Đại Minh Vương Hầu

Chương 170: Quân thần định sách (Hạ)




Dịch giả: Hùng Bá

Chu Doãn Văn không nói gì nhìn Tiêu Phàm...

- Tiêu thị độc, chúng ta nên làm gì để không tổn hại tới trẫm?

Tự nhận chính sách hoàn mỹ không tỳ vết, lại bị Tiêu Phàm như xối chậu nước lạnh vào mình, Chu Doãn Văn rùng mình, bao nhiêu nhiệt tình bay hơi mất tiêu... 

Tiêu Phàm nói:

- Nói thẳng ra người có thể nhớ kỹ sao? Chuyện này thần không chỉ nói qua một lần, tước phiên là đại sự, làm như người không mất nước mới lạ. 

Chu Doãn Văn vẫn còn có chút không nỡ:

- Nhưng... Hoàng tiên sinh nói, hắn nói chủ trương của hắn là chính xác a.

- Hoàng tiên sinh là Jesus hay là Hùng Bá ca a? Tin hắn có thể trường sinh bất lão sao? Đầu óc cổ hũ của hắn thì nghĩ ra được điều gì, tin hắn người chắc chắn xong đời. 

Tiêu Phàm tức giận nói. 

Chu Doãn Văn bị Tiêu Phàm tức giận doạ sợ, bất giác lui về sau, sợ bị Tiêu Phàm cho một táng. 

Tiêu Phàm nhìn hắn co rúm lại, tức giận tan biến, gia hoả này sao làm Hoàng đế đây? 

Tiêu Phàm, ấm giọng nói:

- Bệ hạ, đừng tin Hoàng tiên sinh, tin ta đi, tin ta mới có thể trường sinh a...

Chu Doãn Văn: "......"

......

......

- Trước khó rồi sau mới dễ, đó mới là căn bản của tước phiên!

Tiêu Phàm hào hùng nói:

- Phiên trấn Đại Minh ta chủ yếu tập trung phía tây và phía bắc, phía nam toàn phiên nhỏ yếu. Tước tiểu phiên trước chỉ là đánh rắn động cỏ, khiến nhóm đại phiên phản ứng kịch liệt, đó là chắc chắn... 

Chu Doãn Văn nhu nhược nói:

- Nhưng... Hoàng tiên sinh nói, đồng thời với tước tiểu phiên là ban ân với đại phiên, như thế có thể trấn an họ. Đợi họ có phản ứng thì triều đình đã hoàn thành tước tiểu phiên, lại triệu tập đại quân, bức họ giao binh quyền, lúc đó tất đại công cáo thành... 

Tiêu Phàm lắc đầu than thở, một lão cổ hủ dạy ra một tiểu cổ hủ, cả triều đình, thiên hạ cũng xong đời. Sai lầm lớn nhất đời Chu Nguyên Chương là mời Hoàng Trừng làm lão sư cho Chu Doãn Văn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm vô lực hỏi:

- Bệ hạ, Hoàng tiên sinh là tính thế nào?

- Hoàng tiên sinh nói, tiểu phiên thực lực nhỏ yếu, triều đình muốn bắt bọn họ căn bản không cần phái binh, trực tiếp phái Cẩm Y vệ kê biên tài sản là được. Hắn nói Chu vương trấn mở ra, binh lực cực ít, Hà Nam lại là Bắc Bình yếu địa, cho nên đầu tiên phải động thủ với Chu vương, sau đó theo thứ tự giải quyết Đại vương, Dân vương, Tương vương, Tề vương...

Chu Doãn Văn nhìn vào Tiêu Phàm dần dần nhíu mày, không khỏi càng nói càng cẩn thận, càng nói càng chột dạ, nói xong lời cuối cùng gần như câm miệng luôn.

Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn vào Chu Doãn Văn, thở dài, nói:

- Bệ hạ, người cảm thấy làm như vậy Yến Vương, Ninh vương họ còn không rõ dụng ý của triều đình sao?

- ... Hoàng tiên sinh nói, đối với Yến Vương Ninh vương thi ân, có thể mê hoặc bọn họ...

