Đại Quốc Tặc

Chương 107: Điên




Phương Tình đối với hành động người môi giới âm thầm nhét bạc cho mình một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, đồng dạng cũng không có đưa đẩy, suy nghĩ một chút, ước chừng phải có năm tiền bạc, ra tay xem như hào phóng rồi, nàng cũng không che dấu đem bạc từ trong tay áo lấy ra, cất vào hà bao, rồi đặt vào trong ngực.

Người môi giới cũng sửng sốt, Phương Tình làm cái gì vậy?

Không lén đem bạc thu vào, ngược lại lấy ra để cho người ta nhìn thấy.

Lâm Nhã và Giang Long đều là như thoáng chút suy nghĩ.

Lúc này Phương Tình nhỏ giọng nhắc nhở:

- Ma ma làm người như thế nào, tất nhiên là sẽ từ trong miệng chúng ta nói cho Thiếu phu nhân biết.

Người môi giới phục hồi tinh thần lại, mừng rỡ:

- Cảm ơn, đến lúc đó kính xin Tình nhi cô nương nói tốt vài câu về bà tử.

Người này môi giới vừa gầy vừa nhăn nheo, tuy rằng nhìn qua hơi chanh chua, nhưng làm một thương nhân, không tinh minh giảo hoạt chút làm sao có thể làm?

Tuy rằng khi cò kè mặc cả bà ta khá độc một chút, nhưng chưa bao giờ quỵt nợ, hơn nữa đối đãi với các cô nương trong tay coi như là không tồi.

Không giống có nhiều người môi giới lòng dạ ác độc, căn bản không coi bọn người hầu trong tay là người.

Chẳng những bọn người hầu quần áo rách nát, buổi tối không có đệm chăn đắp, chỉ có thể gắt gao chen chúc thành một đoàn mượn nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau, hơn nữa mỗi ngày đều ăn không đủ no cái bụng.

Cho nên tương đối mà nói, người môi giới này xem như không tệ.

Phương Tình tuy rằng không phải là người của người môi giới này mua, nhưng vài người môi giới quen biết đều có nhắc tới người này.

Nhưng đưa đến đầu bậc thang, Phương Tình liền dừng bước.

Người môi giới tuy rằng trước khi tới, có thể khiển trách Phương Tình, thậm chí có thể động thủ đánh chửi, nhưng bây giờ lại chuyển thành nịnh nọt, kiên quyết nói không cần tiễn.

Chỉ vì Phương Tình đã được Lâm Nhã lựa chọn, trở thành đại nha hoàn Cảnh phủ!

Không nói chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhưng cũng là đúng bay lên cành cây cao.

Không còn là người bà ta có thể trêu chọc nữa rồi.

Vận mệnh con người, biến ảo vô thường!

Người môi giới vui rạo rực xuống lầu, cùng những cô gái lúc trước xuống dưới chen chúc ngồi cùng một chỗ, bắt đầu vui vẻ ngồi ăn.

- Ma ma, Phương Tình nha đầu chết tiệt kia kia được chọn trúng?

Một cô gái bộ dáng kiều mị nhíu mày hỏi.

- Câm miệng!

Người môi giới luôn luôn đối đãi các cô gái thật tốt, cũng là đột nhiên lạnh mặt xuống, ánh mắt hung ác đảo qua trên mặt phần đông của các cô bé:

- Từ hôm nay trở đi, Tình nhi cô nương chính là đại nha hoàn Cảnh phủ, về sau này ai còn dám bất kính đối với nàng ấy, đừng trách ta đối với người đó không khách khí!

Phần đông cô gái bị dọa sợ mặt trắng bệch.

Người vừa nói kia, thân thể mềm mại cũng run rẩy một trận.

Đừng nhìn người môi giới này bình thường thiện tâm, đối với thủ hạ nô bộc đều coi như không tệ, nhưng nô bộc luôn luôn không nghe lời muốn chạy trốn, một khi bị bắt trở lại, có thể nghĩ kết cục sẽ như thế nào.

Người thật sự nhân từ nương tay, sao có thể làm được nghề nghiệp này?

