Cửu Trọng Tử

Chương 426: - 430




Chương 426: Lễ tắm ba ngày

Khi biết nhũ danh của hài tử, Tống Nghi Xuân đã hừ lạnh một hồi, sau đó nói với Liêu Bích Phong:

- Chỉ có con gái mới gọi Nguyên thư, chứ có con trai nào gọi Nguyên ca đâu. Ngươi về bảo thế tử lấy nhũ danh là Đông ca.

Liêu Bích Phong cười đáp vâng rồi trở về bẩm lại với Tống Mặc. Tống Mặc coi như không nghe thấy, vẫn gọi Nguyên ca như trước. Đương nhiên người của Di Chí đường sẽ theo ý Tống Mặc gọi Nguyên ca. Người của phủ Anh quốc công thì làm trò gọi Đông ca trước mặt Tống Nghi Xuân, gọi Nguyên ca trước mặt Tống Mặc.

Trần Khúc Thủy cười đùa:

- Gọi như vậy càng có thể trừ tà tránh tai ương giúp trẻ nhỏ. Nhưng lỡ miệng gọi nhầm Nguyên ca với Đông ca thì sẽ rất rắc rối. Ta thấy hay là mọi người đều gọi Đại gia đi. Dù sao Nguyên ca nhi cũng là đích trưởng tôn của phủ Anh quốc công, cụ nội lại không còn nữa, gọi Đại gia thích hợp lắm.

Liêu Bích Phong nhân cơ hội giễu cợt theo:

- Vậy thì gọi Đại gia đi! Gọi Đại gia để tránh gặp phải rắc rối.

Một người siểm nịnh đến thăm dò Tống Mặc. Tuy Tống Mặc không ý kiến nhưng vẫn thưởng cho vú hầu đó hai lượng bạc.

Vú hầu trong phủ rất thức thời, đồng loạt gọi Nguyên ca nhi là Đại gia.

Người ngoài phủ thì lại thấy kỳ quái, tò mò hỏi:

- Thế Nhị gia hiện tại của phủ các ngươi gọi là gì?

Người trong phủ cười đáp:

- Vẫn gọi là Nhị gia.

Người ngoài phủ bật cười:

- Cháu trai này trèo lên đầu thúc thúc ngồi rồi.

- Không phải Nhị gia vẫn chưa thành thân sao? Đợi thành thân rồi đổi cách xưng hô vẫn chưa muộn.

Thông thì người bị nói xấu sẽ là người biết muộn nhất.

Khi Tống Hàn nghe được, chuyện này đã trở thành trò cười lan khắp kinh thành.

Mặc dù thế, tên Minh Nghi mà Tống Mặc đặt cho con cũng chỉ gọi được một tối -- Tại lễ tắm ba ngày hôm sau, thái giám Uông Cách của Càn Thanh cung đến phủ Anh quốc công truyền chỉ. Hoàng thượng ban tên "Cách" cho Nguyên ca nhi.

Tống Mặc và Tống Nghi Xuân kinh ngạc không thôi.

Chỉ có hoàng thất mới dùng chữ hiếm như vậy để đặt tên.

Tức là hoàng thương đặt tên cho Nguyên ca nhi theo quy tắc của hoàng thất. Mà hoàng thượng cũng không phải người rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, con cháu của mình còn không nhớ hết, cớ sao lại biết tới Nguyên ca nhi rồi ban tên? Huống chi đây luôn là chuyện của các trưởng bối trong nhà, Tống Nghi Xuân còn chưa lên tiếng, hoàng thượng đã nhúng tay. Tuy là ân sủng vô biên nhưng ân sủng này quá khó hiểu, khiến lòng người không thể không bất an.

Tống Mặc nhận thánh chỉ, cùng Tống Nghi Xuân mời Uông Cách đến phòng khách uống trà.

Tống Nghi Xuân hỏi Uông Cách:

- Sao đột nhiên hoàng thượng lại ban tên cho con nhà chúng ta vậy?

Uông Cách và Tống Mặc quen biết vài năm, còn Tống Nghi Xuân tuy gần đây không được hoàng thượng thích nhưng vẫn là một trong năm người giữ ấn Đô đốc. Uông Cách tự nhận có giao tình không tệ với hai cha con Tống gia. Hắn cũng không câu nệ, thẳng thắn nói:

- Hoàng thượng vẫn đang chờ tôi về hầu hạ nên tôi không quanh co làm gì. Đại công tử của quý phủ được hưởng phúc của Tam hoàng tôn bên Đông Cung đấy. Hôm qua, hoàng thượng đến Đông Cung dự lễ tắm ba ngày của Tam hoàng tôn, thấy Tam hoàng tôn trắng trẻo mập mạp, ăn được ngủ được thì vui mừng đặt tên cho Tam hoàng tôn. Sáng sớm hôm nay, hoàng thượng bỗng nhiên nhớ tới Đại công tư của quý phủ làm lễ tắm ba ngày nên lập tức ra lệnh cho Hành Nhân ti viết thánh chỉ, bảo tôi đến quý phủ tuyên chỉ.

