Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 90: Rượu thiên Đao Tử




Thương khách Thổ Phiên? Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp theo cười nói:

- Loại chuyện này, Quát huynh ngươi làm chủ là được, ta không tham dự chuyện kinh doanh hàng ngày của tửu phường.

- A, này…

Trong thần sắc hàm hậu của Dương Quát lộ ra một tia khôn khéo, hắn cúi đầu nói:

- Người Thổ Phiên mấy năm nay luôn tập kích quấy rối ranh giới Đại Đường ta, vài phủ huyện ở Kiếm Nam Đạo này gần Thổ Phiên, nhiều lần bị mã tặc và cường đạo Thổ Phiên tập kích quấy rối. Năm trước, quan quân còn ở ngoài châu cùng người Thổ Phiên đánh một trận. Cho nên, ta lo nếu chúng ta bán rượu cho người Thổ Phiên, sẽ khiến cho quan phủ bất mãn.

Tiêu Duệ ồ một tiếng, sửa sang một chút ký ức của mình.

Những năm 30 thế kỷ thứ 7 sau công nguyên, Tùng Tán Kiền Bố là một vương triều cường thịnh thống trị Thổ Phiên sau khi thống nhất, mà “Thiên Khả Hãn” Đường Thái Tông vua của Đường triều đối diện cũng đang trong thời kỳ cường thịnh uy chấn trong nước. Hai vị vua lớn có tài mưu lược kiệt xuất tại vị, Đường Phiên lấy quan hệ hòa hảo làm cơ sở, cùng hôn nhân của Văn Thành công chúa đạt được phát triển nhanh chóng. Nhưng là, sau khi Đường Thái Tông và Tùng Tán Kiền Bố mất, từ đầu năm Vĩnh Huy đến đầu năm Trường Khánh trong 170 năm, hai vương triều lớn lại lấy tranh đấu làm chủ. Ngoại trừ biên giới thường xuyên xung đột, tranh đấu chủ yếu tập trung ở Thổ Dục Hồn, An Tây tứ trấn của Tây Vực, Nam Chiếu và Hà Lũng. Kiếm Nam Đạo cũng là một phần chiến trường tranh đấu của Thổ Phiên và Đường triều.

Nói tóm lại, quan hệ tổng thể của Đường triều và Thổ Phiên trước mắt là “Hữu hảo”, nhưng chiến tranh và xung đột nhỏ ở các khu vực diễn ra không ngừng.

Tiêu Duệ trầm ngâm một hồi, nói:

- Thương nhân đất Thục có thể cùng người Thổ Phiên thông thương? Quan phủ có từng hạ lệnh không được cùng Thổ Phiên thông thương hay không?

- Như vậy thì không có. Quan phủ nghiêm cấm bán ra ngoài chính là lương thực và thiết khí, những cái khác là không hạn chế. Trong thành Ích Châu này cũng có không ít thương khách Thổ Phiên, từ Ích Châu buôn bán tơ lụa và lá trà của Đại Đường ta mang về Thổ Phiên, cho các quý tộc Thổ Phiên hưởng dụng. Cũng đem da thú và ngân khí của Thổ Phiên tới Ích Châu bán.

Dương Quát trả lời.

- Một khi đã như vậy, còn lo lắng cái gì?

Tiêu Duệ khoát tay áo.

- Số lượng hắn cần quá lớn.

Dương Quát do dự một chút:

- Bán một ít rượu cho người Thổ Phiên không sao cả, Kiếm Nam Xuân cũng làm như vậy, nhưng mỗi tháng cần 3000 bình, số lượng này quá mức khổng lồ…

Tiêu Duệ trầm ngâm một hồi, rất nhanh liền hiểu được, người Thổ Phiên này tại sao lại không tiếc giá cao tới mua một lượng lớn Ngũ Lương Ngọc Dịch. Ngũ Lương Ngọc Dịch cũng tốt, Thanh Hương Ngọc Dịch cũng thế, trừ bỏ khẩu vị và phẩm chất cực phẩm ra, còn có một đặc thù lớn nhất, đó là rấtmãnh liệt, hơn nữa còn là loại rượu mạnh dùng toàn lương thực để làm. Thứ này đối với người Thổ Phiên thô lỗ mà nói, không thể nghi ngờ đó là một loại hấp dẫn cực lớn.