Chu Doãn Văn chột dạ nhếch miệng, hắc hắc cười khan vài tiếng.

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nói:

- Bệ hạ, thần có câu không nên hỏi, trước khi tiên đề băng hà đã nhắc gì đến việc tước phiên? 

Chu Doãn Văn rùng mình, nghiêm nghị nói:

- Tiên đế nói, tước phiên là đại sự, không thể nóng vội, càng không thể tin đám người Hoàng Trừng, người nói Hoàng Trừng là ánh mắt thư sinh, theo lời hắn là khi quốc khi quân, gây hại giang sơn xã tắc... 

Tiêu Phàm thở ra một hơi, hoàn hảo, Chu Nguyên Chương trước khi chết không có hồ đồ, đối với Hoàng Trừng và đám Thanh Lưu đại thần này vẫn còn rất thanh tỉnh. 

Tiêu Phàm nhìn Chu Doãn Văn thật sâu, nói:

- Thần cùng nhận thức với tiên đế. Bệ hạ, tước phiên là đại sự, rút giây động rừng như lời Hoàng Trừng nói có thể khiến đại phiên hợp binh tạo phản. Quyền lực có ma lực vô cùng, không ai nỡ giao ra. Cho nên khiến họ cảnh giác tất sinh tâm tạo phản, từ chỗ muốn bảo vệ những thứ họ đang có sinh lòng muốn nhiều hơn.

- Yến ninh hai vương đều hổ lang chi tâm, Hoàng Trừng vừa tước tiểu phiên vừa trấn an đại phiên, hắn cho rằng họ đều là kẻ ngốc sao? Trấn an họ là triều đình sẽ bỏ qua cho họ sao, Hoàng Trừng quá coi thường người trong thiên hạ rồi, thông minh bị thông minh hại à.

Tiêu Phàm cười lạnh.

- Bệ hạ, thần chưởng quản Cẩm Y vệ, năm nay đầu xuân, lúc bệnh trạng tiên đế trầm trọng, Cẩm Y vệ mật thám từ phương bắc mật báo, Yến Vương tại Bắc Bình phủ chiêu binh mãi mã, trắng trợn mời chào giang hồ nhân sĩ, Bắc Địa hôm nay thượng võ, tướng sĩ Bắc Bình phủ đã mở rộng đến mười lăm vạn, trước mắt Yến Vương còn đang mở rộng quân bị, biên cảnh luyện tập võ, biểu hiện rõ ràng như vậy còn không phải đã nhìn rõ sao? Tước tiểu phiên? Hừ chỉ sợ mới vừa tước một hai cái, Yến Vương sẽ không nhịn được tạo phản, thời điểm thiên hạ rung chuyển kia, chiến tranh liên tục. Chư vương có quyền lực trong tay, khẳng định sẽ có tư tâm, tất cả các thúc bác của người tất liên hợp phản người, lúc đó một hủ nho như Hoàng Trừng có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Lúc đó thiên hạ binh tai, triều đình binh lính tuy nhiều nhưng đại tướng thiện chiến lại không có ai, đến đó bệ hạ tự mình ra trận hay để Hoàng Trừng chắn trước mình?

Chu Doãn Văn nghe thấy người mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, giật mình. Lời Tiêu Phàm nói làm cho chủ trương tước phiên vốn tưởng hoàn mỹ của hắn lại lộ ra sơ hở mười phần, thậm chí ngay cả phương hướng cơ bản cũng sai mười phần. 

Nếu thực tin theo lời Hoàng Trừng, kế tiếp lời Tiêu Phàm nói rất có khả năng thành sự thật.

Tiêu Phàm nhìn mặt Chu Doãn Văn lúc xanh lúc bạch, không ngừng biến ảo, thở dài nói:

- Bệ hạ, người đã là Đại Minh Hoàng đế, cao cao tại thượng, thống trị chúng sinh, đối với người trong thiên hạ mà nói, người chính là thần minh, một ý nghĩ của người, một hành động, một thánh chỉ có thể hưng quốc, cũng có thể mất nước, lời nói hành động sao có thể khinh suất như vậy? Hoàng Trừng là sư phụ của người, lời hắn nói nhất định chính xác sao? Tước nhiều tiểu phiên như thế người trong thiên hạ có thể không rõ sao? Còn bịt tai trộm chuông trấn an đại phiên, cho rằng người khác cái gì cũng không biết, người nghĩ hoàng thúc người chỉ có thế thôi sao? Đúng là thư sinh làm việc.

