Đại Đế Cơ

Quyển 5 - Chương 120: Không thể




Tống Nguyên không thể chết ở chỗ này, nhất là trước mặt nàng!

Quách Tử An lao đi như điên trên đường phố, khiến đám người xôn xao.

"Làm sao vậy?" 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đám người trên phố nhìn người thanh niên đô con như nghé, kinh ngạc và khó hiểu.

Quách Tử An cáu giận không thôi. Tiết Thanh bảo hắn dẫn Hoàng Cư đi, không ngờ cái tên như tảng đá thoạt trông ngu xuẩn này lại nhạy bén đến vậy! 

Nếu hắn thấy Tống Nguyên, nhất định sẽ giết Tống Nguyên. Điều này chỉ mang phiền toái tới cho Tiết Thanh!

Tại sao cái việc nhỏ như vậy mà mình không làm được!

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Quách Tử An quát to, vượt sát qua người đang kéo một xe củi chất đầy. 

Xa phu kêu a a, tránh né không được. Xe lắc lư, đống củi chất cao như muốn đổ xuống...

Một bàn tay vươn tới, đẩy bờ vai gã. Phu xe lập tức đứng vững người lại. Dường như sức đẩy kia xuyên qua người mà ổn định chiếc xe.

"Cảm ơn, cảm ơn." Xa phu nói lời cảm ơn liên tục, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy ai bên người. 

Chuyện gì vậy? Gã ngạc nhiên quay đầu, trong tầm mắt là một bóng người màu xanh, cao thẳng như trúc. Dường như đang bước chậm, nhưng chỉ chớp mắt đã đi rất xa. Lại chớp mắt cái nữa, bóng người đã không thấy tăm hơi.

Xa phu chớp mắt mấy cái. Người bên đường đã xúm lại.

"Ngươi không sao chứ?" Mọi người hỏi han. 

"Không sao đâu." Xa phu nói, hỏi mọi người: "Các người có nhìn thấy người đỡ ta không?"

"Chỉ thấy người đụng vào ngươi, nào thấy ai đỡ đâu."

"Đừng tìm nữa, có khi là bắt trộm đó." 

Người trên đường che miệng cười loạn xạ, đều nói một ý, đó là chỉ thấy một người.

Hoa mắt nên nhìn nhầm à? Xa phu giơ tay đè vai mình. Kỳ quái, nhưng chắc là hoa mắt rồi, làm sao có người đi qua đường mà không ai phát hiện được.

Gã lắc đầu, không để ý tới nữa, kéo xe hô "nhường đường, nhường đường", tiếp tục kéo đi. 

......

Tống Nguyên chết ở Huỳnh Sa Đạo, chết ở chỗ nàng, hậu quả là gì Tiết Thanh đương nhiên biết rõ.

Nàng tự xưng là đế cơ thật, mà kẻ giả mạo là Tống Anh, thật ra là chỉ Tống Nguyên. Mọi ngọn nguồn thật giả đều ở Tống Nguyên. 

Hiện giờ còn chưa phân biệt thật giả, Tống Nguyên đã bị Tiết Thanh giết. Trong mắt người đời, đây là có tật giật mình, là phá hủy chứng cứ. Đúng vậy, trong mắt người đời, Tống Nguyên chết ở nơi này chính là bị Tiết Thanh giết chết.

Đây cũng là ý định của Tống Nguyên.

Nếu có thể giết chết Tiết Thanh thì đó là tốt nhất. Nếu không thể, hắn cũng không quan tâm. Chỉ cần hắn chết cũng được, chỉ cần hắn chết ở chỗ này. 

Phụ từ tử hiếu? Nói quá khứ nghĩ hiện tại? Tống Nguyên chưa từng có quyết định đó. Hắn đến để chết, nếu không thể vào để chết thì chết ở cổng thành.

Tiết Thanh biết dụng ý của hắn nên không ngăn cản hắn vào đây, càng không lục soát thân thể hắn.

"Ta không sợ ngươi chết." Nàng nói, nhìn Tống Nguyên lăn lộn trên đất: "Ta cũng không sợ đeo cái tiếng xấu giết ngươi." 

Ngọn lửa trên người Tống Nguyên bị dập tắt khi hắn ngã lăn xuống, giống như bị người vỗ cho tắt. Sự thay đổi thần kỳ ấy không khiến Tống Nguyên vui sướng, trái lại hắn rất phẫn nộ.