Thấy những người này kinh hãi, người môi giới mới hòa hoãn sắc mặt:

- Mệnh của con người a, có khi quý, có khi đê tiện! Ai cũng nói không rõ ràng, mệnh Tình nhi cô nương có phúc, hiện tại đã được quý nhân Cảnh phủ lựa trở thành đại nha hoàn, mặc dù ta, hiện tại cũng phải ở trước mặt Tình nhi cô nương khom lưng cười nịnh.

- Nhưng…

Cô gái kiều mỵ vẫn đang không phục, nàng không cảm giác mình có gì kém so với Phương Tình.

Người môi giới cũng hiểu được tâm tư của nàng, vì cô gái bộ dạng tốt, có thể bán cái giá tốt, cho nên bình thường đối đãi nàng rất tốt, quay đầu nhìn lại hướng đầu bậc thang, bà ta mới nhẹ nhàng nói:

- Ngươi và Tình nhi cô nương không giống nhau, ngươi lớn lên cũng đủ xinh đẹp, hơn nữa rất là xinh đẹp, có thể mê hoặc nam nhân, thích hợp làm một phòng mỹ thiếp cho mấy địa chủ.

- Lại tốn chút tâm tư, đùa giỡn chút ít mưu kế, làm nũng, chỉ cần giam được trái tim nam nhân, mặc dù là chính thất của các ông chủ địa chủ cũng không làm gì được ngươi.

- Đến lúc đó ăn ngon mặc đẹp còn có nhiều bạc để tiêu, những ngày tốt đẹp của ngươi ở phía sau đó.

- Tuy nhiên lúc trước Thiếu phu nhân Cảnh phủ ngươi cũng thấy đấy, luận tướng mạo khí chất, ngươi có thể so sánh sao?

Cô gái kiều mỵ bị kiềm hãm hô hấp.

Mặc dù nàng tự phụ về dung mạo, nhưng so sánh với Lâm Nhã, cũng biết kém quá xa.

- Ngươi cậy vào nhất chính là tướng mạo xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Thiếu phu nhân Cảnh phủ, ngươi một chút ưu thế cũng không chiếm được, cho nên cũng không thích hợp tiến vào Cảnh phủ.

Sắc mặt cô gái kiều mỵ phức tạp, thật lâu sau mới xem như hết hy vọng, đứng dậy thi lễ nói:

- Đa tạ ma ma một phen hảo tâm nhắc nhở, về sau tiểu Quyên nếu có thể gả cho người trong sạch phú quý, tất nhiên sẽ không quên đại ân đại đức của ma ma ngài.

- Ngươi tướng mạo tốt, không phải người phú quý, ta cũng sẽ không đáp ứng đấy.

Người môi giới uống vài chén rượu, nói cũng nhiều hơn:

- Nếu nói đến đây, ta cũng nhắc nhở ngươi vài câu.

- Ma ma mời nói.

- Đợi tương lai ngươi gả cho người, nếu chính thất là một thiếu phụ luống tuổi, tuyệt không thể có ý tưởng đẩy ngã thượng vị.

Tiểu Quyên ngạc nhiên:

- Vì sao?

- Ngươi nếu ký văn tự bán mình, phải nhớ rõ, đời này mệnh ngươi chỉ có thể làm tiểu thiếp!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tiểu Quyên trắng bệch.

- Chỉ cần là người hơi có thân phận, cũng sẽ không cho ngươi ngồi trên vị trí chính thất phu nhân, bằng không truyền đi thì không còn mặt mũi.

Người môi giới nói ra những lời vô cùng thực tế:

- Không phải ma ma cố ý đả kích ngươi, mà là cho ngươi nhận rõ ràng sự thật.

- Có điều kiện này tiên quyết, ngươi nghĩ xem, chính thất là thiếu phụ luống tuổi, tâm nam nhân tự nhiên là trên người của ngươi.

- Nhưng ngươi muốn đẩy ngã chính thất, đến lúc đó nam nhân tái giá thêm một kế thất tuổi trẻ xinh đẹp, về sau ngươi còn có thể một mình chiếm lấy tâm nam nhân sao?

Tiểu Quyên cúi đầu trầm mặc thật lâu một hồi, mới gian nan mở miệng nói:

- Tuy rằng không cam lòng, nhưng nô tỳ biết ma ma nói đúng.

- Đây cũng chính là ma ma ta là người già, mềm lòng, đổi lại lúc còn trẻ, mới sẽ không nhiều chuyện dạy bảo các ngươi.