Chu Doãn Văn rùng mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin:

- Tiêu thị độc, vậy khanh nói xem trẫm nên làm thế nào đây?

- Tước phiên là nhất định, nhưng không thể làm như Hoàng Trừng nói.

Tiêu Phàm kiên định nói.

- Tiêu thị độc thấy thế nào?

- Cách nhìn của thần với Hoàng Trừng hoàng toàn tương phản. Đầu tiên triều đình tập trung binh lực, lấy thế sét đnahs không kim bưng tai bắt lấy đại phiên, còn những tiểu phiên nhỏ yếu tất sẽ thấp thỏm lo âu. Lúc đó triều đình nắm đại nghĩa danh phận, lại có uy đại thắng, ai còn dám động? Trừ đi Yến vương và Ninh vương, thần cam đoan tất cả sẽ thưởng biểu dâng triều đình, tự bỏ vương tước, về kinh đến cuối đời, còn dám phản kháng thì thực lực quá yếu, triều đình xuất binh một trận đủ định càn khôn. 

Tiêu Phàm nhìn vào Chu Doãn Văn, kiên định nói:

- Cho nên, nếu vội tước phiên, tất phải tước Yến Ninh hai vương trước, nếu thành, tước phiên tất thành phân nửa, như thế vừa đảm bảo xã tắc Đại Minh không lay chuyển, hoàng quyền chính thống và Kiến Văn nhất mạch đời đời tương truyền. 

Chu Doãn Văn nghe vậy trầm mặc nửa ngày, mày nhíu mặt nhăn, giống như suy tính không ngừng. Nhìn qua giờ này Chu Doãn Văn mới giống một hoàng đế cầm quyền suy tính hưng suy thiên hạ. 

Thật lâu, Chu Doãn Văn ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Phàm, ánh mắt trầm tĩnh, thậm chí ẩn hiện vài phần cơ trí quang mang, không mừng không giận, bình tĩnh như mặt hồ.

Tiêu Phàm tự nhiên vui sướng, đây mới là Chu Doãn Văn mà hắn hy vọng, đây mới là Đại Minh quân vương.

- Tiêu thị độc, lời khanh nói có đạo lý. Về chuyện tước phiên, khanh có quy trình cụ thể?

Chu Doãn Văn ngữ khí bình thản, hiển nhiên hắn đã nghiêm túc suy nghĩ mới đồng ý với lời của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vui vẻ, vội vàng nói:

- Cụ thể đầu tiên không dụng binh, cũng không động tiểu phiên. Phải giải quyết vấn đề nhân tài quân sự, chỉ có bồi dưỡng một lượng lớn tướng lĩnh tố chất ưu tú, trung thành với triều đình, phân tán họ làm Thiên hộ sở ở các nhánh quân, như vậy mới đảm bảo sức chiến đấu cũng như lòng trung thành của quân đội triều đình. Dù giải quyết chuyện gì thì đầu tiên tăng cường thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. 

Chu Doãn Văn có chút suy nghĩ nói:

- Đây là cải cách quân chế khanh từng nói với trẫm đi? Hưng quân bị, mở võ cử, lập trường quân đội, là ước nguyện ban đầu của khanh phải không? 

- Phải, bệ hạ, đây là cường quốc căn bản. Triều đình cường, phiên vương tất nhược, Bắc Nguyên tất nhược, phiên ngoại vạn bang đều nhược, lâu dài ra vừa làm Đại Minh uy chấn thiên hạ, vừa hiệu lệnh vũ nội.

Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, cười khổ nói:

- Ý tưởng rất hay, nhưng ức văn hưng võ, tất nhiên bọn Hoàng tiên sinh họ... 