Y phục và tóc tai của hắn đã bị đốt trụi, trên khuôn mặt trên cánh tay đầy những tổn thương, tính mạng không sao, người lăn lộn gào thét dưới đất.

"Vậy ngươi còn cứu ta." 

"Ngươi sợ! Đồ lòng lang dạ sói này! Ngươi làm đế cơ vài năm liền cho mình là thật! Đừng có nằm mơ!"

"Mất trí nhớ cái gì chứ! Ngươi vốn là giả! Ngươi vốn định giết ta! Giết ta rồi, trên đời này không còn ai biết thân thế của ngươi nữa!"

Tiết Thanh cười, nói: "Ta không sợ ngươi chết, chỉ là đừng chết trước mặt ta. Trông thế này cứ giống ta giết ngươi, ta lại chẳng được trả công." Nói tới đây thì dừng lại: "Không đúng, quả nhân lại chẳng lấy tiền." 

Tống Nguyên đã gắng gượng đứng lên, khuôn mặt bị ngọn lửa liếm qua trông rất dữ tợn.

"Vì sao ngươi không chết? Vì sao ngươi không chết đi!" Hắn quát, đau đớn, phẫn nộ và điên cuồng: "Ngươi chết rồi, mọi chuyện đều kết thúc! Vì sao ngươi không chết đi!"

Tiếng la vang khắp sân nhưng không ai tiến vào. Toàn bộ phủ nha yên tĩnh như không có người. 

Tiết Thanh nói: "Bởi vì ta không nên chết."

Không phải là không muốn chết, mà là không nên chết. Đã đến lúc này rồi, nó còn bày ra cái tư thế chân long thiên tử. Tống Nguyên phẫn nộ gầm lên, nhào tới.

Tiết Thanh nhấc chân lui ra sau một bước: "Ta né tránh trước, ngươi cứ từ từ mà chết." 

Vừa nói xong lời này, nàng dừng chân lại, mày cũng nhăn lại. Cùng lúc đó, bịch, một tảng đá lớn như đập tới từ trên nóc nhà, đánh thẳng tới người Tống Nguyên đang lao tới kia.

Tống Nguyên lăn ra đất, da thịt bị cháy bong ra. Bịch, Hoàng Cư đã rơi xuống trước mặt Tống Nguyên.

Khuôn mặt Tống Nguyên be bét máu, vì va đụng quá mạnh mà cả người cuộn lại. Hoàng Cư không nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không tức giận mắng mỏ. 

Hắn không cần hỏi, không cần nói. Hắn chỉ cần biết đây là Tống Nguyên, biết kẻ này phải chết trong tay mình, vậy là đủ rồi.

"Hoàng Cư!" Tiết Thanh hô lên.

Không ai có thể ngăn cản hắn. Hoàng Cư giơ nắm tay lên, nện xuống. 

Xoẹt, như kéo cắt qua quần áo, lại giống như tay mềm xé rách chiếc quạt. Hoàng Cư, kẻ vốn như tảng đá, lại như cành liễu tháng ba bị người bẻ gẫy từ giữa. Nhưng hắn không gãy.

Thắt lưng hắn bị Tiết Thanh cầm, theo Tiết Thanh hạ xuống đất mà hạ.

Bịch bịch, Hoàng Cư quỳ xuống đất, tóc tai tán loạn, người nghiêng một nửa. Máu lập tức trào ra, nhuộm ướt y phục mùa hè. 

Hắn nhìn phía trước. Trong tầm mắt mơ hồ bởi máu hắn thấy một người đứng bên người Tống Nguyên hệt như cây gậy trúc. Một tia ý thức cuối cùng tan đi, ngã quỵ.

"May quá, may quá, không bị chém thành hai khúc." Tiết Thanh nói, ngẩng đầu nhìn người tới: "Quý Trọng?"

Dưới ánh mặt trời, người trẻ tuổi này cũng giống một cái bóng, nhìn không rõ. Hắn nhìn nàng, sắc mặt đờ đẫn, tay nắm một thanh trường kiếm, không nói tiếng nào, vung lên đâm tới Tiết Thanh. 

Tiết Thanh không hề động. Ngay khi trường kiếm của Quý Trọng tới gần, người lập tức đổ ra sau, giơ một chân đụng vào bàn chân đá tới của Quý Trọng.

Phụp, một tiếng trầm đục vang lên. Không khí trong viện ngưng lại, rồi nổ tung. Hoàng Cư và Tống Nguyên đã ngất đi trong sân lăn lộn. Cổ thụ sum sê lung lay. Mái ngói vang lên những tiếng rầm rầm.

