Đại Đế Cơ

Quyển 5 - Chương 119: Không sợ




Dưới cái nóng hè gay gắt và một tòa thành Huỳnh Sa Đạo không có chỗ nào che chắn, nắng hệt như ngọn lửa nướng cả trời đất.

Một đội binh mã đứng tại chỗ, vó ngựa đạp tung lên bụi đất. Bụi này không bay tới phía trước, mà thực tế là bọn họ không ngừng lùi ra sau.

Tống Nguyên một mình bước tới, không mang binh tướng, không mặc quan phục, hệt như một dân chúng bình thường chậm rãi bước đi, ngược lại khiến bọn họ luống cuống. 

"Tống đại nhân." Hồ tướng quân nói: "Điện hạ có lệnh, nếu muốn nghiệm chứng thật giả, chỉ tin Vương tướng gia."

Tống Nguyên nói: "Ta không đến để nghiệm chứng thật gia, ta chỉ tới gặp nó."

Những lời này nghe có vẻ không xuôi cho lắm. 

Hồ tướng quân lười nghĩ, chỉ làm chuyện mình nên làm.

"Ngươi không tin điện hạ, điện hạ không gặp." Hắn nói.

Tống Nguyên nói: "Không phải nó bảo là để tất cả người không tin tới gặp nó à? Tin lời nó thì còn tới làm gì." 

Hình như không thể phản bác được.

"Ngươi đối xử không tốt với điện hạ, ta không thể để ngươi vào." Hồ tướng quân nói. Thân là binh tướng, hắn biết rõ áp lực và sự nguy hiểm mà Tống Nguyên mang đến trong giai đoạn này.

Tống Nguyên nói: "Ta là mệnh thần của triều đình, không tốt với nó thì có gì sai? Chẳng lẽ ta phải cung kính thuận theo bất cứ kẻ nào tự xưng là đế cơ thì mới đúng à?" 

Lý lẽ này cũng đúng.

"Ta không sợ, các ngươi có gì mà phải sợ?" Tống Nguyên thản nhiên nói: "Không phải là bằng phẳng trong sạch sao? Sao lại không dám để ta vào thành?"

Hồ tướng quân miệng vụng, may mà có người tới giải vây. 

"Nếu Tống đại nhân dám đến, điện hạ đương nhiên sẽ gặp."

Cửa thành được mở ra. Tri phủ Huỳnh Sa Đạo bước ra, nói, rồi giơ tay mời.

"Mời!" 

…...

"Tại sao điện hạ lại muốn gặp hắn?" Hồ tướng quân khẽ hỏi, nhìn Tống Nguyên đang chậm rãi đi trong thành: "Tên Tống Nguyên này đòi đánh giết điện hạ, bảo không gặp không tin, giờ lại một mình đến đây, sự khác thường tất định tác quái."

Tri phủ khẽ nói: "Nếu định tác quái, chỉ ngăn ở cửa thành cũng vô dụng. Thả vào thì có lẽ còn ngăn cản được. Đừng lo, điện hạ thì sợ cái gì chứ." 

…...

"Điện hạ... Các vị ấy, sợ nhất là danh bất chính, ngôn bất thuận."

Vương Liệt Dương phe phẩy chiếc quạt, nói. Thêm chữ các vị sau khi nói từ điện hạ nhằm để chỉ hai vị đế cơ không rõ thật giả, cũng chỉ các vị điện hạ từ cổ chí kim. 

Lúc Tống Nguyên vừa ra ngoài là ông ta đã biết, lúc này nghe được Tống Nguyên đã vào Huỳnh Sa Đạo, ông ta cũng không bất ngờ gì.

"Không cho hắn vào trong thành thì cũng không ngăn hắn được. So với xấu mặt trước bao nhiêu người, còn không bằng ở sau cánh cửa đóng kín. Chí ít là ở trong đó có nói gì thì lúc đi ra mọi người tự có cách nói khác nhau." Vương Liệt Dương nói.

"Tống Nguyên định làm gì?" Một quan viên hỏi: "Chuyện đã tới nước này, có thuyết phục hay uy hiếp Tiết Thanh cũng vô dụng, không còn đường quay lại nữa." 

Vương Liệt Dương nói: "Tống Nguyên sẽ không làm loại chuyện đó. Hắn đâu có ngốc. Đơn giản là cha con tình thâm, hoặc khóc lóc om sòm, kiểu giày xéo mình như thế nào thì giày xéo đối phương như thế."

Các quan viên lắc đầu, cảm khái.

"Vì đế cơ điện hạ, Tống Nguyên đúng là cúc cung tận tuỵ." Bọn họ nói. 

Vương Liệt Dương ừ một tiếng: "Như vậy cũng tốt, đế cơ điện hạ không thể bạc đãi trung thần như vậy được."

Tận trung với Bảo Chương đế cơ, làm ác với người trong thiên hạ. Người như vậy, với Tống Anh mà nói, giữ lại thì mang vết nhơ, giết thì lại càng thêm nhơ, không thể làm gì, thoát không được.

Nhắc tới đế cơ điện hạ, một quan chức phẩy quạt, nhớ tới điều gì đó. 

"Tính lộ trình, chắc đế cơ điện hạ sắp đến rồi nhỉ?" Hắn nói.

Vương Liệt Dương đếm ngón tay: "Cùng lắm mười ngày nữa sẽ tới. Chúng ta cũng nên xuất phát đi nghênh đón thôi. Còn Tống Nguyên, cứ để hắn gây loạn đi, dù sao kẻ đau đầu không phải chúng ta." Nói xong đứng dậy, cười: "Hai vị đế cơ điện hạ gặp mặt, không biết sẽ tự chứng nhận và chỉ chứng đối phương như thế nào, ta rất chờ mong."