Nói còn chưa dứt lời, Chu Doãn Văn liền lắc lắc đầu, nói:

- Điều này trẫm sẽ ghi nhớ, lựa thời cơ mà làm. Khanh nói tiếp đi... 

Tiêu Phàm cũng thở dài, cảm giác bị người cản tay thực không dễ chịu.

- Tiếp theo là nhằm vào phiên Vương, thần cho rằng, tước phiên không thể vọng động. Hoặc là không lên tiếng, dùng các biện pháp trấn an chư vương, thậm chí ám chỉ quốc sanh phiên vương bất biến. Khi thiên thời địa lợi nhân hoà, lấy thế sét đánh về phía Bắc Bình phủ, bắt giặc bắt vua trước, bắt được Yến vương, Bắc Bình tước phiên tất thành.

Chu Doãn Văn môi rung rung một lần, không nhịn được nói:

- Tiêu thị độc, khanh đừng quên, Yến Vương còn có ba con trai, bắt Yến vương, ba người đó chịu đứng nhìn sao?

Tiêu Phàm ngạc nhiên nói:

- Trước khi tiên đế băng hà, không phải Yến Vương đã phái ba người con đến kinh, bây giờ sắp tới kinh thành rồi sao?

- Đúng rồi.

- Thế ba người kia vào kinh rồi còn tuỳ ý họ được sao?

Chu Doãn Văn há to miệng: "......"

Trầm mặc một lúc, Tiêu Phàm cũng mở to hai mắt cả kinh nói:

- Người không định thả họ về chứ? 

Chu Doãn Văn ngậm miệng lại, có chút khó xử, hắn đúng là định như vậy.

Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn, ánh mắt cầu xin: 

– Bệ hạ... Nói cho thần biết, người không định như thế chứ? Đúng vậy chứ?

Chu Doãn Văn tức khắc đâm lao phải theo lao, cười gượng nói:

- ... Đương nhiên, sao trẫm có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế chứ? Tiêu thị độc quá coi thường trẫm đi, ha ha...

Tiêu Phàm thoải mái cười nói:

- Thân đã nói mà, bệ hạ dù có ngốc cũng đâu đến mức đó. Thả hổ về rừng, dù là ba con hổ con, nhưng mà cũng là mối hoạ lớn, bệ hạ tất nhiên biết...

Chu Doãn Văn tiếp tục cười gượng, ánh mắt lóe ra không thôi: "......"

Tiêu Phàm cũng cười, thừa dịp Chu Doãn Văn không mở miệng, trước chặn họng hắn đã, không để mấy lời gì mà phi nhân nghĩa của đám Hoàng Trừng ngăn cản được. 

Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Thứ ba là, triều đình cần phải phái một khâm sai đại thần bắc thượng, biểu đạt thiện ý với các phiên vương, tiện thể thám thính thực lực, điều tra tướng lĩnh dưới trướng, điều tra nội tình dân sinh ở đất phong. Cẩm Y vệ dù có bố trí mật thám, nhưng có nhiều tin tức rất khó thăm dò được... 

Điểm này Chu Doãn Văn cũng đồng ý, liên tục gật đầu.

Nhưng, phái ai đi đây?

Quân thần hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, khó xử.

Trầm mặc thật lâu, Tiêu Phàm mở miệng:

- Khâm sai phái đi Bắc Bình, đầu tiên... 

Chu Doãn Văn hai mắt sáng ngời, chờ mong nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn hắn một cái, thong thả nói:

- ... Đầu tiên, hắn ít nhất phải là người, đúng không?

Chu Doãn Văn mặt biến thành màu đen, cắn răng lạnh lùng nói:-

- Vô nghĩa, chẳng lẽ trẫm lại phải con chó đi?

Tiêu Phàm có chút khó xử, ho khan hai tiếng nói tiếp:

- Tiếp theo, người này đối với bệ hạ nhất định phải tuyệt đối trung tâm, tuyệt đối không thể là nhưng đại thần cỏ đầu tường trong triều, nếu không tới Bắc Bình bị Yến Vương thu mua, quay về triều làm gián điệp cho Yến vương, lại thành trò cười... 