Sát khí thật sự của Quý Trọng không phải là vung kiếm, mà là bàn chân. 

Tiết Thanh đổ người ra sau không phải né tránh, mà là xuất kích.

Bịch, hơi nổ tản đi. Quý Trọng hạ xuống đất, hai chân giẫm nát mặt đất, tạo nên vết lõm.

Tiết Thanh ở phía sau hắn, ổn định thân hình. 

"Ngươi lợi hại hơn Phụ Tá Đắc Lực." Nàng nói, sắc mặt nghiêm túc.

Nói xong thì vung tay, một cây gậy sắt đâm tới Quý Trọng.

Đinh. Trường kiếm của Quý Trọng đánh lên gậy sắt. Trường kiếm gấp khúc lại, như sắp gãy tới nơi. Hắn lướt người ra sau. Lại đinh một tiếng, trường kiếm không nghênh đón nữa, mà chống xuống đất, người lật lên mái nhà. 

Định chạy!

Tiết Thanh theo sát phía sau.

Quách Tử An vừa mới xông tới, thấy hai bóng người trên nóc nhà. Vị tri phủ đứng cạnh hắn cũng thay đổi sắc mặt. 

Lúc trước nói một mình Tống Nguyên thì không cần để ý, cứ vờ như không biết là được. Nhưng giờ lại thêm một người nữa...

"Bắt thích khách!" Tri phủ hô lên.

Quách Tử An không nhìn Tiết Thanh nữa. Với cuộc đối chiến của Tiết Thanh, hắn không giúp gì được. Hắn đi tới gần Hoàng Cư và Tống Nguyên, thò tay trước mũi dò hơi thở. 

"Vẫn còn cứu được." Hắn hô, quay ra nhìn tri phủ: "Hai người bọn họ, không ai được chết!"

Sân trở nên hỗn loạn. Người gọi đại phu, kẻ giơ binh khí chạy ra ngoài đuổi theo. Tiếng bắt thích khách ồn ào khắp phủ nha truyền ra ngoài đường cái.

...... 

Quý Trọng lăn lộn trên mái nhà. Tiếng xé gió sau lưng đuổi theo như bóng, làm thế nào cũng không thoát được.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy nữ nhân kia tay cầm gậy sắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, sau đó giơ tay lên.

Một tiếng kèn hiệu chói tai đột nhiên truyền tới từ giữa không trung. 

Tiết Thanh khựng tay lại. Cây sắt bay ra đánh bay trường kiếm trong tay Quý Trọng, phát ra một tiếng đinh. Quý Trọng ngã xuống đất. Máu chảy ra từ khóe miệng hắn.

Tiết Thanh nhìn về phía không trung. Đứng trên nóc nhà cao cao, dường như nghe được tiếng sấm đì đùng cuồn cuộn.

"Tống Anh định làm gì?" Nàng cúi đầu nhìn Quý Trọng. 

Quý Trọng lau khóe miệng, đờ đẫn nói: "Các ngươi đều phải chết."

......

Tiếng vó ngựa truyền tới như tiếng sấm. Mặt đất rung chuyển, làm người ta đứng không vững. 

Vương Liệt Dương đi ra khỏi thôn làng. Mười mấy vị quan viên tới nghênh đón, sắc mặt trắng bệnh.

"Tướng gia, tướng gia, đúng là đại quân của đế cơ điện hạ. Bọn ta báo thân phận nhưng bọn họ không ngừng lại, cũng không cho bọn ta tới gần." Một người hô lên, nắm chặt lấy tay áo của Vương Liệt Dương: "Bọn họ nói, muốn trừ gian diệt ác. Muốn cứu Tống Nguyên Tống đại nhân đang bị hại."

"Tướng gia, nàng ta muốn giết cả chúng ta nữa." Một vị quan viên khác run rẩy nói. 

"Nàng ta dám!" Vương Liệt Dương quát, vẻ mặt không thể tin tưởng, ánh mắt kia còn ánh lên vẻ sợ hãi: "Nàng ta sao dám!"

......

Gió mùa hè cuốn cờ xí dày đặc lên, cũng gợi lên khăn che mặt của nữ tử ngồi yên trong đám binh mã như mây kia. 

Tống Anh nhìn phía trước, dường như có thể nhìn thấy được tòa thành trì kia, ánh mắt yên tĩnh.

"Quả nhân không sợ các ngươi chết." Nàng nói.