chịu được nữa mà vỡ nát, ngay lúc ấy, Mộ Nhị vô cùng bình tĩnh buông lỏng tay ra, thuận tiện ném cho hán tử một ánh mắt dặn dò: Cầm cho tốt.

Tình hình này, khiến những kẻ khác lộ vẻ hoảng sợ.

Thư sinh bỗng nhiên xông lên, chiết phiến trong tay đánh thẳng về phía Lãnh Hạ!

Độc nương tử vung tay áo lên, xung quanh người như có kịch độc màu đen lượn lờ……

Trong lúc đó những người khác cũng đánh về phía Chiến Thập Thất, Công Tôn Liễu, Công Tôn Minh, Thác Bạt Nhung, Hoa Thiên, Diệp Nhất Hoàng!

Lãnh Hạ khẽ động, tránh khỏi chiết phiến của thư sinh, nhanh như chớp đánh thẳng vào tay của hắn ta, làm chiết phiến rơi xuống, tước lấy vũ khí của hắn.

Mày liễu nhướn lên, nàng phe phẩy chiết phiến rất thản nhiên.

Trong lúc khói độc lượn lờ, bóng người màu hồng nhảu nhót rất vui vẻ: “Giở độc với lão nhân gia, ngươi còn chưa đủ tuổi.”

Cứ nhảy nhót như thế một lúc, ông vung tay áo lên, khói độc như gặp nước lũ, nhanh chóng tan đi.

Chiến Thập Thất nhanh chóng thi triển khinh công, đứng trước ba người không có võ công, cười híp mắt nói: “Hoa tỷ tỷ, Thập Thất bảo vệ tỷ!”

Hoa cô nương lập tức giả vờ nhu nhược, ngả vào vai mỗ tiểu hài tử, run rẩy nói: “Thập Thất ngoan, Hoa tỷ tỷ sợ hãi!”

Vừa nói còn không quên vươn móng vuốt sờ tới sờ lui đầu nó.

Mà phía trước, loan đao của Thác Bạt Nhung nhanh như chớp, ám khí của Công Tôn Liễu sắc như sao, đánh những kẻ kia tơi bời tan tác…….

Mọi thứ, chỉ xảy ra trong chớp mắt, hai bên giao thủ xong lập tức tách ra.

Lãnh Hạ phe phẩy chiết phiến, lão ngoan đồng vuốt râu mép, Chiến Thập Thất chống nạnh, Mộ Nhị đờ ra, Diệp Nhất Hoàng cong cong mặt mày, Thác Bạt Nhung vác loan đao, Hoa cô nương chỉnh trang dung nhan, Công Tôn Liễu tà áo bay bay, Công Tôn Minh ngẩng cao đầu.

Đám người này, tự đắc khiến kẻ khác giận sôi lên.

Mà đám người đối diện, lại vô cùng chật vật, vẻ mặt nặng nề híp mắt nhìn về phía bọn họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một lần thử là đủ rồi.

Con mẹ nó già cả trẻ con bệnh tật tàn phế mang thai!

Con mẹ nó dễ bắt nạt!

Lãnh Hạ mỉm cười, ném chiết phiến về tay thư sinh.

Trong những ánh mắt cảnh giác, mọi người cười cười nói nói, nghênh ngang đi vào trong thành………

Rốt cuộc cũng vào Phù thành, thế giới kia, là địa ngục đầy sát khí!

Tất cả mọi người đều như xác không hồn, ánh mắt có thể hờ hững, có thể độc ác nhưng chắc chắn không tốt đẹp, bọn họ luôn đặt tay trên binh khí của mình, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu để có thể đối phó với công kích bất ngờ.

Lãnh Hạ đã lường trước nơi này vàng thau lẫn lộn, lại không ngờ, cái mình nhìn thấy còn hỗn loạn hơn suy đoán.

Nàng trơ mắt nhìn một thiếu niên trộm túi tiền của nam nhân xong nhanh chân bỏ chạy, chưa chạy được đã bị một thanh kiếm đâm thủng ngực, nhưng dù là thiếu niên trộm bạc hay nam nhân giết người kia, trong mắt đều không hề có tỉnh ngộ, không hề có thương hại.

Hắn đạp lên thi thể thiếu niên kia rồi lấy lại bạc của mình.

Lãnh Hạ nghĩ, đây là một toàn thành tội ác!

“Ta sợ…..” Hoa cô nương lấy khăn tay che miệng rồi hét lên.

Vẫn như lúc này, dựa vào người mỗ tiểu hài tử rồi không an phận mà ăn đậu hủ non, làm gì có vẻ sợ?

Nhưng tiếng thét này lại vô cùng hiệu quả.

Không ít người dừng bước nhìn về phía cửa thành, đám người mới này rốt cuộc cũng được cư dân ở đây chú ý.

Tám người mười sáu ánh mắt, đồng loạt liếc mắt về phía ẻo lả kia.

Tên nghiệt súc này!

Người nào đó run rẩy thu tay lại, rụt cổ yếu ớt nói: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Ngay lúc họ cho rằng sẽ phải động thủ thì những người đó lại chỉ nhìn rồi tiếp tục làm chuyện của mình…..

Lãnh Hạ chép chép miệng, nghĩ một chút liền hiểu ra.

Bọn họ có chín người, phí vào thành đã bốn vạn năm nghìn lượng, mấy kẻ ở cửa thàng cũng chẳng phải hạng tiểu tốt gì, còn thừa bạc có lẽ cũng bị cướp hết rồi.

Hoa cô nương lén nhìn xung quanh rồi chân chó nói: “Hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm……”

Lười phản ứng với tên nghiệt súc này, mọi người tiếp tục đi, Lãnh Hạ chậm rãi nói: “Ở đây không có quán trọ, chúng ta ở đây đây?”

“Sát tinh cô nương!”

“Sát tinh cô nương, cứu mạng a!”

Nghiền ngẫm hai chữ này một phen, nữ nhân nào đó rất hiểu bản thân, cảm thấy chắc là gọi mình liền nhìn về phía có tiếng vang lên.

Chính là hai nhóm người vừa đánh nhau mà nàng nhìn thấy lúc nãy.

Một nam nhân lưng hùm vai gấu vừa cản đao của đối phương vừa lao đến đây, mừng rỡ gọi: “Sát tinh cô nương, là ta a, là ta a!”

Nhanh chóng suy nghĩ thân phận của người này, Diệp Nhất Hoàng ở bên cạnh cũng đã nhận ra, chỉ vào hắn ta bừng tỉnh đại ngộ.

“Huynh đệ Hắc Hổ trại!”

Hán tử thất tha thất thểu chạy tới không phải chính là thủ lĩnh Hắc Hổ trại lúc trước sao?

Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng gặp một thủ lĩnh sơn trại thảm hại thế này.

Thấy phía sau có người đuổi theo hắn, nàng giơ tay lên bắn ra một mũi ám tiễn, bắn vỡ đại đao tên kia đang cầm thành hai nửa.

Người nọ kinh hoảng nhìn sang rồi lui lại.

Thủ lĩnh sơn trại sợ hãi bò đến, run rẩy nói: “Đa tạ sát tinh cô nương!”

Trên đoạn đường hỗn loạn này, Lãnh Hạ không muốn nói nhiều: “Dẫn ta đến chỗ ngươi ở.”