Vì vậy đầu tiên phải thẩm tra thành phần chính trị! Đây là điều tối thiết yếu, phải giao cho những thành phần bần nông hoặc trung nông, đối với bệ hạ một tấm lòng son, hơn nữa, tương đối mà nói phải là hủ nho đại thần. 

Chu Doãn Văn nếu có chút suy nghĩ: 

- Khanh nói có đạo lý...

- Thứ ba, người này phải gan dạ sáng suốt mưu trí hơn người. Bắc Bình như hang hổ, nếu nhát gan và nhược trí, sao có thể đảm nhận trọng trách bệ hạ giao? 

Chu Doãn Văn thở dài nói:

- Người như vậy... Tìm đâu đây?

Tiêu Phàm rất có đồng cảm thở dài:

- Quả thật không dễ tìm a... Hắn vừa phải có dũng khí của Kinh Kha, lại có lòng ẩn nhẫn của Câu Tiễn, trí kế như Gia Cát, hơn nữa phải có vận khí tốt hơn thường nhân... 

Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:

- Vận khí?

Đối với vận khí thì Tiêu Phàm chính là chuyên gia:

- Uống nước mắc nghẹn, xỉa răng bị lủng bụng, ra đường bị chậu hoa đập,... Người xui xẻo như vậy ai có thể trông cậy vào hắn hoàn thành nhiệm vụ đây?

Chu Doãn Văn nghe vậy hai mắt tỏa sáng, vô cùng đồng ý nói:

- Tiêu thị độc nói rất có lý, vận khí thật sự rất quan trọng.

Tiếp theo Chu Doãn Văn vẻ mặt khổ não nói:

- Người như vậy, tìm đâu đây? Triều đình nhiều đại thần như vậy, người có thể gánh trọng trách thế, một người cũng không có a... 

Tiêu Phàm thầm nghĩ: đương nhiên không có, người có bản lĩnh sớm bị gia gia ngươi giết sạch sẽ, lưu lại cho ngươi cả đám phế vật, ngươi tìm ra được mới lạ... 

Đảo tròng mắt, Tiêu Phàm đột nhiên âm hiểm cười, giống như gian thần dâng lời dèm pha bên tai Hoàng đế hắc hắc cười nói:

- ... Nếu không bệ hạ phải Hoàng Tử Trừng đến Bắc Bình đi, Hoàng tiên sinh trung thành tận tâm, có dũng có mưu, hơn nữa liên tiếp bị thần ám toán vẫn sống tốt, vận khí không bình thường, phái hắn đi Bắc Bình rất thích hợp.

"Tê ——" Chu Doãn Văn hít một hơi khí lạnh, sau đó giật mình trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nụ cười dần dần đọng lại...

Hai người trầm mặc thật lâu, Tiêu Phàm rốt cục vuốt mũi uể oải nói:

- ... Được rồi, coi như thần chưa nói.

Chu Doãn Văn biểu tình lập tức khôi phục, hắn nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, giống như phát hiện tân đại lục, hai mắt ngày càng mở lớn, thần sắc càng ngày càng hưng phấn.

- Tiêu thị độc, trẫm phát hiện cả triều trên dưới, dường như chỉ có khanh thích hợp nhất đi Bắc Bình...

Chu Doãn Văn hưng phấn nói.

"Tê ——" lúc này đến phiên Tiêu Phàm hít khí lạnh.

Chu Doãn Văn đếm ngón tay nói:

- Khanh xem, luận gan dạ sáng suốt, luận mưu trí, toàn triều có ai xuất sắc hơn khanh a? Khanh chính là sinh ra để đi Bắc Bình a... 

Tiêu Phàm trừng mắt, giật mình nhìn Chu Doãn Văn đang hưng phấn.

Một trận trầm mặc...

Tiêu Phàm đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ha ha... Bệ hạ người thật biết đùa. Ở nhà hiên thê đang hầm canh chờ thần về, thần xin cáo lui. 

Nói xong Tiêu Phàm chạy đi, đầu không ngoái lại chạy trối chết. 

Sau này không bao giờ nói bậy sau lưng ai, lại càng không thể hãm hại trung lương, báo ứng tới quá nhanh, làm gian thần thật không dễ a.