Tiêu Duệ gật đầu:

- Trước không vội đáp ứng hắn, cứ kéo dài vài ngày, ta còn muốn suy nghĩ.

****************************

Nói thật, Tiêu Duệ không cam lòng bán Ngũ Lương Ngọc Dịch bậc rượu ngon cực phẩm này cho người Thổ Phiên. Uống rượu cần thưởng thức, loại rượu ngon giống như Ngũ Lương Ngọc Dịch này, người Thổ Phiên dã man ngang ngược làm sao có thể phẩm? Làm người Thổ Phiên uống Ngũ Lương Ngọc Dịch, đơn thuần là làm nhục rượu ngon.

Trong lòng Tiêu Duệ rất nhanh liền khẽ động: người Thổ Phiên thích chẳng qua là rượu mạnh mà thôi, về phẩn khẩu vị và phẩm chất là vấn đề tiếp theo. Một khi đã như vậy, vì cái gì không chuyên môn ủ một loại rượu mạnh chế biến qua loa bán cho người Thổ Phiên? Uống rượu mạnh sẽ nghiện, một khi làm cho người Thổ Phiên quen uống rượu mạnh của mình, rốt cuộc không bỏ được rượu mạnh của mình, tửu phường Tửu Đồ chẳng phải sẽ kiếm một khoản tiền lớn từ người Thổ Phiên?

Tiêu Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được, bắt đầu cân nhắc.

Dựa theo kỹ thuật chưng cất trước mắt, có thể cho ra một loại rượu mạnh từ 35 độ trở lên và dưới 40 độ, nhưng phí tổn dường như hơi cao, hơn nữa công nghệ ủ cũng phức tạp một chút. Như vậy, có thể hay không —— trước mắt Tiêu Duệ sáng ngời, đột nhiên nhớ tới loại rượu xái giá rẻ lưu hành trên thị trường.

Tên lúc đầu của rượu xái, kỳ thật gọi rượu trắng. Đem nguyên liệu án theo tỷ lệ nhất định sau khi nghiền thì thêm nước, hấp chín, lại cho thêm men rượu vào, trộn đều sau đó lên men, bình thường 5 ngày sau sẽ chưng cất ra rượu, đây là nồi thứ nhất. Sau khi có rượu, lấy nguyên liệu trong chõ ra, trải qua sân phơi, làm lạnh những nguyên liệu này, tán ra, sau đó cho thêm một chút nguyên liệu mới và men rượu, sau khi quấy đều lại mang đi lên men. 5 ngày sau lại lấy ra dùng để chưng cất nồi rượu thứ hai, rượu lúc này chảy ra mới chân chính là “Rượu xái”.

Đương nhiên, “Rượu xái” Tiêu Duệ muốn ủ và rượu xái kiếp trước không thể coi như nhau. Thứ nhất, không có khả năng đạt tới nồng độ cồn cao như vậy, thứ hai cũng vô pháp cam đoan phẩm chất. Hắn muốn làm, chẳng qua chỉ là một loại rượu có nồng độ cao hơn so với Ngũ Lương Ngọc Dịch và Thanh Hương Ngọc Dịch, thậm chí còn cao hơn một chút so với Tiêu tửu do Lạc Dương tửu phường sản xuất, không nói nghiên cứu rượu được đánh giá là rượu mạnh, nói cách khác, chính là loại rượu mạnh có hàm lượng cồn không nặng.

Bởi vì điều này có thể giảm nhẹ lượng vốn, có thể giảm bớt nội dung kỹ thuật dễ dàng cho việc chế biến một lượng lớn.

Muốn làm vậy thì làm, Tiêu Duệ liền chạy tới tửu phường ngay nửa đêm, mang theo vài người thợ rượu tới.

