Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 91: Trên hỉ yến




Tiêu Duệ làm ra “Thiêu Đao Tử” căn bản là chuyện ngẫu nhiên. Loại rượu này Tiêu Duệ xem ra căn bản không có thứ hạng, đương nhiên không thể so sánh với rượu Thiêu Đao Tử ở một địa phương vùng Liêu Đông kiếp trước. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Duệ, người Thổ Phiên càng thích nhập khẩu loại rượu Thiêu Đao Tử giống như liệt hỏa đốt người, hơn nữa, giá cả Thiêu Đao Tử rẻ, một vò bán 100 tiền, thương khách Thổ Phiên cực kỳ khen ngợi lập tức đặt hàng 1000 đàn, chỉ chờ lấy hàng để về Thổ Phiên tiêu thụ.

Không chỉ là Thổ Phiên, ngay khi cố ý vô tình truyền ra ngoài, thương khách Thổ Phiên cực kỳ khen ngợi, vài người Hồ cùng với người Đại Thực đến từ Tây Vực biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt đối với Thiêu Đao Tử. Từ tửu phường Tửu Đồ mua một vò về nếm thử để đánh giá, mỗi người đều hô to quá đã, cũng hướng tới tửu phường Tửu Đồ trả tiền đặt cọc, ký kết đơn đặt hàng.

Dương Quát khó tin nhìn một chồng “Đơn đặt hàng” bày trên bàn, nửa ngày cũng không nói nên lời. Hắn thật không ngờ, loại “Lạm rượu” này không ngờ được người Hồ hoan nghênh như vậy ―― thời gian ngắn ngủi vài ngày, trời ạ, lại có đặt hàng số lượng mấy ngàn đàn!





Dương mẫu và Dương Tam Tỷ ở lại trong trạch viện, sáng sớm liền bày ra yến hội phong phú. Dương mẫu muốn thu Dương Quát làm con nuôi, toàn bộ tộc nhân của Dương gia ở Ích Châu đều đến chúc mừng.

Tiêu Duệ vẫn một thân thanh sam kia, thần sắc thản nhiên nắm tay thiếu nữ Ngọc Hoàn từ ngoài cửa đi vào. Thiếu nữ vì tham gia hỉ yến mừng Dương mẫu thu dưỡng Dương Quát, cố ý mặc quần áo tơ tằm váy gấm lộng lẫy, khuôn mặt kiều diễm thoa một tầng son phấn mỏng, trên cổ mang một vòng trân châu rực rỡ chói mắt, cả người nhìn qua trang nhã đoan trang, xinh đẹp không gì sánh được. Vừa cùng Tiêu Duệ bước vào trong viện, khiến cho người trong Dương gia tộc ai nấy cũng đều phải than thở.

Tiêu Duệ hiện giờ là đại quý nhân của Dương gia, rất nhiều người trong Dương gia làm việc ở tửu phường Tửu Đồ, trong kính ý khó tránh khỏi có vài phần sợ hãi đối với thiếu niên lang vừa là thân thích vừa là ông chủ lớn sau màn này. Thiếu nữ cùng người thân của mình hàn huyên, đột nhiên thấy một phụ nữ quần áo cũ nát rối bời, dắt hai bé gái, phía sau còn một bé trai khoảng 10 tuổi đi theo, sợ hãi rụt rè đứng ở cửa nhìn về phía bên này.

Thấy đúng là vợ con Dương Chiêu, thiếu nữ thầm than trong lòng, dương tay hô:

- Chị dâu Tôn thị, mời tiến tới đây.

Tôn thị mang theo ba đứa con Dương Chiêu, cúi đầu vội vàng đi đến, không nhìn ánh mắt khinh miệt từ mọi người trong Dương thị bên cạnh. Tôn thị khom người khẽ chào thiếu nữ và Tiêu Duệ:

- Ngọc Hoàn muội muội, Tiêu cô gia, Tôn thị đến là để nói lời cảm tạ, xong rồi sẽ lập tức đi ngay.

Ba đứa trẻ của Tôn thị nhìn từng bàn thực vật phong phú trong viện, đều nuốt nước miếng kín đáo. Bé trai hơi lớn một chút kia, lại nhìn chằm chằm một bàn điểm tâm bên cạnh, nước miếng chảy xuống từ bên mép dơ bẩn.

Thiếu nữ thở dài một tiếng, thuận tay lấy một mâm trái cây điểm tâm từ trên bàn, cúi người chia cho ba đứa nhỏ, dịu dàng nói:

- Bọn nhỏ, các ngươi muốn ăn gì thì ăn, đây là ở trong nhà mình, cô cho các ngươi lấy!

Ba đứa bé hẳn là cực kỳ đói, cánh tay đen sì đón lấy điểm tâm và trái cây, cũng không biết nói lời cảm ơn, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất nuốt ngấu nghiến. Thấy tình cảnh bi thảm của mẹ con ba người, Tiêu Duệ cũng thở dài một tiếng, trong lòng càng oán giận và chán ghét Dương Chiêu thêm vài phần.

Dương Tam Tỷ từ một bên đi tới, vẻ mặt quyến rũ có thể nặn ra nước, ngực căng mông nở, mỗi bước đi đều dao động uốn éo, nhiệt tình câu người nói không nên lời. Đầu tiên theo bản năng nào dùng ánh mắt câu người liếc Tiêu Duệ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài, cúi người xuống, khẽ vuốt cái đấu dơ bẩn của ba đứa bé, ngẩng đầu nói với Tôn thị:

- Chị dâu Tôn thị, về sau khi nào không có cơm ăn thì hãy đến nhà ta, chúng ta không thể để cho đứa nhỏ bị đói phải không?