Thật vậy không?

Tống Nghi Xuân nghi ngờ là do Tống Mặc ra tay.

Nhưng lúc này lại không thích hợp điều tra.

Ông vội nói mấy câu "tạ chủ long ân", khéo léo đút cho Uông Cách hai bao lì xì lớn.

Tống Mặc khẽ hỏi Uông Cách:

- Hoàng thượng đặt tên gì cho Tam hoàng tôn vậy?

Uông Cách chấm ngón tay vào nước trà rồi viết trên bàn chữ "Xung"

Hộc phi cử vạn lý, nhất phi xung hạo thương.

Vũ hành dã, thủ đại cách vi lưỡng dực, chấn cách cao phi.

(Chim hộc bay ngàn dặm, bay vút lên trời xanh

Ngàn tơ thành lông vũ, kết cánh bay về trời)

Tống Nghi Xuân như hít phải ngụm khí lạnh

Hoàng thượng có ý gì?

Muốn Nguyên ca nhi phò tá hoàng tôn?

Tống Mặc lại rất cảm kích.

Dù hoàng thượng nhất thời nổi hứng như Uông Cách nói hay là cố ý cất nhắc, nhưng chỉ cần có cái tên được hoàng thượng ban này thì con trai như có lá bùa hộ mệnh trên người, ai muốn làm hại nó cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước.

Hắn vừa đút cho Uông Cách hai bao lì xì lớn, vừa đưa Uông Cách ra cổng sau đó đến từ đường cất thánh chỉ rồi vào cung tạ ơn.

Nội viện đang xôn xao bàn tán.

Người đến dự lễ tắm ba ngày của Nguyên ca nhi tới tấp chúc mừng Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu luôn miệng cảm ơn.

Bà đỡ tươi cười như hoa, nhìn thỏi vàng thỏi bạc trong chậu thì bật thốt lên:

- Ôi trời ơi! Già này được thơm lây rồi! Lúc về nhà phải khoe với hàng xóm láng giềng mới được.

Tố Tâm và a hoàn hầu hạ Đậu Chiêu đều che miệng nín cười.

Ngũ phu nhân cũng phải cảm thán:

- Tứ cô gia có thể diện trước mặt hoàng thượng thật! Đứa bé này mới sinh được ba ngày mà đã được ban tự.

Lục phu nhân gật đầu:

- Nhưng đáng quý hơn chính là tâm ý của Tứ cô gia với Thọ Cô.

Trong đầu nghĩ lại chuyện trước đây mà sợ. Nếu lúc ấy bà khăng khăng ngăn cản hôn sự này thì chẳng phải đã hại Thọ Cô rồi ư?

Xem ra sau này nói chuyện hay làm việc đều phải thận trọng hơn mới được.

Thái thị thì không giấu nổi hâm mộ:

- Cô Tứ tốt số hơn cô Ngũ thật đó! Lúc nhỏ thì khỏi phải bàn. Còn bây giờ, dù bị cô Ngũ đoạt nhân duyên nhưng vẫn gả vào nhà quý tộc, mà hơn nữa còn gả vào nhà tốt hơn. Đúng là khiến người ta không thể không bội phục!

Quách thị không biết nói gì nên không tiếp lời. Hàn thị thì luôn xem thường Thái thị thô tục nên chỉ cười cười. Ngược lại là thê tử của Đậu Văn Xương - Văn thị muốn hỏi hiện giờ Đậu Minh ra sao, nhưng thấy mọi người trong phòng đều không muốn nhắc tới Đậu Minh thì đành nuốt lại lời xuống bụng, thầm thở dài vì nàng.

Trong lòng Tống Đại phu nhân đắng chát.

Đậu thị sinh được con trai thì địa vị càng ổn định.

Ngày đó, nàng ta nhắc đến bà đỡ cũng chỉ là ném đá dò đường, e rằng về sau sẽ lại tìm mình hỏi tiếp.

Nhưng mình không biết thật thì phải trả lời thế nào đây?

Lần trước tiếp nhận quản lí phủ Anh quốc công, mình đã đắc tội với Đậu thị. Lần này lại bị Đậu thị nghi ngờ có liên quan đến chuyện Tống Hàn và Tưởng Diễm. Mình muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà quá mà!

Nếu Đậu thị không tin mình trong sạch rồi ảnh hưởng đến tiền đồ của mấy đứa nhỏ thì mình còn được trượng phu và con trai kính trọng sao?

Tống Đại phu nhân như ngồi trên đống lửa, liếc sang Tống Tam phu nhân và Tống Tứ phu nhân.

