Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 20-2




Thủ lĩnh kia tên Chu Hán, dẫn các nàng đến một phòng ở cũ nát, nghèo rớt mồng tơi.

Chu Hán lúng túng gãi đầu một cái: “À…. sát tinh cô nương, không có ghế, mọi người đứng tạm vậy.”

Lãnh Hạ gật đầu rồi liếc xung quanh hỏi: “Chẳng phải ngươi về nhà trồng trọt sao?”

Hắn liên tục gật đầu: “Thật sự là đã về nhưng mấy năm trước trong thôn bị lũ lụt, mọi người chết đói không ít. Huynh đệ chúng ta liền muốn làm một vụ cuối cùng, dù chết cũng phải liều mạng, ít nhất cũng không thể khiến bà con chết đói nữa!”

Hoa Thiên rảnh rỗi nói chen vào một câu: “Không phải các ngươi đi cướp quan lương chứ?”

Nói xong, nhìn vẻ mặt lúng túng của Chu Hán, mọi người đều giật mình: “Đi thật?”

Hắn trung thực gật đầu: “Đi! Ta nghĩ cướp một xe xong sẽ liều mạng mang lương thực về, kết quả các huynh đệ đều thiệt mạng chỉ có ta bị thương nhẹ chạy thoát, triều đình phát lệnh truy nã ta, lương thực không cướp được, cũng không có chỗ để về, cuối cùng……….”

Cuối cùng liền nghĩ đến nơi này, chạy tới tị nạn.

Lão ngoan đồng ngạc nhiên nói: “Sao ngươi có năm nghìn lượng?”

“Ta vẫn ở một quán trọ ngoài thành, kiếm một thời gian thì cũng đủ!” Hắn nói xong, nuốt nước miếng một cái: “Ai ngờ, vào đây mới biết chỗ này đáng sợ thế nào, vào được lại không ra được, mấy huynh đệ vào cùng cũng đã chết hết!”

Nghe xong, mọi người liền sùng bái nhìn hắn.

Hán tử kia, rốt cuộc là đen đến mức nào, bỏ thổ phỉ về nhà trồng trọt trong thôn lại bị thiên tai, dẫn huynh đệ đi cướp quan lương, lương thực không cướp được còn bị truy nã, đi đến Phù thành, rất vất vả mới vào được, tình trạng lại thế này.

“Sát tinh cô nương, sao ngươi cũng đến đây?” Hắn nghĩ một lúc rồi kinh ngạc nói: “Hay giả mạo Liệt Vương phi, bị quan phủ phát hiện?”

Khóe miệng giật giật, mọi người nhìn trời.

Không có công phu, số không đỏ, đầu óc như thế……

Mà còn có thể sống đến bây giờ, đúng là mạng lớn a!

“Lúc đó ta đã thấy cô nương gan lớn, ngay cả Vương phi của Đại Tần Chiến thần cũng dám giả mạo, sát tinh cô nương……..” Chu Hán vẻ mặt đồng tình rồi coi như nàng đã chấp nhận, khuyên giải an ủi xong lại hỏi: “Ta nhớ lúc đó còn có một nam nhân đi cùng cô nương mà, có vẻ cũng là một nhân vật lớn!”

“A! Thập Thất thật thê thảm a!”

Không đợi Lãnh Hạ nói, mỗ tiểu hài tử ở bên cạnh đã kêu rên, ôm lấy bụng mẹ khóc lớn: “Cha không cần mẹ con chúng ta, ngay cả đệ đệ muội muội trong bụng mẹ cũng không cần, để mẹ con ta tự sinh tự diệt, thật thê thảm a!”

Chu Hán giận dữ vỗ án hét lớn: “Lúc trước vừa nhìn đã thấy nam nhân kia không giống người tốt! Sát khí nặng như vậy, ban ngày còn mặc đồ đen, vừa nhìn đã biết hạng người hay gây sự, bộ dạng dễ nhìn như vậy chắc chắn phong lưu, môi mỏng bạc tình, phụ lòng người thương!”

“Hắt xì!” Nam nhân nào đó đang cách xa ngàn dặm, đột nhiên hắt hơi một cái, nhíu mày kiếm, nghi hoặc liếc nhìn xung quanh.

Chu Hán còn đang mắng…..

“Hắt xì!”

Chu Hán tiếp tục mắng…….

“Hắt xì!”

Cha ruột nào đó bị Chiến Thập Thất bán đứng hắt xì ba cái nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.

Chẳng lẽ là….

Tức phụ nhớ ta?

Phải nhanh hơn chút mới được, có khi ra khỏi cánh rừng này, mẫu sư tử đã quay lại!