- Ma ma cũng dạy cho nô tỳ.

Lúc này một cô gái khác nói.

Người môi giới tức giận liếc mắt:

- Ngươi chính là đứa không lên được mặt bàn đấy, người ta chỉ là bỏ mặc ngươi một hồi, ngươi đã không có kiên nhẫn, lại dám cùng người khác vụng trộm oán giận quý nhân không phải, trở về ta mới thu thập ngươi!

- Vậy còn nô tỳ.

Lại có cô gái mở miệng.

- Ngươi sinh ra có một đôi lông mày đối nhau, mệnh rất cứng rắn, sợ là không ai dám cưới ngươi, nhiều lắm mua về làm việc nặng nhọc.

- Còn có nô tỳ.

- Giọng của ngươi thô như vậy, mới mở miệng là có thể dọa chạy người khác.

……………



Đám người Hà Hoán, Tả Lai Phong, cùng với Tần Hội Sư lần này chẳng những ra lao ngục, hơn nữa chức quan cũng không bị cách, hiện tại vẫn có chức vị trong người, tất nhiên không thể ở trong này mõi mòn chờ đợi, hôm nay nếm qua rượu, liền lập tức khởi hành về Bắc Cương rồi.

Khi trong lao ngục, bọn họ đều nhiều ít cũng bị chút đau da thịt, mấy ngày này dưỡng thương, cho nên hôm nay mới đến đây cảm tạ cứu mạng của Giang Long.

Thấy đám người Hà Hoán đều mời rượu nói lời cảm tạ, Giang Long cũng ôm quyền thi lễ với mọi người:

- Vài vị tướng quân không cần khách khí như thế, nói không chừng tương lai có cơ hội ta đi Bắc Cương, đến lúc đó còn dựa vào vài vị tướng quân chiếu ứng đó.

- Không thành vấn đề!

- Tới Bắc Cương, Tiểu thiếu gia cứ việc tới tìm chúng ta.

- Đúng vậy a, đến lúc đó cũng cho chúng ta tận tình địa chủ.

Đám người Hà Hoán đều vỗ ngực nói.

Mấy người đều là hán tử ngay thẳng hào sảng, Giang Long tất nhiên cũng nguyện ý kết giao.

Bửa tiệc rượu này mọi người ăn đến tận trưa, đám người Hà Hoán đứng dậy muốn cáo từ.

Đầu tiên là tạ ơn Sài Thế Vinh, sau đó mở miệng lần nữa nói cảm tạ với Giang Long.

Giang Long cười nói:

- Chúng ta hợp ý, thì không tất luôn tạ ơn tới tạ ơn lui, vài vị tướng quân lúc trước cũng nghe được ta cùng Sài huynh nói chuyện, chúng ta phải xây dựng xưởng in, đến lúc đó kinh doanh phát triển phải đem sách tới bán ở Bắc Cương bên kia, vài vị tướng quân hãy chuẩn bị sớm, đến lúc đó xưởng in ở Bắc Cương kinh doanh, liền làm phiền Hà đại ca và vài vị huynh trưởng rồi.

Đám người Hà Hoán cũng nghe được Bảo Bình kể chuyện xưa, cảm thấy xưởng in kinh doanh nhất định có thể phát triển đến.

Giang Long nguyện ý đem việc kinh doanh ở Bắc Cương giao cho bọn họ đến xử lý, tất nhiên là nhờ có chút giao tình, để cho bọn họ cũng kiếm được một số tiền.

Đám người Hà Hoán vô cùng cao hứng.

Lần này bị người nắm nhược điểm đánh nhốt vào lao tù, cũng là bởi vì thiếu tiền, vụng trộm buôn lậu.

Nếu mà có được thu nhập từ xưởng in bên này, bọn họ về sau cũng không cần mạo hiểm nữa rồi.

Đi ra quán rượu, tiễn xong mấy người, Giang Long liền bảo Sài Thế Vinh về sớm một chút đem quyền quản lý xưởng in đoạt tới tay.

Sài Thế Vinh muốn tính tiền, tuy nhiên lại bị Giang Long ngăn lại.

- Bữa cơm này hẳn là để vi huynh mời đấy.

Sài Thế Vinh kiên trì.