Tôn thị khó khăn lau nước mắt, nghẹn ngào gật gật đầu.

Dương Tam Tỷ đem mẹ con ba người thu xếp trên một bàn cùng với Dương mẫu, mình và Tiêu Duệ cùng với Ngọc Hoàn. Dương mẫu đứng dậy nói vài lời dạo đầu, Dương Quát quỳ xuống trước mặt mọi người hướng tới Dương mẫu quỳ xuống dập đầu ba cái, thân thiết gọi một tiếng mẫu thân, yến tiệc nhận con này liền tuyên bố bắt đầu. Các tộc nhân Dương gia vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vừa ngẫu nhiên dùng ánh mắt kính sợ liếc nhìn Tiêu Duệ cách đó không xa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh truyền đến.

Dương Quát vội vàng đi mở cửa, đã thấy Dương Chiêu toàn thân mùi rượu mặc một thần áo bào mới tinh đứng ngoài cửa, đĩnh đạc nói:

- Như thế nào, lão đệ ngươi hiện giờ phát đạt, thì không thừa nhận Tam ca ta? Hỉ yến của Dương gia, vì cái gì không mời ta!

Dương Quát nhíu mày, vừa muốn nói gì, đã thấy Dương Chiêu từ bên người hắn xong vào.

Dương Chiêu vênh váo tự đắc bước đi thong thả, vung tay áo bào mới tinh, giống như con gà trống trưởng thành giành ăn đứng trong viện quét một vòng trên người tộc nhân của mình, cười rộ lên:

- Thím, chúc mừng, việc vui như vậy thế nào Dương Chiêu cũng phải đến chúc mừng.

Leng keng! Dương Chiêu ném một quán tiền từ ống tay áo, quán tiền sáng loáng lăn trên mặt đất.

- Dạ, thím, đây là hạ lễ Dương Chiêu tặng người, Một quán tiến!

Dương Chiêu vương cổ, cười ha ha, phun ra vài hớp mùi rượu tanh tưởi đến dọa người.

Người Dương thị trong viện ngạc nhiên xem một đống tiền đồng trên mặt đất, lại nhìn Dương Chiêu một thân trang phục mới tinh này, trong lòng đều âm thầm mắng vài tiếng:

- Tên khốn này thật sự phát đạt sao?

Sắc mặt Tiêu Duệ thảm nhiên, thờ ơ lạnh nhạt. Dương Quát trong cơn giận dữ, xoay người đẩy Dương Chiêu một cái, trách mắng:

- Ngươi ít đến khoe khang, cút đi! Nơi này không chào đón ngươi!

Dương Chiêu lảo đảo lùi hai bước, nhổ mấy bãi nước bọt về phía Dương Quát:

- Ngươi kiêu ngạo cái gì? Ngươi không phải làm chó săn cho người khác, mới có ngày hôm nay? Có phải hay không hả, đại chưởng quỹ tửu phường! Hừ, lão tử cũng nói cho ngươi biết, đừng có mắt chó nhìn người thấp, lão tử từ giờ trở đi, cũng phát đạt!

Dương Chiêu liếc mắt, thấy vợ mình và ba đứa con đang cúi đầu ngồi ăn ở kia, đột nhiên vọt lại, hét lớn:

- Xú bà nương, tao hóa mục nát, chạy đến tơi nào làm mất mặt đến đấy. Mau cút về nhà nấu cơm cho lão tử!

Khi nói chuyện, Dương Chiêu còn kéo Tôn thị lên. Sắc mặt Tôn thị trắng bệnh, run rẩy lùi về phía sau. Phía sau, ba đứa con của nàng, nhất là đứa con trai đột nhiên chắn trước mặt nàng, trong tay nắm một mâm đầy trái cây, trong mắt bắn ra cừu hận thấu xương, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Chiêu.

- Tiểu súc sinh, muốn làm gì?

Dương Chiêu mắng một câu, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, đứa con Tôn thị cũng là đứa con hắn, đột nhiên giống như con nghé con đánh tới, cái mâm trong tay hung hăng đánh lên đầu Dương Chiêu.

Xoảng một tiếng, mâm trái cây nện lên đầu Dương Chiêu vỡ thành vài đoạn. Dương Chiêu bị đau vừa muốn vung tay dạy dỗ con của mình, đã thấy đứa trẻ kia điên cuồng muốn xong lên, vừa cắn xé vừa tay đấm chân đá, trong miệng còn phát ra tiếng gào thét thầm thấp như dã thú.





Thị vệ lãnh khốc Vệ Giáo bên người không biết từ nơi nào xong ra, hắn thuận tay nâng tay Dương Chiêu một cước liền đá bay ra ngoài. Tiêu Duệ ghê tởm liếc nhìn Dương Chiêu kêu gào thảm thiết quỳ rạp trên mặt đất một cái, khoát tay áo. Vệ Giáo cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút bội kiếm của mình ra, điềm nhiên nói:

- Ta đếm đến mười, ngươi lập tức cút ra khỏi nhà này cho ta, chậm một tiếng ta liền chặt đứt một cánh tay của ngươi.

- Một, hai…

Vệ Giáo mới âm trầm đếm hai tiếng, tiếng thứ ba còn chưa có nói ra, Dương Chiêu đã luốn cuống tay chân bò lên từ mặt đất, chật vật chạy trốn. Trước khi ra cửa, mới quẳng xuống một câu nói độc hoảng sợ mà đi.