Đại Tần Chiến thần cười toét miệng, vui vẻ quay lại hạ lệnh: “Đi nhanh theo ta, chú ý dưới chân!”

Năm vạn đại quân nhanh chóng xuyên qua rừng rậm…….

==

Lãnh Hạ cũng thật sự nhớ hắn!

Từ lúc rời khỏi Nam Cương, giờ đã qua mười tám ngày, ngày nào nàng cũng lo về tình hình của Chiến Bắc Liệt.

Bây giờ ngồi trong căn phòng mới giành được, nhẹ nhàng liếc mỗ tiểu hài tử: “Thập Thất…….”

Chiến Thập Thất ôm tiểu hắc hổ, ngửa đầu nhìn trời, ra vẻ vô tội.

Một lúc sau mới chạy đến gần, gối lên bụng Lãnh Hạ, hỏi nhỏ: “Mẫu thân, hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Lãnh Hạ ngạc nhiên: “Con lo lắng?”

Mỗ tiểu hài tử nghiêng đầu sang bên, lầu bầu: “Không thèm lo cho hắn đâu!”

Vừa dứt lời đã nghe mỗ nữ nhân thở dài: “Thật sự là nguy hiểm, trong rừng rậm có vô số độc trùng mãnh thú, năm vạn tinh binh phải đi bộ hai tháng, còn không biết tình hình chiến đấu của đại quân Nam Cương như thế nào, có thu hút được sự chú ý của Nam Hàn không, hai tháng sau, lúc đánh vào trung tâm Nam Hàn, có phải lo lắng vấn đề lương thảo không, dù đánh hạ một thành trì cũng bị mấy thành trì khác hợp lực tấn công…….”

Cánh tay nho nhỏ vuốt lông tiểu hắc hổ, mỗ tiểu hài tử nghiêng đầu, tuy nó không hiểu lắm những câu kia, nhưng cũng hiểu một điều, nam nhân kia, nguy hiểm!

Chiến Thập Thất thở dài: “Thì ra nguy hiểm như vậy, mẫu thân, chúng ta phải rời thành sớm, nhanh đi tìm bảo tàng, nhanh chóng đi tiếp ứng cho hắn đi?”

Xoa xoa đầu con trai, Lãnh Hạ gật đầu, không tự chủ mà nghĩ đến hai bộ dạng như chó con lưu lạc của một lớn một nhỏ kia, khóe môi khẽ cong lên.

Nàng đứng lên, khoan thai đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh bên ngoài, cùng dưới một mảnh trời, nhưng Phù thành này, chỉ vào đêm mới có được vài phần yên tĩnh.

Nói chuyện với Chu Hán xong, nàng cũng hiểu được quy tắc sinh tồn ở đây.

Một câu nói: Sức mạnh là trên hết!

Dù là bạc, chỉ cần ngươi muốn, cũng có thể đi đoạt!

Thua sẽ phải chịu, không thể oán ai, chỉ có thể nói tài nghệ ngươi không bằng người, nếu muốn, được, có thể đoạt lại!

Nếu đã đến đây thì phải nhập gia tùy tục, trực tiếp đi chọn một căn phòng tốt, rồi đánh bay kẻ ở trong đó, để lấy chỗ ở, cũng để cho mọi người trong thành biết, đám người tới hôm nay không dễ chọc!

Ăn, mặc, ở, đi lại là như vậy, về lôi đài thi đấu cũng như vậy, chỉ cần ngươi có năng lực, hạ hết mọi đối thủ thì được công nhận là thành chủ trong vòng ba năm, không phục, như nhau, ba năm sau lại đấu lại một lần!

Cái này được toàn thành công nhận, không có bất kỳ mờ ám nào.

Lôi đài được tổ chức trong bảy ngày, cứ hai ngày đấu loại một lần, đấu loại ba ngày sau, đến ngày thứ bảy sẽ hỗn chiến.

Mà ngày mai, là trận thứ hai của vòng loại.

Lãnh Hạ không muốn chậm trễ nữa, nếu đợi đủ thì còn phải chờ bốn ngày nữa, lòng nàng không chờ nổi, chỉ hận không thể đóng gói bảo tàng lại đổi thành quân nhu đưa cho Chiến Bắc Liệt.

Như vậy, chỉ còn một cách, trực tiếp đi tìm thành chủ.

Thừa dịp hắn còn tại vị, nghĩ cách lấy đặc quyền kia!

Trong phòng, nữ tử lẳng lặng đứng trước cửa sổ, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng trong trẻo lạnh lùng dưới ánh trăng có thêm vài phần nhu hòa, sau nàng, một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu đang ôm một con tiểu hắc hổ mềm mại, một người một thú…..

Mặt đối mặt, mắt trừng mắt.