Tuy rằng trong tay Sài Thế Vinh tiền không nhiều lắm, nhưng bản tính y sang sảng hào phóng, cũng chỉ có nhân tài như vậy đáng giá đi kết giao.

Giang Long nói ra một câu xong, Sài Thế Vinh căm giận xoay người rời đi.

Bảo Bình và Ngọc Sai cũng là vui vẻ.

Bởi vì Giang Long nói lên lúc ở rừng hạnh đánh cuộc, tiền thưởng của Tương Vương và Hoài Vương cũng đã cầm tới tay rồi.

Mười một ngàn lượng bạc, khoảng tiền khổng lồ này cũng khiến Sài Thế Vinh hâm mộ ánh mắt đỏ lên rồi.

Đương nhiên, thực tế tình huống là, Giang Long chỉ lấy được bốn ngàn lượng bạc.

Ở quán rượu kết thúc sổ sách, Giang Long và Lâm Nhã lên xe ngựa, chậm rãi chạy tới hướng Cảnh phủ.

Về tới thị trấn, tất nhiên bọn họ phải về phủ thăm hỏi Cảnh lão phu nhân một chút.

Lại không nghĩ vừa về tới cửa, trùng hợp gặp được Diêu mụ mụ ra ngoài làm việc, vừa lúc trở về, sau đó nghe được đến một việc.

Cảnh Trường Phát nổi điên!

Giang Long cẩn thận hỏi, mới biết tiền căn hậu quả.

Ngày hôm qua cháu Cảnh Trường Phát là Cảnh Đồng Tiền đột nhiên cãi lộn, chạy tới chỗ Cảnh lão phu nhân.

Nói phải tới làm con thừa tự của chi Cảnh phủ này, làm Cảnh phủ Tiểu thiếu gia.

Đây là lời hứa tới trước khi từ dưới quê đến Cảnh phủ huyện Ninh Viễn, cùng với sau khi tới nơi này, Cảnh Trường Phát nói với thằng cháu nhỏ Cảnh Đồng Tiền này.

Vốn dĩ thân thể Giang Long đã tốt hơn, cũng không cần nhắc lại việc cần con thừa tự nữa, Cảnh lão phu nhân dĩ nhiên là muốn đưa Cảnh Trường Phát và một đám đứa nhỏ về lại quê, mà cậu mập Cảnh Đồng Tiền sớm đã bị vinh hoa phú quý tráng lệ của Cảnh phủ mê hoặc ánh mắt, làm sao đồng ý theo?

Liền không để ý ông nội ngăn trở náo loạn ầm lên.

Cảnh Trường Phát lúc này vẻ mặt hoảng hốt, đã tới bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, thằng cháu náo loạn trận này, hơn nữa còn nháo tới tận chỗ Cảnh lão phu nhân nơi đó, liền chịu đựng không được trực tiếp nổi điên rồi.

Cảnh lão phu nhân chưa bao giờ từng muốn lấy đứa nhỏ trong tộc làm con thừa tự, hơn nữa càng thêm chướng mắt Cảnh Đồng Tiền.

Còn tuổi nhỏ, đã tham mộ hư vinh, bản tính bực này, làm sao có thể bồi dưỡng được.

Coi dù là sinh ở trong nhà quyền quý, chặng qua cũng là một tên không nên thân ăn chơi trác táng thôi.

- Cảnh lão đầu cũng đáng đời, lại dám đánh chủ ý tới gia tài phủ chúng ta, Lão phu nhân đã phái người đi tới trong tộc dưới quê truyền lời, bảo phái người lại đây đem những hài tử này lĩnh trở về.

Diêu mụ mụ vài ngày không thấy Giang Long, trong lòng cũng là rất nhớ, vừa nói chuyện, vừa đánh giá trên người của Giang Long.

Thấy Giang Long so với trước khi rời phủ tinh thần rất nhiều, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Đến gặp Cảnh lão phu nhân xong, Cảnh lão phu nhân cũng đề cập đến Cảnh Trường Phát, vẻ mặt cười lạnh:

- Thằng nhóc mập kia không ngờ xé cổ họng cãi lộn, nói nhất định phải làm thiếu gia phủ chúng ta, còn ồn ào về sau Cảnh Trường Phát không còn là ông nội của nó nữa. Chính là nghe câu này, Cảnh Trường Phát mới nổi điên.