Nữ quyến Tống gia bị xếp ngồi gần cửa nên rất bất mãn. Tống Tam phu nhân đang cúi đầu càm ràm với Tống Tứ phu nhân, cố gắng rủ Tống Tứ phu nhân tham gia cùng.

Tống Tứ phu nhân ngoài mặt cười dịu dàng nhưng trong bụng lại rất khinh thường.

Lễ tắm ba ngày làm cho bên nhà vợ. Đậu gia lại là nhà tiếng tăm hiển hách. Bọn họ không ngồi ở trên thì ai ngồi ở trên?

Rồi bà nghĩ đến những lời Đậu Chiêu nói hôm họ đến thăm.

Chẳng lẽ những tin đồn kia là thật?

Nghĩ vậy, bà lập tức nhìn về phía Tây của phòng tiệc.

Trưởng công chúa Ninh Đức và Lục lão phu nhân đang nghỉ ngơi ở đó. Tưởng Diễm đứng bên cạnh hầu trà.

Hai vị trưởng bối nhìn Tưởng Diễm nhưng trong câu nói lại ám chỉ điều khác.

- Đã có cái tên được hoàng thượng ban cho này thì địa vị đích trưởng tôn của Nguyên ca nhi sẽ càng vững. Vị trí Anh quốc công không tới phiên người nào đó ngồi đâu.

Trưởng công chúa Ninh Đức nói xong rồi nhẹ nhàng hớp một ngụm trà.

- Nhà chúng ta thân với phủ Anh quốc công nhưng không rảnh đi giúp thứ nghiệt chủng không rõ thân phận.

Lục lão phu nhân nhíu mày. Vẻ mặt đã không còn hiền từ vui vẻ như trước, mà thay vào đó là khí thế lạnh lùng và nghiêm túc vốn có của một chủ mẫu.

- Chỉ tội cho A Diễm, cô nương xinh đẹp như vậy lại bị tiện phụ kia hãm hại! Cho dù thứ nghiệt chủng có ngoan ngoãn hiếu thảo thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong người nó chảy dòng máu của tiện phụ kia thì ta lại buồn nôn!

Vị tẩu tẩu này của mình rất cương trực, trong mắt không bao giờ chứa nổi hạt cát, chẳng qua có tuổi nên mới bớt bớt đi thôi.

Nhưng chuyện của Tưởng Diễm lại khiến tính tình của tẩu ấy bạo phát trở lại.

Trưởng công chúa Ninh Đức đành nói:

- Chuyện này quá rắc rối, bêu ra sẽ không tốt cho Nghiên Đường nên chỉ có thể từ từ xử lý.

Lục lão phu nhân gật đầu:

- Trước mắt cần lấy lại hồi môn của Huệ Tôn, sau đó tìm mối hôn sự cho Tống Hàn rồi để nó rời khỏi phủ. Tránh cho mỗi lần ta nhìn thấy mặt lại ăn không ngon.

Trưởng công chúa Ninh Đức trầm ngâm:

- Chỉ sợ Anh quốc công có tính toán khác. Ta thấy hay là mời thái hậu nương nương đứng ra ban hôn. Mỗi năm có rất nhiều nữ quan xuất cung, còn gia quyến của những phi tần vào cung thỉnh an thái hậu nương nương nữa. Chọn đại một người cũng coi như không làm nhục nó rồi.

Trong cung có rất nhiều phi tần xuất thân thấp kém. Gia quyến phần lớn là kiểu bần lâu chợt phú. Gả con gái đi vừa không cho nhiều hồi môn mà cũng không có trưởng bối chỉ dạy. Không phạm sai lầm đã tốt lắm rồi chứ đừng nói đến việc đối chọi lại Đậu Chiêu!

Lục lão phu nhân rất tán đồng với ý kiến của trưởng công chúa Ninh Đức. Bà nói nhỏ:

- Việc này không nên chậm trễ. Nhân dịp vào cung mừng Tam hoàng tôn đầy tháng thì muội hãy đánh tiếng với thái hậu nương nương luôn đi.

Trưởng công chúa Ninh Đức gật đầu.

Một gia nhân chạy vào bẩm:

- Nội thị của Đông cung phụng lệnh thái tử phi đến tặng quà mừng lễ tắm ba ngày của Đại gia ạ.

Tống Mặc và Tống Nghi Xuân đã vào cung tạ ơn, Đậu Chiêu lại đang ở cữ, Tống Đại phu nhân thay mặt ra nhận đồ rồi trở về.

Chẳng qua cũng chỉ là vàng bạc châu báu bình thường, nhưng đây là quà của thái tử phi nên ý nghĩa phải khác. Bà đỡ nâng niu trên tay, cả người đều lâng lâng vui sướng.

Mọi người đồng loạt chúc mừng thêm lần nữa

Tưởng Ly Châu tới chúc mừng.