Nhìn hắn dùng cặn và bã rượu còn thừa sau khi ủ Ngũ Lương Ngọc Dịch chưng nấu lại một lần, lại cho thêm gấp đôi men rượu tiến hành lên men, Dương Quát kinh ngạc hỏi:

- Tử Trường, ngươi này…

Tiêu Duệ mỉm cười. Nhưng tới 3 ngày sau, làm cho Dương Quát và nhóm thợ rượu cảm thấy khó tin chính là, không ngờ Tiêu Duệ lấy lúa mì và gạo làm nguyên liệu chính, còn trộn thêm một lượng lớn phụ liệu —— nào là các loại rơm rạ, hạt gạo, trấu lúa mì và cám, trộn lại với nhau rồi chưng nấu sau đó tiếp tục lên men.

Trời ạ, Dương Quát và nhóm thợ rượu nếu không biết Tiêu Duệ là kỳ tài làm rượu, tửu đồ đại danh đỉnh đỉnh, không chừng sẽ cho rằng Tiêu Duệ điên rồi —— thiên hạ này, nơi nào dùng vật liệu còn thử của lương thực để làm rượu? Còn có, số lượng men rượu cho thêm vào cũng thái quá đi? Dương Quát rất khó tưởng tượng, rượu làm từ một đống hỗn độn này, cuối cùng sẽ là loại hương vị gì?

Kỳ thật, Dương Quát và nhóm thợ rượu cũng không có chú ý một chi tiết: thời gian chưng nấu trước khi lên men lần thứ hai rất dài, có thể nói là gấp hai lần thời gian chưng nấu của Ngũ Lương Ngọc Dịch. Hơn nữa, Tiêu Duệ phân phó thợ rượu làm cho lửa trong lò mạnh khác thường, nguyên liệu trong chõ hầu như bị chưng nấu thành một nồi chất nhờn.

Tiếp theo là mười ngày lên men thật lâu. Trong mắt Dương Quát, hành động của Tiêu Duệ càng ngày càng hoang đường, không ngờ hắn sai người đào một cái hố to trên mặt đất, sau đó chôn sâu hũ bịt kín dùng để lên men trong đó.

Đối với Tiêu Duệ mà nói, chuyện làm ẩu để chế loại rượu mạnh giá rẻ này không đáng nói, xác xuất thành công có thể nói là một trăm phần trăm, không cần lo lắng. Thời gian mười ngày trôi qua, đào hũ rượu được chôn ra, bắt đầu chưng cất. Không sử dụng lửa nhỏ giống như chưng cất Ngũ Lương ngọc Dịch, lần này Tiêu Duệ sắp đặt thợ rượu áp dụng lửa mạnh, lửa cháy hừng hực, trong nồi chưng cất phát ra tiếng sôi vang lên gần như tiếng sấm, một mùi rượu đậm đặc hơi sặc mũi bốc lên, tràn ngập toàn bộ sân của tửu phường.

Dung dịch rượu màu trắng có vẩn đục rõ ràng, mùi rượu mãnh liệt khiến người ta ngửi thấy phải che mũi, Dương Quát trợn mắt há mồm, thật cẩn thận thử qua một ngụm, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng như sung huyết, lắc đầu liên tục:

- Tử Trường, đây là loại rượu nào a, nuốt vào trong bụng giống như ngọn lửa thiêu cháy, nóng bỏng mà đau nhức.

- Vị nồng cực mạnh, vào miệng như lưỡi dao bị nung đỏ, nuốt vào bụng giống như ngọn lửa nóng bỏng.

Tiêu Duệ đắc ý cười ha ha:

- Quát huynh gọi nó Thiêu Đao Tử đi. Ngươi đi tìm người Thổ Phiên kia đên, tửu phường Tửu Đồ ngày sau chuyên cung cấp Thiêu Đao Tử cho người Thổ Phiên. Về phần giá cả, không cần rất cao.

Tiêu Duệ cười thầm trong lòng, “Phí tổn quá thấp, chế biến cẩu thả, cũng chỉ có người Hồ không chê. Giá cả đương nhiên không thể rất cao, giá rất cao, người Thổ Phiên bình thường cũng không uống nổi —— coi như lợi ít mà tiêu thụ mạnh đi, trước cho người Thổ Phiên một ít lợi ích.”