…... 

Đường phố trong thành Huỳnh Sa Đạo vẫn như trước, dường như không bị ảnh hưởng gì từ việc vây thành. Cửa hàng mở bán, người đến người đi. Dân chúng tụ tập nói chuyện hoặc ngồi chơi trong tửu lâu trà tứ.

Tri phủ không theo Tống Nguyên vào thành, càng không phái binh lính tới hộ tống bảo vệ, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Tống Nguyên mặc áo vải, đi đường mà không ai chú ý. Thi thoảng có tiểu thương rao hàng gọi hắn, thấy hắn không phản ứng, cũng không để ý tới nữa. 

Tống Nguyên không thể hiện thân phận, cũng không nói gì trên đường, hờ hững bước đi tới chỗ nha môn tri phủ.

Quách Tử An dẫn Hoàng Cư quẹo vào ngõ nhỏ. Lúc giơ tay định gõ cửa thì cửa đã được mở ra. Tiểu Dung nhảy ra từ bên trong.

"Cư ca ca!" Cô bé vui mừng như điên, hô lên: "Thảo nào ta đột nhiên muốn ra mở cửa, hóa ra là ca tới đây." 

Quách Tử An nói: "Rõ ràng là ngươi dòm ra từ bên trong."

Tiểu Dung oán trách gọi một tiếng Tử An ca ca.

Hoàng Cư không có vẻ vui buồn khi gặp lại bạn cũ, mà nhìn Quách Tử An, nói: "Ngươi dẫn ta đến gặp con bé này?" 

Quách Tử An ừ một tiếng: "Các ngươi quen biết nhau, cũng nên gặp lại. Lúc trước ta không được khỏe..."

Hắn còn chưa nói xong, Hoàng Cư đã cắt ngang lời: "Ngươi nói dối."

Quách Tử An cau mày, nói: "Cái gì? Dối cái gì?" 

Hoàng Cư nói: "Vì sao ngươi lừa ta ra ngoài?"

Quách Tử An bật cười: "Ta lừa ngươi làm gì? Ta..."

Hoàng Cư xoay người, hai ba bước nhảy lên mái nhà, hai ba cái nhảy lên hạ xuống liền biến mất khỏi tầm mắt. 

Quách Tử An chỉ kịp mắng một tiếng, nhấc chân đuổi theo.

Mới được nói một câu mà đã bị bỏ lại, Tiểu Dung giơ tay gãi mũi, cười tới mắt cong cong: "Cư ca ca thật lợi hại." Không đuổi theo, cũng không lo lắng bất an, quay người đi vào như chưa có gì xảy ra, rồi đóng cửa lại.

…... 

Cửa phủ nha được mở ra. Binh lính quan sai đang gác ở đây làm như không thấy. Tống Nguyên cứ thế bước thẳng vào trong.

Đi qua chính sảnh, tới hậu viện. Tiết Thanh xuất hiện trước mặt.

Nữ nhi đó khoanh tay đứng ở hành lang, ánh mắt yên lặng, không nhìn ra ý cười hay phẫn nộ, cũng không nói gì, chỉ nhìn Tống Nguyên đi đến. 

"Ngươi có lời gì muốn nói?" Tống Nguyên nói.

Ví dụ như tại sao nàng lại muốn làm như vậy?

Tiết Thanh lắc đầu, nói: "Tống đại nhân, nếu ngươi làm ra chuyện này, chúng ta không có gì để nói." 

Đây là đang bày ra tư thế của đế cơ.

Tống Nguyên không phẫn nộ, không trào phúng, ánh mắt yên tĩnh, gật đầu nói: "Đúng vậy, không có gì để nói." Hắn đi lên bậc thang: "Vậy ngươi có gì muốn hỏi không?"

Ví dụ như tại sao hắn lại làm như vậy? 

Tiết Thanh lại lắc đầu, nói: "Tống đại nhân, ta đã mất trí nhớ chuyện trước kia, với hiện tại ta không có gì nghi vấn nên không có gì để hỏi."

Tống Nguyên dừng lại trước mặt nàng, gật đầu nói: "Ừm, ta cũng không có. Vậy đi chết đi." Bàn tay rũ trong tay áo vung lên, trong lòng bàn tay là bấc lửa đang cháy. Ánh lửa lóe lên, toàn bộ bàn tay đều bốc cháy...

Hắn đặt tay lên người. Phụp, ngọn lửa bốc lên, bao phủ toàn thân hắn. Đồng thời cả người hắn đều lao tới Tiết Thanh, kẻ chỉ cách có một bước chân ngắn ngủn. 

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc.

Hắn không tới để nói về quá khứ, hay hỏi hiện tại. Hắn tới để chết. Chết cùng người.

Ngọn lửa ngay gần, liếm qua chóp mũi. Cực nóng. Khói đặc bốc lên. Kèm theo cái mùi gay mũi. Nhưng chỉ như vậy. Dường như có một tấm lá chắn đã ngăn cách, lại như thời gian đã ngừng lại. Bên này Tống Nguyên là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mà Tiết Thanh thì ở bên kia. Chỉ một khoảng cách vô cùng ngắn nhưng không cách nào vượt qua được. 

"Ta biết." Tiết Thanh nói, lắc đầu: "Vậy ngươi đi đi."

Phịch, Tống Nguyên ngã xuống dưới cầu thang, lăn vào trong sân.

Tiết Thanh không bước tới, cũng không kêu lên, không có ý giết người, cũng không có ý cứu người. Nàng vẫn đứng trên hành lang, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn. 

"Ta không sợ ngươi chết." Nàng nói.