Nàng từng giúp đỡ Tưởng Diễm. Tưởng Diễm thấy nàng thì rất mừng, lập tức dẫn nàng đến thỉnh an Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức.

Tưởng Ly Châu vui vẻ trò chuyện, thi thoảng lại chọc cho hai vị trưởng bối cười lớn.

Tưởng Diễm dịu dàng ở bên rót trà cho mọi người.

Trên đường từ phủ Anh quốc công về, Lục lão phu nhân nhịn không được cảm thán:

- Vinh nhục không kinh, đó chính là phong thái của cô nương nhà thế gia. Mấy nhà quan lại hoặc mấy nhà chỉ có tiền sao có thể hiểu được?

Cha chồng của Tưởng Ly Châu là một chỉ huy sứ nho nhỏ, trượng phu càng không phải bàn đến. Nhưng khi đứng giữa các nữ quyến, nàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnh thong dong đối đáp.

Trưởng công chúa Ninh Đức vỗ vỗ lên tay Lục lão phu nhân.

- Vợ Nghiên Đường là một người hiểu biết. A Diễm ở bên cạnh nó sẽ được dạy bảo tốt thôi.

- Chỉ hy vọng như thế.

Lục lão phu nhân cười khổ.

Chương 427: Con trai

Lúc hai cha con Tống gia xuất cung thì phố mới lên đèn, khách đến dự lễ tắm ba ngày của Tống Cách đã giải tán.

Tống Mặc gật nhẹ đầu với Tống Nghi Xuân rồi trở về Di Chí đường.

Tống Nghi Xuân vẫn đứng tại bậc thềm được lát gạch đá xanh trước cổng, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Mặc dù hoàng thượng không quá thân thiết với ông nhưng cũng không coi ông là người ngoài. Thế mà lần này vào cung, ông lại thấy rõ hoàng thượng tỏ ra lãng đạm và xa cách, thậm chí còn răn dạy ông mấy lời kiểu như "đích thứ không phân biệt chính là căn nguyên dẫn đến mâu thuẫn trong nhà".

Chẳng lẽ hoàng thượng đã nghe thấy điều gì?

Hoặc là Tống Mặc đã than trách gì đó trước mặt hoàng thượng?

Tống Nghi Xuân nghiêng người nhìn về phía Di Chí đường. Ánh mắt tựa như dao găm tẩm độc.

Tống Mặc có thể làm ra mấy chuyện này lắm!

Nếu không tại sao mỗi khi nhắc đến nó, võ quan ở kinh thành lại phải nghiêm túc thêm ba phần?

Tống Nghi Xuân nghĩ vậy thì tức nghẹn.

Ông phẩy tay áo trở về Tê Hương viện.

Thương thế của Tống Hàn đã khá hơn nhiều. Hắn chống gậy đứng ở cửa nghênh đón Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân thấy khuôn mặt hắn tái nhợt thì đau lòng bảo:

- Tại sao không nghỉ ngơi đi? Vết thương đỡ chút nào chưa?

Tống Hàn lễ phép đáp:

- Nhờ phụ thân mời ngự y có y thuật hết sức cao siêu, con chỉ cần uống ba thang thuốc là đã tốt hơn nhiều rồi.

Hắn vừa đỡ Tống Nghi Xuân vào nhà chính vừa nói:

- Nghe bảo hoàng thương ban tên cho Đông ca nhi ạ? Hoàng thượng sủng ái phụ thân như vậy, khắp kinh thành không có nhà nào vinh hiển bằng chúng ta.

Toàn bộ công lao đều tính lên người Tống Nghi Xuân.

Tống Nghi Xuân rất vừa lòng, giọng càng dịu hơn:

- Đây là hoàng thượng coi trọng nhà chúng ta nhiều đời trung quân ái quốc. Thế nên nhà chúng ta chỉ cần nhìn sắc mặt của hoàng thượng, còn về phần khác thì không cần bận tâm. Cứ như vậy mới có thể giữ cho ân sủng trường tồn vĩnh cửu.

Ông ta đang ám chỉ phủ Định quốc công đây mà!

Xem ra chuyện mình muốn cưới con gái Tưởng gia bị ghim rồi.

Tống Hàn thầm khỉnh bỉ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Phụ thân dạy bảo rất đúng. Hôm nay con đã khôn lớn, cũng biết nặng biết nhẹ, tuyệt đối sẽ không ngu muội như ngày trước nữa.

Tống Nghi Xuân hài lòng gật đầu, dừng bước, nói:

- Mấy ngày nữa, ta sẽ vào cung thỉnh cầu hôn sự cho con. Con cứ yên tâm ở nhà đọc sách, đừng gây chuyện thị phi để tránh quý nhân trong cung nghe thấy thì không tốt. Con hiểu chưa?

Tống Hàn